3.
Việc chăm chỉ học tập nói thì dễ, chứ làm thì thật sự khó.
Với 1 đứa học tra như tôi, từ trước đến giờ chưa bao giờ chủ động chạm vào sách vở.
Mọi tâm tư của tôi đều nằm ở vẻ bề ngoài, điện thoại, còn có mấy quán bar nữa.
Tôi thật sự cảm thấy học tập không hề thú vị.
Nhà tôi có tiền, nếu sau này không đậu đại học thì ba mẹ cũng đưa tôi ra nước ngoài.
Nếu thế thì tôi cần gì phải ngày đêm học tập.
Một năm rưỡi tôi học ở trường cấp 3, một bài tập cũng chưa làm, đi thi thì nộp giấy trắng hoặc tùy tiện viết qua loa vài chữ cho có lệ.
Tôi suy nghĩ nửa ngày, bắt đầu học lại từ những kiến thức cơ bản.
Tôi bắt buộc chính mình phải tập trung, nhưng đầu óc không thể tập trung được, cứ 10 phút liền không nhịn được mà ngáp một cái.
Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn.
Rõ ràng vào lúc Giang Thư Hoa làm bài, chỉ cần nhìn đề liền có thể viết, nhìn qua cũng đâu khó khăn như vậy.
Trong lòng tôi bắt đầu chán nản.
Dù sao thì nhà tôi cũng có tiền, bọn họ học Thanh Hoa thì sao, nói không chừng tương lai lại phải đi làm công cho tôi thì sao?
Vào thời điểm tôi định từ bỏ, mẹ tôi đột nhiên mở cửa tiến vào.
Trong tay bà là một đĩa trái cây, khuôn mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
" Con đang học hả??"
Nhìn biểu tình sợ hãi của mẹ tôi, bà cong môi tựa hồ muốn cười, đem đĩa trái cây đặt lên bàn tôi, xoa xoa tay:
" Mẹ xin lỗi, mẹ làm phiền con rồi. Con cứ tiếp tục học đi!"
Nói xong bà vội vã đi ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không phát ra một chút tiếng động.
Tôi ngơ ngác nhìn đĩa trái cây.
Là nho được rửa sạch sẽ, quả nào cũng vừa chín tới.
Mẹ tôi lúc nào cũng như vậy.
Bà luôn sợ bảo mẫu không rửa sạch sẽ trái cây, sợ bảo mẫu nấu cơm không hợp khẩu vị của tôi nên gần như bà đều làm những việc này.
Biểu cảm của mẹ khi thấy tôi đang học hồi nãy không ngừng xuất hiện trong đầu, trong chốc lát chua xót mà nói:" Mình làm việc này vì mẹ mình mà."
Tôi nhéo nhéo cây bút trong tay, lại nhìn cuốn sách.
Thôi thì cứ xem thêm một lát đi.
_ _ _ _ _ _ _ _
Học tập thật sự rất thống khổ, nhưng mà khi vượt qua khởi đầu gian nan, bỗng chốc chúng trông dễ dàng hơn chút.
Thậm chí đối với sách lịch sử tôi còn sinh ra một chút hứng thú.
Trước kia tôi đã cùng mẹ đi xem qua Tượng Binh Mã, nhưng mà lúc đấy cũng không hứng thú lắm.
Bức ảnh Tần Thủy Hoàng đã bị tôi vẽ thêm cho hai chòm râu, còn thay đổi kiểu tóc nữa.
Lúc ấy là rảnh quá sinh nông nổi, nhưng mà giờ nhìn lại có chút không được tự nhiên.
Tôi cứ một trang một trang mà đọc sách lịch sử, rốt cuộc ngủ quên lúc nào tôi cũng không biết.
Ngày hôm sau, thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, tôi phát hiện mình đã ngủ quên.
Trên mặt còn nguyên dấu vết của trang sách.
Tôi nhìn chính mình trong gương, trong lòng không thể tưởng tượng được.
Có ngày Kiều Như tôi vì đọc sách mà ngủ quên luôn rồi.
Thời điểm mẹ tôi gọi tôi ra ăn cơm trông bà rất vui vẻ, bà liên tục gắp đồ ăn cho tôi.
" Ăn nhiều một chút, mới có sức để học tập!"
" Con gái mẹ rất thông minh, chỉ cần học hành chăm chỉ là có thể vượt qua thằng nhãi ranh kia! Tương lai con cũng học Thanh Hoa cho thằng nhóc đó nhục mặt!"
Tôi nhìn đùi gà trong chén, trong lòng rối rắm.
Dù tôi có như thế nào, mẹ vẫn luôn tự hào và tin tưởng tôi.
Tôi chỉ học một lát, mẹ liền vui vẻ mấy ngày.
Tôi nhìn ánh mắt sáng long lanh của mẹ.
Buổi tối hôm nay..... Vẫn là nên học thêm một chút đi.