Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 116



Mặt của Bùi Nghiêu lập tức đỏ lên, anh miễn cưỡng ổn định tâm trạng, thấp giọng nhắc nhở: “Trải quá thời kỳ dấu hiệu hoàn chỉnh thì ít nhất cần một tháng, ngài… nếu ngài không ra khỏi phòng một tháng…”

“Đó là dẫn đường bình thường.” Alan nhếch miệng cười, trong mắt không khỏi mang theo chút tự phụ, “Em đoán xem, trong một tháng này, giữa chúng ta thì ý thức của ai sẽ không tỉnh táo hơn, ai không thể chống lại sự cám dỗ của tình dục hơn?”

Bùi Nghiêu thầm cắn răng, tuy rằng anh mới là lính gác, nhưng nếu so năng lực ý chí, anh kém dẫn đường là Alan không chỉ một tí xíu, không nói lúc trước, hiện giờ trong một năm bị biết thân phận dẫn đường, mỗi ngày Alan đều đi qua đi lại bên cạnh các lính gác độc thân, thế mà có thể không hề bị quấy nhiễu, càng nghịch thiên làm cho tất cả mọi người cảm thấy hắn đã bị dấu hiệu, chỉ nhìn điểm này, đã không dùng được lý do là sức mạnh tinh thần cường đại để giải thích.

Alan tươi cười nhìn Bùi Nghiêu, cúi đầu hôn lên cần cổ sạch sẽ của anh, thấp giọng nói: “Yên tâm, một tháng này anh sẽ chăm sóc tốt cho em…” Giọng của Alan dịu đi, rủ rỉ bên tai: “Anh không dám đảm bảo không đau chút nào, nhưng anh sẽ cố gắng kiểm soát bản thân, để em thoải mái chút, đến khi chúng ta hoàn toàn kết hợp rồi, em sẽ thích anh bắt nạt em, cho dù hơi đau, cũng sẽ thích.”

Bùi Nghiêu đỏ mặt tía tai, nhịn không được giãy dụa lần cuối: “Ngài… ít nhất dặn dò công việc…”

“Có việc bọn họ sẽ đưa vào trong phòng.” Alan nhếch môi thành một nụ cười mỉm tà khí, “Không biết à? Sau khi được cho phép một số quan theo hầu trong cung có thể phục vụ trong phòng ngủ của anh, có bọn họ, sẽ không trễ nãi chuyện gì hết.”

Bùi Nghiêu cũng biết một chút về đủ loại phóng túng hoang phí bí ẩn trong chốn cung điện từ xưa đến nay, trước đây khi ở hành cung của Hoàng Thái tử, chỉ là tỉnh lại trong lòng của Alan trước mặt mấy quan theo hầu phục vụ việc thức dậy buổi sáng cũng đã có thể làm anh mặt đỏ tai hồng cả ngày trời, nếu có người đi vào phòng của bọn họ khi mình bị Alan làm, làm mấy chuyện đó…

Chỉ hơi tưởng tượng thôi Bùi Nghiêu đã cảm thấy chịu không nổi, luống cuống lắc đầu nói: “Xin ngài đừng như vậy, em không muốn…”

“Chọc em đó.” Tay của Alan không thành thật trượt đến tấm lưng trần của Bùi Nghiêu, dịu dàng vuốt ve, “Sao anh có thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ khi động tình của em… Anh sẽ móc mắt bọn chúng.”

Sự ngang ngược trước sau như một của Alan làm cho Bùi Nghiêu yên tâm, Bùi Nghiêu căng thẳng mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Thật sự… bây giờ bắt đầu à?”

Alan mỉm cười, cúi đầu ngậm lấy môi của Bùi Nghiêu nhẹ nhàng hôn, thuận tiện thực hiện dấu hiệu ngắn ngủi, nói: “Thôi, ít nhất cho em chút thời gian ăn cơm.” Alan để tâm Bùi Nghiêu mới vừa trải qua hành trình không gian dài, không muốn miễn cưỡng anh quá, nở nụ cười nói: “Tầng thượng của điện Aman’Thul đã tu sửa nửa năm, tháng trước mới hoàn thành, bố trí cũng ổn, anh dẫn em đi xem, thuận tiện dùng cơm tối.”

