Chiều hôm sau, nhân viên chuyển phát nhanh tìm đến.
"Có Ngô Sở Úy ở đây không?"
Ngô Sở Úy đứng lên ra cửa.
"Đây là mấy kiện hàng gửi cho anh, mời ký nhận."
Ngô Sở Úy bán tín bán nghi cầm đơn gửi xem một chút, quả nhiên thấy ghi tên mình, ngay cả địa chỉ cũng chính xác. Y cúi đầu nhìn lần nữa, ít nhất cũng có năm sáu rương lớn, mỗi cái đều có thể chứa y vào luôn. Kỳ lạ, y cũng không lên mạng mua hàng, cũng không có ai thông báo trước sẽ gửi hàng qua cho y!
Sau khi kiểm tra xong, Khương Tiểu Soái mới qua giúp đỡ dỡ hàng.
Kiện hàng đầu tiên được mở, Ngô Sở Úy thoáng cái ngẩn người.
Một thùng đầy quần lót, màu nào cũng có, kiểu dáng nào cũng có, giống như từ chợ bán sỉ gửi qua, ít nhất cũng hơn trăm cái. Hơn nữa Khương Tiểu Soái nhìn bao bì, cùng một dạng hàng hiệu, một cái giá cũng cao hơn nguyên bộ trên người Ngô Sở Úy.
Kiện hàng thứ hai là quần áo và giày, trang phục một năm bốn mùa đều chuẩn bị đầy đủ. Trong kiện thứ ba là vật dụng trên giường, chăn, thảm, ra giường, gối đầu đều đầy đủ. Trong kiện thứ tư là các loại đồ ăn vặt, rực rỡ muôn màu, rất nhiều thứ đều là đồ ăn nhập khẩu, Ngô Sở Úy chưa từng nếm qua...
Kiểm duyệt hoàn tất, Ngô Sở Úy nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết đồ là do ai gửi đến.
Khương Tiểu Soái nhíu mày nhìn Ngô Sở Úy, đột nhiên rất muốn chế nhạo y.
"Tôi nói này, bạn gái cũ của cậu đó chắc chưa từng quan tâm cậu như thế này bao giờ đúng không?"
Ngô Sở Úy thực sự khó thể mở miệng, Nhạc Duyệt chỉ từng tặng cho y một chiếc áo, còn là do anh của cô mặt không vừa, lười đem đi đổi mới cho y. Mà món quà đầu tiên y chính thức nhận được từ khi sinh ra đến giờ lại là do tình địch tặng cho...
Trong lòng có một tư vị khó nói rõ.
Khương Tiểu Soái tiếp tục trêu chọc Ngô Sở Úy.
"Nếu không thì cậu ở chung với uy mãnh tiên sinh này luôn đi?! Cậu nghĩ xem, anh ta đối với cậu cũng không tồi, bạn gái cũ của cậu xấu xa như thế, hai người liên hợp lại báo thù cô ta đi, đừng tổn thương người thật lòng đối xử với cậu."
Ngô Sở Úy tức giận: "Bớt đùa giỡn tôi đi! Anh ta chỉ gửi mấy kiện đồ thế này thì có thể đại biểu anh ta thật lòng sao? Anh cũng đâu phải không biết ba anh ta có thân phận gì, bao nhiêu người chen nhau sứt đầu mẻ trán muốn tặng quà cho ba anh ta? Có lẽ những thứ này đều là đồ nát moi ra từ xó xỉnh ngóc ngách nào đó của nhà anh ta thôi."
Khương Tiểu Soái cười lộ răng: "Người tặng quà cho người ta thấy quần bông kép của cậu rồi sao? Còn có sẵn một rương quần lót có kích cỡ phù hợp với cậu nữa à..."
"Ai nói vừa với tôi? Tôi không mặc cỡ này." Ngô Sở Úy vẫn cứng miệng.
Khương Tiểu Soái hôm nay muốn đối đầu Ngô Sở Úy, nhất quyết nói kích thước này chính là dạng Ngô Sở Úy thường mặc, Ngô Sở Úy sống chết không thừa nhận, Khương Tiểu Soái liền bảo y đi thử, thế là Ngô Sở Úy vào nhà vệ sinh.
Cởi sạch sành sanh, mặc quần lót mới vào, vừa khin khít, không thể nào phù hợp hơn, còn thoải mái hơn nữa!
Nhưng mặt vui không nổi, cứ nói là cỡ nhỏ hơn, mặc hơi chật.
"Vậy cậu cho tôi đi, tôi mặc số này." Khương Tiểu Soái ra vẻ muốn vác đi.
Ngô Sở Úy ấn lại: "Cho anh một cái thì được, nhưng lấy hết thì không thể."
Khương Tiểu Soái nhịn cười: "Cậu lại không mặc được, giữ nó lại làm gì?"
Ngô Sở Úy cứng mặt: "Tôi mặc không vừa cũng có thể bán, quần lót đắt thế này, anh mặc hết không thấy phí sao?" Nói xong kéo rương về: "Tôi đi mở một trang web, treo mấy thứ này lên bán hết."
"Không cần phí sức!" Khương Tiểu Soái cố ý nói: "Chỗ tôi có sẵn một trang web, tôi bán giúp cậu cho."
Ngô Sở Úy chưa từng cảm thấy Khương Tiểu Soái lại thiếu đánh như thế.
"Dùng không được, tôi tự biết bán!"
Nói xong ôm rương về phòng ngủ.
Buổi tối trước khi ngủ, Ngô Sở Úy mở rương ra, lấy chăn Trì Sính tặng ra đắp, mềm mại thoải mái, còn có hương thơm, đắp lên rất dễ chịu. Híp mắt đang dự định hưởng thụ một phen, cửa đột nhiên mở ra, Khương Tiểu Soái không biết từ xó nào chui ra.
"Khụ khụ... tôi nhớ ai đó nói muốn bán những thứ này đi mà? Sao lại đắp lên người mình rồi?" Nói xong kéo chăn trên người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy không đổi sắc mặt: "Quần lót đó vì mặc không vừa mới bán! Chăn này đắp rất sướng, tại sao phải bán? Lại nói, quần lót nhiều như thế, bán vài cái cũng chả đau lòng. Cái chăn này tổng cộng chỉ có một cái, bán rồi thì không còn nữa, sau này tôi đắp cái gì?"
"Hê!" Khương Tiểu Soái nhe răng: "Trước kia cậu nằm không hả? Cái chăn này đâu phải chăn của cậu? Sao? Vừa có đồ tốt liền không đặt cái thứ cũ của mình vào mắt nữa?"
Ngô Sở Úy mài răng: "Anh muốn gây sự phải không?"
Khương Tiểu Soái cười ha ha.
Ngô Sở Úy vung chăn trùm lên Khương Tiểu Soái, sau một trận đấm đá kịch liệt, hai người cười lăn lộn trên giường.