Trần Tinh cùng Cổ Thanh Thanh không mất bao lâu thời gian liền trở về, trên đường đi không có phiền phức gì ngoài việc một số người nhìn bọn họ nhiều thêm vài lần mà thôi.
Dù sao trong tay Cổ Thanh Thanh vẫn đang nắm lấy tóc của đại hán kéo lê trên đường kia. Việc này mặc dù không phải lạ mắt gì nhưng cũng hiếm khi chứng kiến, dừng ánh mắt hồi lâu cũng không quá khó hiểu.
Đối với việc này, Trần Tinh chẳng thèm để tâm, hắn vẫn như cũ thong dong tự nhiên mãi đến khi về đến nhà.
Chưa vào cửa biệt viện liền có 2 đại hán đồng phục tôi tớ đứng ra cản đường, khuôn mặt nghiêm nghị liếc nhìn Trần Tinh rồi hung hăng nói:
-Đứng lại, nơi này không thể tùy tiện đi vào. Mau xéo đi!
Trần Tinh nhướng mày, hắn còn đang muốn tiến lên hỏi nguyên nhân gì có người đứng trước cửa nhà mình, còn chưa kịp nói lên thành câu thì lại có người hùng hổ dọa người rồi.
Thử nghĩ, nhà của mình, mình trở về mà lại thấy có người đuổi mình đi, cảm giác đó sẽ như thế nào?
Trần Tinh cảm thấy buồn cười không thôi, hắn chưa kịp lên tiếng thì Cổ Thanh Thanh đã quát lớn:
-To gan! Dám đối với công tử vô lễ!
Hai đại hán giật mình, di dời góc đứng, ánh mắt vô ý thức nhìn sau lưng Trần Tinh, thấy Cổ Thanh Thanh bộ dáng đùng đùng nổi giận, khuôn mặt âm trầm liền hồn bất phụ thể.
Xong, Bà la sát trở lại!
Hai người vôi vạng quỳ xuống cầu xin:
-Cổ đại nhân tha tội, tiểu nhân không biết đây là công tử!
Hai người này trong lòng kêu khổ không thôi, ai mà không biết Cổ Thanh Thanh hung danh hiển hách, mỗi lần ra vào biệt viện thì khuôn mặt đều rất đáng sợ, bọn họ chỉ là tán tu Trúc Cơ nhỏ nhoi thuộc thế lực nhỏ lẻ, vừa mới bị thu phục trở thành hộ vệ. Bọn họ nghe nói Cổ Ba cũng không phải chủ nhân của biệt viện này mà một người gọi là công tử gì đó, nhưng từ đầu tới cuối bọn họ đều chưa từng thấy công tử gì cả, làm sao biết hôm nay lại đắc tội chủ nhân chân chính đây?
Trần Tinh dĩ nhiên cũng không vì việc nhỏ này mà làm khó bọn họ, hắn cũng không truy cứu mà khoát tay từ tốn đi vào trong, giọng điệu ấm áp cũng vang lên:
-Đi thôi, làm đúng chức trách là rất tốt, nhưng thái độ cần xem xét lại!
Cổ Thanh Thanh nhìn 2 người hừ lạnh một tiếng, rồi đi vào trong. Hai hộ vệ nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng. Cảm giác mà Trần Tinh lúc đi ngang qua khiến trái tim yếu đuối 2 người bịch bịch không thôi.
Mẹ nó, đúng là chủ nhân có khác, không cần liếc mắt nhìn cũng làm cho bọn thuộc hạ kính sợ từ trong tâm.
-Công tử...
Đi theo phía sau, Cổ Thanh Thanh lên tiếng khẽ gọi. Trần Tinh cước bộ dừng lại, thấy nàng bộ dáng muốn nói lại thôi thì hiếu kỳ, tuy nhiên đúng lúc này thì một bóng hình toàn thân trắng ngần xuất hiện trước mặt hắn.
Không khí thoang thoảng mùi thơm, vấn vươn lòng người không thôi.
-Công tử~, nô gia rất nhớ người a...