Alan sửa sang lại áo somi của Bùi Nghiêu lần nữa, Bùi Nghiêu bất giác thở phào một hơi, Alan thoáng bất mãn, nhướng mày xoa nhẹ điểm trên ngực trái của Bùi Nghiêu, mặt của Bùi Nghiêu lập tức đỏ lan xuống cổ, Alan buồn cười: “Thế này đã chịu không nổi?”

Bùi Nghiêu hoảng hốt nhìn Alan, Alan cười cười không nói chuyện, lấy áo khoác của mình phủ thêm cho Bùi Nghiêu, dặn dò: “Từ bên này đi tới đó phải qua một đoạn hành lang lộ thiên, cẩn thận chút đừng để bị cảm.”

Trên áo gió có thêu nổi những hoa văn phức tạp được dùng riêng cho Hoàng đế, Bùi Nghiêu tránh đi theo bản năng, nhưng vẫn không tránh được khuỷu tay có lực của Alan, Alan nhìn chiếc eo thon và rắn chắc của Bùi Nghiêu thì mắt tối lại, nhịn không được trêu chọc: “Lát nữa mà em cũng có thể có bản lĩnh thế này thì tốt rồi.” Không đợi Bùi Nghiêu nhiều lời, Alan ôm Bùi Nghiêu đi ra khỏi phòng.

“Đi nhóm lò sưởi lên hết mức, thuận tiện dặn dò dưới lầu, bắt đầu từ bây giờ phải chuẩn bị các món ăn mà Hoàng hậu Điện hạ bình thường thích ăn nhất mọi lúc để đợi lệnh bất cứ lúc nào, nguội rồi cứ đổ đi làm cái mới, nhất định phải làm cho Hoàng hậu Điện hạ có thể ăn thức ăn tươi mới còn nóng bất cứ lúc nào.” Ngoài cửa có không ít quan theo hầu đang đợi lệnh, Alan sợ Bùi Nghiêu xấu hổ nên buông anh ra, quay đầu căn dặn từng việc một, “Chuyện thư phòng bên ngoài tạm thời gác lại, nếu có việc gấp cần xử lý thì báo với ta.”

Quan theo hầu đáp lời rồi cung kính lui ra, Alan nắm tay Bùi Nghiêu chậm rãi đi lên tầng thượng hành cung.

Hành cung bố trí khéo léo, sau khi xuyên qua vườn treo Alan dẫn Bùi Nghiêu đi vào một đình hoa nho nhỏ, trong đình hoa bày biện không ít hoa tươi cắt từ vườn hoa ra, trong phòng hương khí hợp lòng người, đang vào mùa rét đậm, hoa tươi lại tranh nhau khoe sắc, sức sống bừng bừng.

“Đến bên này.” Alan tiện tay hái xuống một đóa hồng đưa cho Bùi Nghiêu, nở nụ cười, “Bên trong mới là phòng nghỉ ngơi.”

Bùi Nghiêu theo Alan vòng qua một bức tường hoa chạm rỗng cắm đầy cây cảnh nhỏ, trước mắt rộng mở thoáng đãng, thì ra đình hoa nhỏ vừa nãy chỉ là ban công của phòng lớn trước mắt, lò sưởi trong phòng đã được nhóm sẵn từ sớm, Bùi Nghiêu vừa đi vào phòng không bao lâu thì khí lạnh trên người đã bị xông hết, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp dào dạt.

“Cởi áo khoác ra đi.” Alan nói đầy ẩn ý, “Sợ em mặc ít sẽ lạnh, cố ý nhóm lò sưởi mạnh chút.”

Bùi Nghiêu không nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Alan, nghe lời cởi áo khoác của Alan treo sang một bên, Alan cầm tay của Bùi Nghiêu vừa lòng cười: “Không lạnh là được… Ăn chút gì trước đã.”

