Mọi người truyền nhau rằng, bạn học mới có việc, buổi sáng chỉ tới phòng hiệu trưởng trình diện, phải đến chiều mới có thể chính thức đi học, vì thế may mắn nhìn thấy bạn học mới cũng chỉ có vài người đi hướng phòng hiệu trưởng mà thôi.
Mà những người đó sau khi gặp Chiến Nhiêu đều tâng bốc nàng lên tận trời.
Nói tính cách nàng ôn nhu, đối nhân hiền lành. Tướng mạo tuyệt mỹ, dáng người thướt tha, ngũ quan như bước ra từ truyện manga. Nhất là đôi mắt, khi cười lên thì sao trời cũng khó sánh được. Còn nói nàng thành tích ưu dị, đứng đầu cuộc thi toàn thành phố, môn nào cũng đạt điểm tối đa.
Quan trọng là, còn có người đồn, trước đây khi học cấp 2, số người theo đuổi Chiến Nhiêu không tới 1000 thì cũng là 800, nhưng là cho tới hiện tại Chiến Nhiêu chưa từng động tâm với ai.
Chiến Nhiêu yêu đương cùng ai, thành tích thế nào, dựa theo giấc mơ thì vị này hẳn là nữ chủ trong truyền thuyết, nhưng Giang Vận cũng hoàn toàn không có hứng thú, cô chỉ hứng thú với duy nhất một thứ —— vị bạn học mới này, thật xinh đẹp thế sao?
*
Xong tiết tự học sáng sớm, tất cả học sinh đều đến nhà ăn.
Ngay khi Giang Vận xách theo túi giữ nhiệt chuẩn bị đi nhà ăn, thì bị chủ nhiệm lớp thông báo cô phải đến phòng hiệu trưởng một chuyến.
Đây là thông lệ sau khi Giang Vận nhập học vào hệ thống trường học Ngân Xuyên. Đại bộ phận học sinh trong trường đều là con cái gia đình nhà quyền thế, nên ban giám hiệu luôn đặc biệt chiếu cố, thêm nữa năm nay lại có hiệu trưởng mới nhậm chức, sẽ càng nâng cao tinh thần chiến đấu.
Trước đây Giang Vận rất trông chờ sự loại sự tình này, nhìn hiệu trưởng, chủ nhiệm và các lão sư khác ở trước mặt cô khúm núm, cô cảm thấy rất sảng khoái, rất đắc ý. Thế nhưng là, Giang Vận hôm nay chỉ cảm thấy —— không thú vị.
Mọi người cung kính cô, cũng chỉ vì gia thế của cô, mà không phải chân chính vì bản thân cô.
"Lão sư, phiền cô nói với hiệu trưởng một tiếng, hội nghị thường kỳ năm nay em sẽ không đến. Nhưng cũng nói cô ấy yên tâm, năm học mới này em sẽ chuyên tâm học, tuyệt đối không gây chuyện."
"Còn chuyện phát biểu ở lễ khai giảng..."
"Lão sư, cũng nên trao cơ hội phát biểu tại lễ khai giảng cho các bạn học ưu tú khác, cho nên, lần này em cũng sẽ không đi."
Trước đây cô vì Diêm Khoát mới giành lấy cơ hội phát biểu, vừa nghĩ tới có thể cùng Diêm Khoát đứng trên sân khấu trở thành giai thoại của trung học Ngân Xuyên cô liền hạnh phúc vô cùng, nhưng là bây giờ... cô nhìn Diêm Khoát như kẻ đần, ở chung một giây đồng hồ cũng khiến cô chán ghét, làm sao còn muốn cùng hắn lên phát biểu?
"Lão sư, nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin đi trước ~ tạm biệt lão sư." Cô lễ phép cúi chào, mang theo túi giữ nhiệt rời đi.
Chủ nhiệm lớp kinh ngạc. Đây là Giang Vận tự cao tự đại, không biết lễ phép đó sao? Lại còn có một ngày hiểu phép tắc như vậy?
*
Giang Vận không có bạn cùng ăn, cô chuyển hướng muốn đi tiệm bánh ngọt, tất cả học sinh đều đến nhà ăn rồi, vì vậy trên đường không có ai. Giang Vận đang nghĩ đến giấc mơ đêm qua, đột nhiên một bóng người phóng đến trước mặt.
Mắt nhìn thấy đối phương sắp ngã, Giang Vận theo phản xạ ôm lấy eo đối phương.
Cảm giác đầu tiên là —— thật mềm.
Vừa thon vừa mềm!
Nhất thời mất tự chủ, nhịn không được sờ thêm mấy cái.
"A ——" Nữ sinh nhẹ la một tiếng.
