Vương Hạo Thần sau khi đem trạng thái điều chỉnh đến mức tốt nhất liền đi tìm Tiêu Ngọc Huyên, dự định nói ra một chút ý định của mình.
Thế nhưng là, còn không có đợi hắn đi, Tiêu Ngọc cùng một ít người đã tìm đến hắn.
Người đến cũng không nhiều, quen thuộc lần lượt là Tiêu Ngọc Huyên, Tư Mộ Liêm, Ôn Linh Mật, Đường Chấn, Kiều Linh, ngoài ra vậy mà còn có hai người khác, là Sở Thanh Tiêu và Chu Thông.
- Tiểu sư đệ, chúng ta đến giúp các ngươi một tay !
Chu Thông dẫn đầu nói.
Vương Hạo Thần là thật ngoài ý muốn.
Trong ấn tượng của hắn, vị này nhị sư huynh thiên phú không phải quá tốt, làm người tương đối dè dặt, vậy mà biết được hoàn cảnh của bọn hắn hiện tại còn dám mạo hiểm đến giúp ?
Đương nhiên, đối phương đã có ý tốt đến trợ giúp, Vương Hạo Thần vẫn phải lịch sự cảm tạ.
Ai không thích có người đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi ?
Hơn nữa Sở Thanh Tiêu thực lực chí ít có thể so với Cửu Tinh Vũ Sư cường giả, đích thực là một cái đại trợ lực.
Tiêu Ngọc Huyên nhìn Vương Hạo Thần nói:
- Tiểu sư đệ, hiện tại tổ đội chỉ còn lại chúng ta mấy người này, còn lại đều đã rời đi !
Khoảng thời gian qua nàng tâm tình thực sự rất tồi tệ, gần như toàn bộ đệ tử trong tổ đội đều rời đi, trong chốc lát chỉ còn lại vỏn vẹn mấy người các nàng, để cho chút vui sướng vì đại thắng trước đó toàn bộ tan biến, chỉ còn lại cảm giác nặng nề và lo âu.
Chúng ta là vì các ngươi mà chiến, các ngươi vậy mà chưa gì đã quay đầu bỏ chạy ?
May mắn Chu Thông và Sở Thanh Tiêu đến kịp, miễn cưỡng để cho nàng tâm tính tốt hơn đôi chút.
Vương Hạo Thần gật đầu, đi thì đi, đó là quyết định bọn hắn, không ai có quyền ngăn cản hay phản đối.
- Vương sư đệ, tiếp đó ngươi có dự định gì ? Là tiếp tục thủ ở nơi này, hay là đến hội họp với Lâm Hải sư huynh ?
Chu Thông đã từ chỗ Tiêu Ngọc Huyên biết được Vương Hạo Thần là tổ đội nửa cái đội trưởng, vì thế liền trực tiếp muốn thăm dò ý định của hắn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Hạo Thần, muốn nghe suy nghĩ của hắn.
Là đánh hay lui ?
Đánh, bọn hắn hiện tại chỉ có mấy người này, tuy rằng thực lực từng cái đều rất mạnh, thế nhưng cũng không có cách nào địch lại lượng lớn kẻ địch, về cơ bản là không có bao nhiều phần thắng.
Lui, tuy rằng sẽ mất đi địa bàn, nhưng ít ra sẽ bảo toàn được lực lượng.
Trên thực tế, Chu Thông mục đích khi đến nơi này chính là tận lực khuyên bảo Vương Hạo Thần rút lui, bởi lẽ chính hắn cũng không thấy được đường thắng.
- Đợi ở nơi này !
Vương Hạo Thần đáp.
Chu Thông nhíu mày, cái tên cứng đầu như vậy, là tự tin hay là thật ngốc ?
Thanh Nguyên Phong cường giả như mây, ngươi cho rằng bản thân ngươi có thể đánh mấy cái ? Mười hay là hai mươi ?
- Tiểu sư đệ ! Ta biết ngươi không cam lòng, thế nhưng nếu như Thanh Nguyên Phong thật muốn đánh, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thật là không chống nổi ! Tốt nhất vẫn nên đến hội họp với Lâm Hải sư huynh, ở đó người đông thế mạnh, chúng ta cũng không đến nổi e ngại Thanh Nguyên Phong trả thù !
Chu Thông cũng tương đối hiểu tính cách cứng đầu cố chấp của Vương Hạo Thần, vốn dĩ không tiện mở miệng, thế nhưng lúc này không thể không khuyên nhủ mấy câu.