Trong phòng lớn dùng nhiều lớp rèm thêu tinh xảo phức tạp ngăn cách, đi qua hai tầng rèm lại đến một phòng nho nhỏ, trong phòng nhỏ cũng có một lò sưởi nho nhỏ đang cháy, trước song cửa điêu khắc hoa lớn có một cái bàn xinh xắn đẹp đẽ, hai chỗ ngồi xếp cùng một bên, vừa thích hợp cho tình nhân ngồi gần nhau dùng cơm.

Bùi Nghiêu quay đầu nhìn chiếc giường lớn giữa phòng, nhìn những chiếc gối hoa xếp chồng lên nhau trên mấy cái ghế sofa lớn thư thái phía sau vách ngăn giường, lại cúi đầu, nhìn thảm dày giẫm lên êm ái dưới chân… Bùi Nghiêu ấm áp trong lòng, Alan vừa nói tầng này đã tu sửa suốt nửa năm, nếu không phải là anh tự mình đa tình, vậy… Alan vốn có ý dùng nơi này làm tổ ấm để bọn họ tiến hành kết hợp.

Alan tự mình mở nắp đậy thức ăn bằng bạc ra, nở nụ cười nói: “Đang nhìn gì đấy? Có chỗ nào không thích, anh bảo bọn họ sửa ngay.”

“Không có.” Bùi Nghiêu không muốn quá ngượng nghịu, rũ mắt nói: “Em chỉ đang nghĩ đến sự săn sóc của ngài dành cho em…”

Hai người là từ đình hoa bên kia đi vòng vào, nếu các người hầu muốn đưa đồ ăn hoặc là thứ gì khác vậy tất nhiên phải đi cửa chính, nhà ăn nhỏ đặt ngay ở bên này, giường lớn lại bị rèm che ở phía sau, người hầu hoàn toàn có thể đổi thức ăn, dọn dẹp phía ngoài mà không kinh động đến hai người.

Phòng còn liền với đình hoa, nếu quá buồn chán có thể xuyên qua đình hoa ra ngoài hít thở chút không khí, trong phòng chỗ nào cũng thoải mái vô cùng, cho dù thật sự ở trong này một tháng cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Alan không mấy để ý cười: “Có vậy đã cảm thấy tốt với em rồi?”

Alan cắt xong phần beefsteak trước mặt mình rồi đưa cho Bùi Nghiêu, nói: “Vậy em chờ xem đi… xem em anh còn có thể tốt với em hơn nữa hay không.”

Trong lòng Bùi Nghiêu ấm áp dễ chịu, cúi đầu ăn thức ăn Alan cắt cho mình — vẫn là mùi vị mình thích nhất như lúc trước.

“Có thêm bánh cuộn dâu tây kem sữa.” Đợi sau khi Bùi Nghiêu ăn hơi no Alan đưa phần bánh ngọt cho Bùi Nghiêu, cười khẽ, “Hơi ngọt, anh không ăn, của em hết đấy.”

Trong da bánh giòn rụm bọc kem sữa ngào ngạt, trong kem có không ít dâu tây, hòa tan đi không ít cảm giác ngọt ngấy, Bùi Nghiêu thích ngọt, nhịn không được ăn hai cái, bánh ngọt giòn xốp quá mức, lúc cầm không cẩn thận rớt xuống một miếng nhỏ trên đĩa, Bùi Nghiêu không mấy để ý lụm lên ăn, nhìn anh ăn một cách quý trọng như vậy Alan nhịn không được cười: “Thật sự ngon đến vậy à?”

“Ngài muốn thử không?”

Bùi Nghiêu lập tức ngừng tay, đưa đĩa ăn mạ vàng sạch bóng đến phía trước, Alan bình thản cười, một tay giữ lấy eo của Bùi Nghiêu, cúi đầu liếm chút bơ dính bên môi của Bùi Nghiêu, mỉm cười nói: “Mùi vị quả nhiên ngon.”