Giang Vận giật mình hoàn hồn, giữ lấy eo nhỏ mềm mại giúp đối phương ổn định.
Nữ sinh sau khi đứng vững, lui về phía sau một bước, vội vàng hướng cô xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi. Tôi đụng trúng cậu rồi."
Nàng hơi khom người, tóc dài đen mượt lập tức tản ra, theo sau đó là một mùi hương thơm mát nhẹ nhàng, rất dễ chịu. Thanh âm của nữ sinh này cũng rất êm tai, trong áy náy mang theo vài phần khẩn thiết. Ngẩng đầu lên, khẩu trang đã che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, hai đồng tử trong vắt như nước hồ thu, thu nhận tinh túy trời đất.
"Tôi không sao."
Nữ sinh nghe thanh âm ôn nhu của đối phương mới thở phào nhẹ nhõm: "Thật ngại quá, tôi hơi lo lắng nên đã không nhìn đường. Bạn học, nếu cậu đã không có chuyện gì, tôi có thể... đi trước hay không?"
Nàng nhẹ gật đầu nhanh chóng lách người rời đi.
Giang Vận nhìn theo bóng lưng của nàng, lúc này mới phát hiện một tay đối phương bắt chéo ra sau lưng giữ chặt lấy váy, mà hình như trên đó có vết tích màu đỏ...
Nhớ lại dáng vẻ vừa xấu hổ vừa lo lắng vừa rồi của nàng, Giang Vận: "..."
Chiến Nhiêu cảm thấy xấu hổ chết rồi, nàng vốn là đến phòng hiệu trưởng trình diện, hoàn tất thủ tục nhập học, không ngờ "bà dì cả" lại đến trước hạn, hiện tại bụng dưới như dời sống lấp biển, váy còn dính bẩn, mà đen đủi hơn nữa là nàng chưa có thẻ của trung học Ngân Xuyên, trong trường lại không dùng tiền mặt, một miếng băng vệ sinh nàng cũng không mua được.
(*bà dì cả: ngày đèn đỏ, ngày rụng dâu.)
Bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi trường học.
Đột nhiên bị người ngăn lại, ngay sau đó là một chiếc áo khoác mới tinh quấn quanh hông, che đúng chỗ váy khiến nàng xấu hổ.
Chiến Nhiêu:??
"Tới nhà vệ sinh với tôi."
Nữ sinh thản nhiên nói. Thanh âm thanh lãnh, thế nhưng vào giờ phút này, Chiến Nhiêu lại cảm thấy như thiên sứ ấm áp. Có chút... ngượng ngùng.
Chiến Nhiêu cúi đầu đỏ mặt cùng nữ sinh kia bước đi. Nhìn cô quen đường dẫn nàng đến khu nhà vệ sinh, sau đó lại đến máy bán hàng tự động trong nhà vệ sinh nữ, dùng thẻ trường học mua một gói băng vệ sinh cùng quần lót dùng một lần.
"Đây, cho cậu. Cậu vào thay xong thì cũng ở trong đó chờ tôi một chút, tôi đi lấy váy mới cho cậu."
"Cảm ơn."
Mặt Chiến Nhiêu đỏ như muốn tươm máu, tiếp nhận đồ vật lập tức đi vào buồng vệ sinh, nhưng là không động tác tiếp theo, đến khi nghe tiếng bước chân nữ sinh kia rời đi, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới bắt đầu thay đồ. Sau đó không lâu, người nọ đã mang váy đến, từ khe cửa trên cao đưa vào cho nàng.
Là một chiếc váy chữ A màu trắng, góc bên phải còn có hình một bé gấu nâu đáng yêu đang ôm viên ngọc màu xanh.
Chiến Nhiêu cảm kích vạn phần, thay xong váy nàng mở cửa đi ra muốn nói lời cảm ơn, nhà vệ sinh đã không có người.
Chiến Nhiêu rửa tay vội vàng đuổi theo, nhìn thấy trên kệ ngoài cửa có một chiếc túi giữ nhiệt tinh xảo, màu xanh có họa tiết hoa, chính là chiếc túi vừa rồi nữ sinh kia cầm, bên cạnh còn có một tờ giấy —— "Đã ăn sáng chưa? Bên trong có bánh trôi đậu đỏ nóng."
Trái tim Chiến Nhiêu thoáng cái ấm lên.
Nàng một tay xách túi giữ nhiệt, một tay cầm chiếc áo khoác đồng phục màu xanh mực, nhìn kỹ lại, trên ngực áo dưới huy hiệu trường, có hai chữ thêu vàng kim tinh xảo —— Giang Vận.
*
Thời điểm Giang Vận trở lại lớp học, các học sinh đã sớm cơm nước xong xuôi trở về.