Vương Hạo Thần căn bản không để ý, Lâm Hải hiện tại chỉ sợ là hận không thể chém hắn, cho dù hội họp khẳng định cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, về phần lợi ích . . . ha ha.
Mục tiêu của hắn là linh tuyền, không chiếm được linh tuyền, hắn còn đến đó làm gì ?
Đến làm tay chân sao ?
Chu Thông nhìn nhìn Vương Hạo Thần sắc mặt, biết rõ mình khuyên can vô dụng, chỉ có thể thở dài.
Thật ra hắn cũng không muốn tới, thế nhưng trước đó Vương Hạo Thần đã giúp bọn hắn một lần, lần này dù thế nào cũng phải đến giúp đối phương một tay.
Tiếp đó, những người khác lại bắt đầu hướng Vương Hạo Thần nói ra suy nghĩ của mình, phần lớn đều là không lạc quan, uyển chuyển gợi ý cho hắn rút lui, chỉ có Sở Thanh Tiêu và Tư Mộ Liêm là giữ im lặng.
Trong lòng lúc bọn hắn đang nói chuyện, Hình Nhân bỗng nhiên xuất hiện, chỉ đơn giản nói rằng đến đây để trợ giúp, lại cùng Vương Hạo Thần chào hỏi, nhìn bộ dạng dường như quan hệ cả hai rất không tệ.
Cái này thật sự để cho mọi người kinh ngạc không nhẹ.
Bọn hắn đương nhiên biết Hình Nhân, nghe đồn người này là Lôi Ngục Phong một vị đệ tử mới, mặc dù niên kỷ không còn quá trẻ, nhưng tu vi xác thực rất cao, sớm đã là Cửu Tinh Vũ Sư đỉnh phong, tại Đệ Thất Phong cùng Đồ Nguyên đánh một trận bất phân thắng, nhất chiến thành danh, là Lôi Ngục Phong đoàn đội hư hư thực thực đệ nhất cường giả.
Nhân vật như vậy tại Đệ Thất Phong chiến lực có thể xếp vào năm vị trí, là nhân vật chủ chốt bảo vệ địa bàn quan trọng nhất của ba phong đoàn đội, thế mà hiện tại lại chấp nhận mạo hiểm đánh đổi cơ duyên để trợ giúp Vương Hạo Thần ?
Giao tình giữa hai người khẳng định là không cạn.
Vương Hạo Thần kỳ thực cũng tương đối bất ngờ, nhưng chỉ là đối với Hình Nhân khẽ gật đầu, bọn hắn từng cùng đối phương trải qua những giờ phút sinh tử, nói hảo hữu cũng không đủ, giữa bọn hắn đã không nói cái gì cảm tạ.
Bởi lẽ, nếu Hình Nhân gặp chuyện, Vương Hạo Thần cũng sẽ không quản núi đao biển lửa mà chạy đến.
Dù sao bằng hữu của hắn cũng chỉ có mấy người như vậy.
Vốn dĩ hắn cho rằng như là liền xong, không nghĩ tới tiếp đó vậy mà còn có người tới.
Lần này là một nữ tử.
Lâm Vũ Hinh !
Nói thật, Vương Hạo Thần dù thế nào cũng không nghĩ rằng nàng sẽ tới, thậm chí hắn đều nhanh lãng quên người này.
Vài ngày không gặp, Lâm Vũ Hinh tu vi đã đột phá đến Lục Tinh Vũ Sư, không tính mạnh, nhưng người ta đã có ý tốt tìm đến, hắn cũng không tiện cự tuyệt, hơn nữa nữ nhân này lòng dạ rất sâu, thời khắc mấu chốt còn có thể trợ giúp hắn bày mưu tính kế.
Người đến đông đủ, Vương Hạo Thần cũng không có chỗ giữ lại, đem gần như toàn bộ suy nghĩ của mình nói cho bọn hắn.
Đợi Vương Hạo Thần nói hết, mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, tựa hồ đang nhìn một cái người điên.
- Ngươi điên rồi ? Còn có dạng này điên cuồng kế hoạch ?
- Tiểu sư đệ, cái này quá mạo hiểm, tính toán sai lệch một chút, chúng ta liền triệt để không có cơ hội trở mình a !
Đám người từng cái lên tiếng, lại không lay chuyển được ý định của Vương Hạo Thần, đành phải thuận theo.