Người này không ai khác chính là Bào Tịnh, nàng vẫn như cũ không có gì thay đổi so với mấy tháng trước, vẫn là bạch y thánh khiết, nhưng khí tức lại giống phong trần nữ tử. Nàng vừa xuất hiện liền nhào tới ỷ ôi trong ngực Trần Tinh, tuy nhiên Trần Tinh dĩ nhiên không để nàng thực hiện ý đồ mà xảo diệu né tránh.
-Hừ~
Cổ Thanh Thanh thấy Bào Tịnh xuất hiện hừ lạnh một tiếng, trong lòng hung hăn mắng nữ nhân không biết liêm sỉ, nàng hướng Trần Tinh nói:
-Công tử, Thanh Thanh trở về gặp thúc thúc bàn giao sắp xếp cho kẻ này!
Trần Tinh đương nhiên là đồng ý, hắn ân nhẹ một tiếng sau đó xuất ra một trương da dê rồi đưa tới trước mặt Cổ Thanh Thanh:
-Thanh Thanh, môn pháp thuật này ngươi cầm lấy học tập, bên trong nội dung tuy không được trọn vẹn nhưng cũng không kém, nếu không hiểu có thể cùng những người khác tham khảo tu bổ nó.
Nhìn trong tay da dê bạc màu, Cổ Thanh Thanh trong lòng nhấc lên gợn sóng, dòng nước ấm quanh quẩn khiến nàng cảm thấy càng ngày càng yêu thích Trần Tinh không thôi.
Hắn thật tâm lý a!
Trần Tinh nào đâu nhận thức rõ ràng sự cơ cực của tán tu, tài nguyên tu liệu thiếu thốn, pháp thuật đồng dạng đối với bọn họ trân quý dị thường. Cổ Thanh Thanh từ đâu tới cuối đều sử dụng một môn pháp thuật liên quan đến hỏa mãng gì đó, không có một con bài tẩy nào khác.
Trần Tinh đưa cho nàng trương da dê này chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, càng nghĩ Cổ Thanh Thanh càng không thể thoát ra được.
Đến hiện tại, có thể chắc chắn một điều là Cổ Thanh Thanh triệt để luân hãm, cả đời này sợ rằng không thoát khỏi ma chưởng của Trần Tinh được nữa, mặc dù Trần Tinh chẳng hề làm cái gì cả.
Ừ thì hắn không làm gì, đây là suy nghĩ của Trần Tinh.
Cổ Thanh Thanh rời đi, Bào Tịnh u oán nhìn Trần Tinh một chút, tiểu tức phụ được nàng diễn tả thật sự rất chân thật.
-Công tử phải chăng để ý nữ tử kia? Nếu không nô gia cũng thay đổi thành bộ dáng như vậy?
Giọng nói có chút chua chua, Trần Tinh hoàn toàn không ngửi thấy mùi giấm. Hắn vẫn như cũ thờ ơ lạnh nhạt nhìn nàng, hắn nói:
-Ta không có nhiều thời gian đàm luận những vấn đề nhảm nhí này, trước tiên ngươi có 5 giây thời gian nói ra nguyên nhân xuất hiện trong biệt viện của ta. Ngươi nên nhớ nơi này không phải ai cũng có thể tiến vào!
Trần Tinh hơi híp ánh mắt, ánh mắt sắc bén như đao, nhọn hoắc như thương, bạo lệ như kích. Một ánh mắt đủ để chấn nhiếp nhân tâm, lòng người khiếp đảm.
“Thật đáng sợ ánh mắt!”
Bào Tịnh hít một hơi thật sâu, ổn định lại sợ hãi trong lòng, cảm giác nguy hiểm mà Trần Tinh mang tới lại tăng mạnh so với mấy tháng trước khiến Bào Tịnh hãi hùng khiếp vía.
Tu Tiên một đường không biết bao nhiêu năm tháng mới có thể đột phá cảnh giới, Trần Tinh vẫn như cũ không thấy khí tức ba động mãnh liệt, điều này chứng tỏ hắn hoàn toàn không có đột phá.
Như vậy tại sao cảm giác nguy hiểm mà hắn mang đến cho nàng lại càng ngày càng dữ dội đây. Chuyện này là thế nào? Phải chăng hắn đạt được kiện bảo vật gì đó có uy lực cao?