Cô bạn cùng bàn trông thấy cô chỉ mặc sơ mi trắng, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
"Giang Vận, áo khoác của cậu đâu?"
"Cho một bạn học nữ mượn rồi." Giang Vận trả lời cô bạn, sau đó lấy trong hộc bàn ra quyển sách toán học mới tinh, mở ra.
Lê Nguyệt cảm thấy có chút khó tin. Giang Vận cho người khác mượn áo khoác đồng phục sao? Quen Giang Vận nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói điều này.
Giang Vận người này, thân là tiểu công chúa của tập đoàn Giang thị, từ nhỏ đã có tính tiểu thư rất nặng. Đồ đạc của cô không phải muốn mượn là mượn, chỉ cần có người cả gan dòm ngó một chút, Giang Vận lập tức đem người kia xé xác ngay.
Đến bây giờ, Lê Nguyệt vẫn nhớ rõ, năm lớp 8 khi đang chơi đùa cùng nhau, có một bạn học không được sự đồng ý của Giang Vận, tự tiện cầm lấy hộp bút mới của Giang Vận, ngày hôm sau bị Giang Vận dẫn theo một đám bạn đến xé toang cặp sách. Cho nên, đây cũng là lý do vì sao tất cả mọi người sau khi biết được Giang Vận thích Diêm Khoát, thì không còn nữ sinh nào dám thổ lộ với Diêm Khoát nữa.
Trong ba năm cấp 2, phàm là nữ sinh muốn tiếp cận Diêm Khoát, cơ bản đều bị Giang Vận đuổi nhanh diệt gọn.
Chuyển trường chuyển trường, khai trừ khai trừ.
Nói tóm lại, Giang Vận chính là ác ma không ai dám đụng tại trung học Ngân Xuyên.
Mà hiện tại, người có khuôn mặt thiên sứ tâm địa ác ma, Giang Vận đang mở sách toán học mới tinh, trong tay cầm bút máy Montblanc, thẳng lưng, tập trung nghe lão sư toán học giảng bài. Vừa nghe vừa nhíu mày, cuối cùng khi hai hàng chân mày chau lại gần sát, cũng là lúc cô chịu hết nổi, đóng sách giáo khoa lại, nằm sấp trên bàn học nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết toán này, thật không phải dành cho người nghe mà.
Dường như không chỉ có tiết toán, ngoại trừ tiết tiếng Anh, tất cả các tiết còn lại đều bị Giang Vận cho là không phải dành cho người nghe. Các lão sư cũng đã quen với bộ dạng này của Giang Vận, dù cô có đến muộn hay ngủ trong lớp thì cũng không có lão sư nào dám phê bình.
"Giang Vận, cậu nghĩ gì thế?"
Giang Vận: "Không phải lát nữa là lễ khai giảng sao? Tôi không đi, tôi đi ủng hộ phim điện ảnh mới của nữ thần tôi."
Lê Nguyệt trợn to mắt: "Cậu không đến lễ khai giảng? Đây không phải sự kiện cậu mong chờ nhất sao?"
Trước đây vì để có thể đứng cùng Diêm Khoát trên sân khấu lễ khai giảng, Giang Vận thế nhưng đã liều mạng học hội họa, sau cùng lấy được vô số giải thưởng, hơn nữa do gia đình cô quyền thế, mới có thể được cho là học sinh đại diện ban nghệ thuật lên sân khấu phát biểu. Vậy mà buổi lễ khai giảng đầu tiên năm cấp 3, cô vậy mà không đi?
"Tôi đã nói với cô chủ nhiệm là tôi không lên phát biểu rồi."
Lê Nguyệt:...
"Giang Vận, có phải cậu không thích lên phát biểu chung với bạn học mới Chiến Nhiêu, nên mới không đến lễ khai giảng phải không? Kỳ thật tôi cũng cảm thấy thế, Chiến Nhiêu chỉ là một học sinh chuyển trường, vậy mà hiệu trưởng lại sắp xếp cho cậu ấy lên phát biểu..."
Giang Vận đột nhiên cắt ngang lời nàng: "Cậu nói Chiến Nhiêu phát biểu ở lễ khai giảng?"
Lê Nguyệt gật gật đầu.
Giang Vận nhíu mày: "Vậy tôi đi."
Lê Nguyệt:...
*
Giang Vận vừa đến hội trường, chủ nhiệm lớp trông thấy cô như trông thấy cứu tinh, chạy ngay tới tìm cô.