Huống hồ Tiêu Ngọc Huyên, Ôn Linh Mật, Đường Chấn và Kiều Linh đều từng cùng với Vương Hạo Thần kề vai chiến đấu, họ đối với hắn vẫn có lòng tin không nhỏ.
Vương Hạo Thần lại nói:
- Tam sư huynh, Tư Mộ sư huynh, Hình Nhân, nếu ba người hợp lực, có thể chiến Thường Tiễn sao ?
Sở Thanh Tiêu, Tư Mộ Liêm, Hình Nhân nghe vậy đều trầm mặc, hồi lâu mới đồng thời phun ra một chữ:
- Khó !
Bọn hắn từng cái chiến lực đều rất mạnh, yếu nhất cũng có thể vượt qua một cái tiểu cảnh giới chiến đấu, mạnh nhất thì thậm chí gần có thể cùng đối thủ có tu vi cao hơn mình ba cái tiểu cảnh giới liều mạng.
Có thể là . . . bọn hắn lại mạnh cũng chỉ là Vũ Sư.
Đối thủ lại là Vũ Linh, hơn nữa Thường Tiễn thiên phú không kém bọn hắn, đồng dạng có năng lực vượt cấp chiến đấu, cho dù là ba người liên thủ, cũng không có nhiều phần thắng.
Rất khó đánh !
- Vương sư đệ, Thường Tiễn không có dễ đối phó như vậy, ngươi phải biết hắn chính là một trong vài người hiếm hoi được khâm định sẽ là thế hệ tiếp theo Võ Bảng Thập Tú ! Hắn có thể dễ dàng vượt qua hai cái tiểu cảnh giới chiến đấu, phối hợp với Vũ Linh tu vi, tại Đệ Thất Phong chắc chắn không có ai là đối thủ của hắn !
Tư Mộ Liêm nghiêm túc nói.
- Đương nhiên, không phải không thể thử một chút, chỉ là . . . bọn ta nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng đem hắn ngăn lại !
Vương Hạo Thần gật đầu, hiện tại hắn thực lực không đủ, chỉ có thể đem hi vọng tạm thời ký thác ở ba người này, không cần đánh bại Thường Tiễn, chỉ cần cuốn lấy hắn một chút liền có thể.
Vương Hạo Thần cùng mọi người bàn bạc, sau đó từng cái liền rời đi, chỉ còn không đến hai ngày nữa là linh tuyền phong ấn sẽ toàn diện mở ra, bọn hắn cần phải chuẩn bị trạng thái thật tốt, dù sao lúc đó chờ đợi bọn hắn chắc chắn là đại chiến.
Thế nhưng là, Hình Nhân và Lâm Vũ Hinh vẫn còn ở lại.
Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn xem Lâm Vũ Hinh, hỏi:
- Còn có chuyện gì sao ?
Lâm Vũ Hinh dung mạo thanh lệ, mặc dù không tính khuynh quốc khuynh thành, không thể so với Tiêu Ngọc Huyên hay Tần Liêm Sương mấy vị này, nhưng vẫn có thể xem là một mỹ nữ hiếm có.
Nàng hai mắt chăm chú nhìn Vương Hạo Thần, hồi lâu mới nhẹ giọng nói:
- Ta cảm thấy, kế hoạch của ngươi không hợp lý !
Hình Nhân ở một bên hai mắt lập tức híp lại.
Vương Hạo Thần khẽ ồ một tiếng, không giận mà còn khẽ cười, lại hỏi:
- Vì sao không hợp lý ?
Lâm Vũ Hinh bình tĩnh nói:
- Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, cho dù kế hoạch của ngươi xem như cho chúng ta chút cơ hội, thế nhưng vẫn không bù đắp được một điểm này ! Coi như ba vị huynh có thật sự cản được Thường Tiễn, thì mặt khác Thanh Nguyên Phong đệ tử cũng không phải chúng ta có thể đối phó !
Vương Hạo Thần cười cười:
- Vậy ta nên làm thế nào ?
Lâm Vũ Hinh đáp:
- Ngươi không phải đã có đáp án rồi sao ?
Vương Hạo Thần không nói, ánh mắt tương đối đăm chiêu.
Hình Nhân không nghe ra ý tứ bên trong lời nói của bọn hắn, dứt khoát im miệng không xen vào.
Thế nhưng là, trong lòng lại không còn xem thường Lâm Vũ Hinh.
Hình Nhân biết rõ Vương Hạo Thần vốn là người thông tuệ lại mưu lược, xưa nay làm việc không hợp lẽ thường, Lâm Vũ Hinh có thể phần nào đoán được ý nghĩ của hắn, chứng tỏ bản thân nàng cũng không hề tầm thường.