Không thể không nói, Bào Tịnh cảm giác rất là nhạy bén, chỉ cần Trần Tinh hơi phóng thích khí thế của mình nàng liền đoán được thất thất bát bát.
Nghĩ tới đây, Bào Tịnh càng cảm thấy tiền vốn đầu tư trên người Trần Tinh nhất định sẽ sinh lãi. Còn là lãi lớn, chỉ cần nàng biết nắm bắt!
Trong lòng nàng sợ hãi khi đối mặt với Trần Tinh, nhưng vẻ ngoài vẫn như cũ bình tĩnh, mặc dù chỉ hơi thoáng ngây người một lát nhưng cũng không nói lên điều gì.
Bào Tịnh đứng ở địa vị cao đã quen, tâm tính đã thành thục, làm sao có khả năng biểu hiện trên nét mặt những diễn biến tâm trạng trong lòng được cơ chứ? Nếu không thì nàng cũng không sống đến hiện tại.
Diễn kỹ càng xuất thần, khả năng sống sót càng cao. Một khi đối phương nhìn không ra bản thân sâu cạn, trong lòng nhất định sẽ nghi hoặc, từ đó chần chừ không dám ra tay.
Trần Tinh cũng là như thế, thấy Bào Tịnh biểu hiện, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, phải chăng nàng ta thật sự có con bài tẩy gì sao?
-Công tử sao phải hù dọa nô gia đây, không phải bởi vì công tử quên hứa hẹn chúng ta, nô gia không chịu nổi nên mới đến đây sao?
Bào Tinh vỗ vỗ trước ngực của mình, hai đoàn mềm mại theo đó lắc lư trông rất bắt mắt. Trần Tinh đương nhiên là chứng kiến, ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đều dừng lại trên người nàng làm sao không thấy cảnh này cho được.
Hắn thoáng nhớ lại tình cảnh của mình cùng nữ đế, dáng người của nàng ta cũng tương tự như của Bào Tịnh vậy, tuy quan hệ của hắn cùng nữ đế chưa thể phân định rõ ràng nhưng tự nhiên lại có một người hơi giống bộ dáng nữ đế nói chuyện với hắn điệu bộ nũng nịu như thế khiến Trần Tinh trong lòng cảm thấy thoải mái không ít, dù sao hắn là bị nữ đế khi dễ còn mất cả tính mạng, mối thù này đâu phải dễ dàng như vậy liền cho qua. Đừng quên trước khi đi nữ đế còn để lại một câu làm cho Trần Tinh cảm thấy không ổn.
Nếu nữ đế biết được suy nghĩ của Trần Tinh lúc này không biết sẽ hay không hung hăng đánh hắn một chầu. Trần Tinh đánh không lại nàng liền liên tưởng nàng thành người khác khi dễ mà còn cảm thấy khoái trá?
Suy nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu Trần Tinh liền biến mất, hắn lạnh nhạt nói:
-Câu trả lời mặc dù không đủ sức thuyết phục, nhưng nể tình trong thời gian này ngươi trợ giúp thuộc hạ của ta cho nên việc này không ta sẽ không nhắc đến. Thế nhưng, sau khi hoàn thành hứa hẹn của chúng ta, ngươi nhất định phải dọn đi.
Trần Tinh giọng điệu chắc chắn, giống như không cho phép Bào Tịnh phản bác một dạng. Chủ nghĩa nam tử được hắn toàn bộ phơi bày. Bào Tịnh không nói gì, nhưng trong lòng thì có đồng ý hay không thì không biết. Nếu Trần Tinh thật sự có thể giải quyết Hạng Thiếu Tu, sợ là Bào Tịnh càng thăng cấp thành siêu cấp keo da chó chứ đừng nói là rời đi.
Trần Tinh dừng một chút rồi nói tiếp:
-Hiện tại ta đã trở lại, như vậy ngươi sắp xếp đi, sau đó thông báo cho ta một tiếng.
Bào Tịnh thoáng cái nở nụ cười, răng trắng lộ ra như hoa tươi khoe nắng, nàng nói:
-Trong lúc nhìn thấy công tử trở về nô gia đã phân phó tỳ nữ đi sắp xếp rồi, chỉ là phải cần công tử cùng nô gia ước hẹn diễn một vở tuồng nữa thôi.
*Hết chương