Nhưng mà….Vạn nhất nhìn thấy cảnh không nên nhìn thì sao?
Vừa nghĩ tới khả năng nhìn thấy bọn họ chung giường, đố kị trong lòng Long Phù Nguyệt nổi lên như cỏ dại sinh trưởng tốt.
Ô ô ô ô, chỉ tưởng tượng thôi nàng đã xúc động muốn giết người rồi, nếu thật sự nhìn thấy nàng cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì a!
Nàng sững sờ đứng ở đó một lúc lâu, ngơ ngác trở lại trong phòng.
Nhưng lại không thấy Hoa Bão Nguyệt.
Trên bàn chỉ có một tờ giấy: “Tiểu nha đầu, ta đi làm ít chuyện, chờ ta trở về.”
Choáng váng! Hắn đi làm chuyện gì a?
Ô ô ô, nàng chỉ còn sống được ba ngày, sẽ không đợi nàng chết mới trở lại chứ?
Trong không gian này, dù nàng hóa thành xương cốt cũng không có ai biết a!
Long Phù Nguyệt vô cùng oán niệm, như vậy cũng tốt, đỡ phải hù dọa người khác.
Không biết mình chết đi biến thành quỷ, Diêm Vương Đại gia có còn đuổi theo thu nhận mình hay không?
Ai, may mắn nàng còn chưa kịp cùng Vũ Mao quen biết nhau, bằng không chỉ sợ hắn sẽ càng thương tâm hơn…….
Nàng vừa suy nghĩ đến loạn thất bát nháo, vừa lững thững đi ra.
Lúc này đêm đã khuya, trăng tròn trên cao càng thêm lóe sáng.
Đầy trời sao sáng giống như lúc trước, xung quanh một mãnh yên tĩnh, phảng phất như cả đất trời cũng đã ngủ im.
Nàng lững thững đi tới, dù sao nàng cũng đang ở một không gian khác, cho dù có đụng trúng thị vệ thì họ cũng không thấy mình, vì vậy không cần che dấu bản thân rất nhanh đã tiến vào Hà Hương viện.
Trước cửa Hà Hương viện có vài gã thị vệ đứng gác đêm.
Đêm dài, bọn họ lại không thể nghỉ ngơi, chỉ có thể đứng đó tán gẫu.
Long Phù Nguyệt đang cảm thấy nhàm chán nên đứng lại đó nghe bọn họ nói chuyện.
Ban đầu, bọn họ chỉ đơn giản là nói chuyện nhà, ai mới cưới thêm tiểu thiếp, ai mới thăng quan tiến chức…
Sau đó liền nói tới ở đâu có kỹ nữ xinh đẹp nhất, công phu giường chiếu tốt nhất...
Long Phù Nguyệt thấy bọn họ tán gẫu càng lúc càng khác người, hơi thấy nhàm chán, xoay người muốn đi.
Chợt nghe một người trong đó nói: “Ngươi nói Vương Gia suy nghĩ như thế nào? Từ ngày thành hôn ta còn chưa thấy Vương Gia đi tới Hà Hương viện một lần đâu.”