Ít nhất là ở phương diện trí tuệ cũng như tâm cơ !
Vương Hạo Thần yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên lại nói:
- Ba con thú đấu đá lẫn nhau, khó sống nhất kỳ thật lại là con mạnh nhất, bởi lẽ hai con thú yếu hơn đều sợ hãi nó, đem nó coi là mối nguy lớn nhất, sớm muộn cũng sẽ liên hợp để giết chết con thú mạnh nhất !
Lâm Vũ Hinh thở nhẹ, lần này xem như nàng đoán không sai.
Đương nhiên, nàng vẫn có chỗ không hiểu, lại nói:
- Ngươi vì cái gì cho rằng Đồ Nguyên cũng nghĩ giống ngươi ? Lại nói, bọn hắn sẽ để mắt chúng ta sao ?
Vương Hạo Thần đáp:
- Chỉ cần Đồ Nguyên không phải là kẻ ngốc, hắn sẽ có thể thấy rằng Thanh Nguyên Phong đoàn đội hay đúng hơn là Thường Tiễn mới mối nguy lớn nhất đối với bọn hắn chứ không phải là chúng ta ! Thanh Nguyên Phong đoàn đội thực lực trong ba đại đoàn đội là tối cường, nếu như không còn ba phong đoàn đội tạo thành thế chân vạc, chỉ dựa vào Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong căn bản không thể chống lại Thanh Nguyên Phong đoàn đội ! Vì thế kẻ mà Đồ Nguyên muốn loại trước tất nhiên phải là Thường Tiễn và Thanh Nguyên Phong đoàn đội !
Ngừng một chút, hắn lại nói:
- Tuy nói, chỉ mấy người chúng ta không đủ để đại biểu ba phong đoàn đội, thế nhưng mất đi chúng ta, ai sẽ đảm bảo Thường Tiễn sẽ không nhân cơ hội đó tiến công một kẻ diệt gọn đám người Lâm Hải ? Dù sao, ai cũng hiểu Thường Tiễn dã tâm lớn đến mức nào ! Đến lúc đó, cục diện cân bằng sẽ chính thức bị phá, Đồ Nguyên bọn hắn có hành động cũng đã muộn !
- Trước kia Đồ Nguyên chắc chắn sẽ không để ý đến chúng ta, hiện tại lại chưa hẳn ! Dù sao nếu không thể biểu hiện ra chỗ cường đại của mình, sao có thể nhận được sự tôn trọng ? Ta tập kích Thanh Nguyên Phong đoàn đội địa bàn, chính là muốn thể hiện cho Đồ Nguyên thấy thực lực của chúng ta, từ đó để hắn không còn dám xem nhẹ chúng ta chút người này !
Lâm Vũ Hinh trước đó có chút không hiểu vì sao Vương Hạo Thần đột nhiên tập kích địa bàn của Thanh Nguyên Phong đoàn đội, hiện tại xem như rõ ràng, thì ra là muốn cho Đồ Nguyên nhìn.
Cũng gần tương tự như việc thả mồi câu.
Lâm Vũ Hinh nói:
- Ngươi định đi gặp Đồ Nguyên ?
Vương Hạo Thần lắc đầu:
- Không đi !
- Không đi ?
- Hiện tại, người ngoài nhìn vào liền cho rằng mấy người chúng ta chính là “ lợn chết không sợ nước sôi “, căn bản không có gì để mất ! Nhưng Đồ Nguyên thì khác, hắn vẫn còn có thứ để lo lắng cùng xoắn xuýt, hắn so với chúng ta càng gấp, sẽ tự động đến tìm chúng ta !
- Nếu hắn thật muốn liên thủ, vì sao không tìm Lâm Hải mà lại tìm chúng ta ?
- Nếu ta đoán không nhầm, hiện tại Lâm Hải không chừng sớm đã liên lạc với Đồ Nguyên bàn việc kết minh, thậm chí là hạ mình nhượng bộ ! Thế nhưng Đồ Nguyên thực tế lại chưa hẳn sẽ để ý hắn, Lâm Hải thực lực là không tệ, thế nhưng căn bản không phải người làm đại sự ! Hơn nữa tuy rằng chúng ta ít người, thế nhưng đều là cường giả trong cường giả, sức hút tóm lại chưa hẳn kém hơn Lâm Hải bên kia !