“Lần này thật sự ăn no rồi phải không?”

Alan xoa xoa bụng của Bùi Nghiêu đầy cưng chiều, thấy Bùi Nghiêu vẫn còn chút mất tự nhiên thì không miễn cưỡng nữa, mà là buông anh ra, cười đứng dậy vén màn đi về phía cửa phòng, Bùi Nghiêu biết Alan không muốn làm mình khó xử, trong lòng thầm mắng mình chẳng biết gì, muốn đi gọi Alan về lại thật sự gọi không ra khỏi miệng, trong lúc kiềm nén mấy bận đột nhiên nghe “cạch” một tiếng, thế mà Alan đã đi ra ngoài.

Trong phòng bỗng nhiên trở nên im lặng.

Bùi Nghiêu nhìn tráng miệng hương vị hấp dẫn bên tay lập tức không muốn ăn nữa, lau lau tay, chầm chậm đi về phía giường ngủ.

Có lẽ Alan cũng không tức giận, chỉ muốn để mình nghỉ ngơi thêm một lát, điều chỉnh trạng thái một chút, Bùi Nghiêu xấu hổ trong lòng một trận, cũng có thể Alan chán mình làm kiêu, Bùi Nghiêu nội liễm tự kiềm chế quen, lúc trước được Alan dạy dỗ thì miễn cưỡng có thể thích ứng với mấy kiểu thân thiết thoáng qua rồi dừng, hiện giờ một năm không gặp, Bùi Nghiêu lại quen với trước… Bùi Nghiêu lắc lắc đầu, đây chẳng qua đều là cái cớ mình tự tìm cho mình, rõ ràng thích Alan đến vậy, chẳng qua chỉ thả lỏng một chút, có gì khó khăn đâu?

Bùi Nghiêu cắn răng, Alan hẳn sẽ không đi quá lâu, có lẽ lát nữa đã quay lại, mình…

Bùi Nghiêu cố nén xấu hổ, cởi nút áo somi ra, lại cởi luôn quần quân đội xuống, sau khi đỏ bừng mặt do dự mấy bận lại cắn răng cởi luôn quần lót… Lát nữa Alan quay về thấy mình thế này, chắc sẽ thích nhỉ?

Bùi Nghiêu cố gắng đè nén sự thẹn thùng trong lòng, chầm chậm ngồi lên trên giường, lại bỗng nhiên thấy ngay Alan đang đi qua rèm che, nhìn mình.

“Không phải ngài…”

Alan nhìn vẻ mặt của Bùi Nghiêu thì trong lòng hiểu hơn phân nửa, trong nháy mắt lòng hắn như bị mèo con cào, bất đắc dĩ nói đầy cưng chiều: “Anh chỉ đi khóa kỹ cửa.”

Sợ Bùi Nghiêu da mặt mỏng, trong ngoài phòng đều cách âm, thảm giày lại làm tròn phận sự hút đi hết tiếng bước chân, trong lúc Bùi Nghiêu tâm thần không yên lại quậy ra trò cười này.

“Ngoan ngoãn cởi hết quần áo chờ ở đây, là để xin lỗi anh à?” Ý muốn ngược đãi của Alan chợt lóe qua trong lòng, dịu dàng dịu dàng ôm lấy Bùi Nghiêu, nhẹ giọng nói khẽ, “Cố ý làm anh đau lòng vì ngài à, Hoàng hậu?”

Mặc kệ có cố ý hay không, Hoàng đế Bệ hạ quả thật đã đau lòng, nhưng chút đau lòng này vẫn không đủ để hắn thật sự bỏ qua cho Bùi Nghiêu, Alan cởi nút áo somi cho mình, nhẹ nhàng nằm lên người Bùi Nghiêu…



Hai chap sau toi sẽ về nhà làm, k dám làm ở văn phòng nữa =)))

Xôi rưới nước thịt thôi nhưng toi cũng sợ hãi lắm =))))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv