8.
Hiệu suất làm việc Ân Tu Thừa rất cao, ngày hôm sau liền bắt đầu bổ túc cho tôi.
Tôi hiếu kỳ nói: “ Anh không cần ôn tập một chút sao?”
Khoé miệng anh ấy cong lên, lộ ra nụ cười châm chọc.
“ Em nghĩ ai cũng như em chắc? Bắt đầu học đi! ”
Tôi bĩu môi, lấy ra quyển sách toán vẫn luôn khiến tôi đau đầu.
Trí nhớ của tôi không tồi, lịch sử, chính trị đều học rất nhanh, nhưng là phải dùng đến tư duy logic thì tôi chịu.
Ân Tu Thừa cũng không gấp gáp, trực tiếp bắt đầu từ bài đầu tiên.
“Cái đề này, em làm thử xem. Để anh kiểm tra trình độ của em."
Tôi nhìn vào đề.
Mấy cái hình vẽ không gian, biểu đồ làm tôi hoa mắt chóng mặt, đừng nói làm bài, đến đề bài tôi cũng chưa hiểu rõ lắm.
Cái gì điểm a, điểm b, điểm c, càng nhìn não tôi càng đau.
Tôi nhìn sắc mặt không kiên nhẫn của Ân Tu Thừa, nói: “ Anh, em không biết làm.”
“ Không biết?” Anh ấy nhíu mày nói, " Không biết chỗ nào?”
Tôi thật cẩn thận mà nói: “ Chỗ nào em cũng không biết, đọc đề thôi cũng không hiểu.”
Sắc mặt của Ân Tu Thừa dần dần trở nên nghiêm túc, anh ấy sờ sờ đầu tôi, lại suy tư trong chốc lát.
Một lát sau, anh ấy nghiêm túc nói: “Kiều Như, có lẽ là em bị thiểu năng trí tuệ nhỉ? Hay là trời sinh đã có vấn đề, hay là đi khám thử?”
Tôi phẫn nộ mà đem đề ném vào mặt người đối diện: “ Em muốn đi nói chuyện với mẹ anh!”
“ Được được được.” Ân Tu Thừa đem đề một lần nữa mở ra, " Coi như anh xui xẻo!”
" Xem chỗ này một chút, đây là điểm a, giờ nối nó với điểm c……”
Ân Tu Thừa dùng bút vẽ một đường dài trên giấy.
“Như vậy, cái này liền biến thành hình gì?”
Tôi nhìn một chút, không chắc chắn nói: “Tam giác đều?”
“Không sai! Xem ra em không bị thiểu năng trí tuệ.”
_ _ _ _ _
Ân Tu Thừa thật sự là một thiên tài, bởi vì xem đề một chút liền biết đáp án, không cần mất nhiều thời gian suy nghĩ.
Nhưng tôi không nghĩ tới anh ấy sẽ thật sự giảng bài cho tôi, mỗi một bước đều sẽ giải thích cặn kẽ.
Tôi cố gắng suy nghĩ, quả thực cũng lý giải được một chút, tuy rằng có một số chỗ vẫn chưa hiểu lắm, nhưng sau đó Ân Tu Thừa sẽ giải thích lại cho tôi.
“Cho nên, đáp án của cái này là gì?” Nửa ngày sau anh ấy buông bút, nhìn tôi.
Tôi thử nói: “ Là đồ thị gấp đôi diện tích được tô đậm?”
“Bingo!”
Ân Tu Thừa búng tay một cái: “ Vậy tính ra đầu óc của em còn sử dụng được, nhưng là kiến thức cơ bản quá kém, đem nay học thuộc các công thức trong quyển sách này, ngày mai anh kiểm tra.”
Anh ấy đứng lên để sát vào tôi, uy hiếp nói: “ Không học thuộc được thì đánh gãy chân!”
Nhìn gần, tôi mới phát hiện lông mi của anh ấy rất dài.
Thời điểm chớp mắt chúng giống như cánh bướm đang cử động.
Thật là đẹp mắt, như thế nào lại có người lớn lên đẹp trai như vậy, học tập cũng tốt nữa.
Ông trời rốt cuộc tại sao lại bất công như vậy?!
Anh ấy đến bây giờ cũng chưa yêu đương, sẽ không phải là cái gay đâu nhỉ? Ngay thời điểm tôi đang suy nghĩ, Ân Tu Thừa đã đứng lên.
“ Xin mẹ em bắt đầu từ ngày mai không cần đi tiết tự học buổi tối nữa, anh sẽ tới dạy em học bù.”
Nói xong liền để đề xuống rồi rời đi.
Mẹ tôi biết Ân Tu Thừa đang bổ túc cho tôi, đứng bên cạnh lau lau bàn tay chậm rãi tiến đến.
“Thừa Thừa à, sao đi sớm vậy, ở lại nhà dì ăn cơm đi!”
Ân Tu Thừa xua xua tay nói: “ Không cần đâu dì, mẹ con đang nấu cơm ở nhà. Hiện tại con về nhà, ngày mai con còn tới ạ."
Mẹ tôi lưu luyến không rời mà nhìn bóng dáng đang từ từ rời đi của anh ấy, thẳng đến khi bóng dáng biến mất ở thang máy mới quay đầu nói với tôi:
“Như Như à, anh Ân đến đây bổ túc con học là rất tốt. Con cần phải cố gắng chăm chỉ học nhé!"
Tôi gật gật đầu, cầm đề toán xem lại một chút.
Vừa rồi giải đề rất thú vị, tôi muốn vào phòng xem lại một chút.
_ _ _ _ _
Ngày hôm sau tôi đến trường sớm.
Có vài chỗ tôi không hiểu, muốn hỏi Ân Tu Thừa một chút nhưng tôi sợ bị mắng, có lẽ tôi nên đi hỏi thầy.
Bất quá tôi cũng có chút thấp thỏm, loại học sinh như tôi trừ khi bị gọi phụ huynh thì chưa bao giờ vào văn phòng.
Thầy có cảm thấy tôi đến để quấy rối?
Tôi do dự mà bước vào văn phòng, thầy toán đang ngồi uống trà.
Thầy toán đang ở độ tuổi trung niên, bình thường thích nhất chính là hút thuốc uống trà, thầy mắng chửi người khác cũng rất giỏi.
Tôi có chút hối hận, vừa định đi ra ngoài lại thì bị thầy phát hiện.
“Kiều Như, em tìm ai?”
Tôi mím một chút môi, nhỏ giọng nói: “ Thầy…… Em muốn hỏi một chút.”
Tôi có chút câu nệ mà đứng ở tại chỗ, nói lời thật lòng, nơi này đối với đám học tra như tôi không khác gì địa ngục.
Tôi bước tới gần liền bắt đầu sợ hãi.
Thầy toán buồng bình giữ nhiệt trong tay, tự nhiên mà cùng tôi vươn tay: “Đề đâu?”
Tôi đem đề đưa vào tay thầy, nói: “ Bài bảy ạ, em xem không hiểu lắm, vì cái gì muốn nối điểm b, điểm e?”
Thầy nhìn kỹ một chút: “Em xem, tuyến này cùng ac song song, có thể tạo ra một tam giác cân,……”
Thầy lấy ra thước đo đè lên cho tôi xem, giảng lại: “……Em đã hiểu chưa?”
Tôi bừng tỉnh: “Đã hiểu! Em hiểu rồi ạ.”
Thầy toán cười cười: “Thầy nghe nói em gần nhất bắt đầu hăng hái học tập? Xem ra yêu sớm cũng không phải chuyện xấu.”
“Em nha, học cũng không phải tệ, đầu óc thông minh, chính là lúc trước không cố gắng học tập. Đi đi, có gì không hiểu tới hỏi lại thầy.”
Tôi có điểm e lệ, nói lời cảm tạ sau bước nhanh chạy ra ngoài.
Mọi việc không đáng sợ như tôi nghĩ.
Lòng tôi tưởng tượng, đúng thật lúc trước tôi lười biếng không chăm chỉ học tập.
Trên thực tế, chỉ cần tôi cố gắng, mọi việc đều có thể giải quyết được.