"Em Giang Vận, may là em đến đây, cô đang lo không biết phải làm thế nào. Vốn dĩ em nói muốn trao cơ hội bạn khác, nên cô đã sắp xếp cho em Danh Vi Vi như đại diện lâm thời của ban nghệ thuật lên phát biểu, thế nhưng là em ấy khẩn trương quá mức, ngất xỉu trong phòng chuẩn bị rồi, hiện tại đột xuất không có người thay, mà hiệu trưởng lại yêu cầu phải có học sinh đại diện ban nghệ thuật lên phát biểu, để cho thấy học sinh trường chúng ta phát triển toàn diện đức - trí - thể - mỹ, em xem có thể lại lên phát biểu một chút không? Em cũng không cần quá khẩn trương, cứ như những lần trước là được rồi."
Giang Vận sửng sốt.
Kỳ thật cô nói vì không muốn lên sân khấu mà cự tuyệt phát biểu chỉ là một phần nguyên nhân, mà phần chính yếu là —— nếu như thế giới này thật là một quyển tiểu thuyết, thì lễ khai giảng này chính là nơi bắt đầu câu chuyện.
Trong giấc mơ cô nhìn thấy, lên phát biểu ở lễ khai giảng không chỉ có cô, mà nam nữ chủ cũng đều là học sinh đại diện phát biểu. Hơn nữa cô vì ghen ghét, cố ý dùng dây micro ngáng chân nữ chủ, dẫn đến nữ chủ ngã vào lòng nam chủ đang đứng bên cạnh. Mà nhìn thấy như vậy cô càng thêm ghét tới phát điên, khi nữ chủ trên đường trở về lớp học, cô dẫn người đến hành lang chặn đường nữ chủ, sau đó còn đẩy nữ chủ xuống lầu. Kết quả nam chủ đỡ được nữ chủ, còn bế kiểu công chúa, mà Giang Vận thì bị nam chủ lớn tiếng mắng trước mặt mọi người "Ác độc."
Đó chính là khúc dạo đầu cho tình yêu của nam nữ chủ, và cũng từ đó danh hiệu nữ phụ ác độc liền dính chặt cô không buông.
Giang Vận muốn mắng người.
Mặc dù cô vẫn hoài nghi câu chuyện trong giấc mơ kia, cảm thấy việc cô là nữ phụ ác độc, quá là vô căn cứ.
Thế nhưng ở một phương diện khác, cô lại không thể không cảm thấy giấc mộng kia là thật.
Bằng không thì làm thế nào giải thích được việc, cô trời xinh đã là người chỉ thích tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, lại cố tình vặn vẹo tính hướng vi phạm bản năng, đi điên cuồng mê luyến Diêm Khoát 16 năm?
Mà chiếu theo tình huống hiện tại, đây là muốn ép cô vào cốt truyện trong kịch bản, biến cô thành nữ phụ độc ác đây mà.
Trên sân khấu đã chuẩn bị xong. Các học sinh đại diện cũng liên tiếp lên sân khấu ngồi vào khu vực chờ, chỉ còn một chỗ trống thuộc về đại diện ban nghệ thuật.
Chủ nhiệm lớp có chút nóng nảy: "Em Giang Vận, em xem như giúp lão sư, hi sinh một chút. Nếu em không lên, lão sư không còn cách nào giao cho..."
"Lão sư, nếu Giang Vận không muốn đi, nếu cần thiết, em..."
"Em đi." Giang Vận đột nhiên mở miệng.
Phương Tân thật không dễ dàng lấy hết dũng khí chuẩn bị tiến cử Lê Nguyệt đang lúng túng đứng đằng kia, chủ nhiệm lớp cũng kinh ngạc nhìn về phía Giang Vận.
Mà lúc này, ánh mắt Giang Vận đã không thể rời khỏi nữ sinh ở khu vực dành cho học sinh đại diện trên sân khấu.
Cô bạn kia, ngồi ở vị trí tận cùng nhất trên sân khấu.
Nàng mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, vạt áo sơ mi giấu vào bên trong váy chữ A màu trắng bên dưới, trên váy còn có bé gấu nâu xinh xắn ôm viên ngọc xanh lục. Tóc đen dài không xõa ra như lúc sáng, hiện tại đã cột thành đuôi ngựa thấp, nàng cúi đầu, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon cao trắng mịn. Những ngón tay thon dài trắng nõn đang cẩn thận từng chút vuốt ve chú gấu nhỏ trên váy. Đôi mắt linh khí mười phần, không biết nghĩ đến chuyện gì, nhẹ nhàng cong lên.
Chiến Nhiêu, chính là nàng.
【 Ding ~ kịch bản vườn trường đã mở. Mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng. 】
____
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Vận: Trời sinh ta, chỉ thích tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.
____
Chú thích:
*Thanh lãnh 清冷【qīnglěng】Thanh âm thanh lãnh là ý nói thanh âm của một người trong trẻo và lạnh lùng, trầm bổng êm tai, tựa như là tiếng đánh đàn ngọc. (Nguồn: Baidu Zhidao)