Nó ngẩn ngơ, đừng nói ngay cả Cổ Nhược cũng không liên lạc được chứ?!
Nó gắng hết sức gọi với đạo phù: “n công, ân công, ân công......” Gọi liên hồi, một tiếng cũng không được đáp lại.
“Ừm? Có chuyện gì?” Đạo phù chợt lóe lên, cuối cùng giọng nói Cổ Nhược cũng vang lên.
“Phù!” Hoa Tích Nguyệt thở phào một cái, nước mắt chực rơi: “Ta gọi là ngươi nhiều như vậy, sao giờ ngươi mới trả lời?” Trong giọng nói có vẻ làm nũng mà ngay bản thân nó cũng không phát hiện ra.
Bên kia ngừng lại một chút, tiếng nói Cổ Nhược lại vang lên qua đạo phù: “Ta không nghe thấy.”
Ọach! Không nghe thấy!
Hoa Tích Nguyệt buồn bực, bất quá trong phút chốc lại cao hứng, dù sao Cổ Nhược cũng đáp lại nó.
“n công, ngươi tìm được bọn họ chưa?” Hoa Tích Nguyệt bắt đầu tìm chuyện nói.
“Không có.” Cổ Nhược vẫn trả lời ngắn gọn như cũ.
“Ta cũng không tìm được.” Hoa Tích Nguyệt nói một câu vô nghĩa.
“......”
“Đệ đệ của ta không biết có nhảy xuống không, nhưng không liên lạc được với nó.”
“......”
“n công, ngươi có phải cũng thích Long cô nương hay không?” Hoa Tích Nguyệt rốt cục hỏi ra vấn đề phức tạp nhất trong lòng.
“......” Cổ Nhược không nói gì.
“n công, nếu ngươi quả thật thích nàng, ta sẽ giúp ngươi có được nàng.” Hoa Tích Nguyệt nói nhưng không rõ tâm trạng mình thế nào, giống như chỉ cần hắn cao hứng, chuyện gì nó cũng có thể làm vì hắn.
Lần này Cổ Nhược rốt cục nói chuyện: “Đừng làm lọan!”
Làm lọan? Có ý gì? Chẳng lẽ hắn không thích vị Long cô nương kia?
Tâm tình hồ ly của Hoa Tích Nguyệt bỗng cảm thấy rung động, đôi mắt đẹp cười híp lại thành một đường.
Có lẽ, nó còn có cơ hội.
Báo ân, báo ân, gặp phải nam tử trong lòng có ân với mình, tất nhiên phương pháp tốt nhất là lấy thân báo đáp rồi.
Tuy rằng sinh mệnh của con người so sánh với sinh mệnh nó, ngắn như sao băng xẹt qua.
Nhưng Vân Tử Yên nói rất đúng, chỉ để ý từng có được, không cần thiên trường địa cửu. Những lời nói này thật hay, đúng ngay với tâm tình của nó bây giờ.
Vân Tử Yên người hiện đại xuyên đến yêu giới.