“A?”
Long Phù Nguyệt vừa mở mắt, lúc này mới phát hiện chính mình còn đang ôm chặt cổ Phượng Thiên Vũ. Mặt gần như đỏ tới tận cổ rồi, cuống quít buông tay ra, nhảy xuống dưới: “Ta…ta, hắc hắc, người là đại lão nhân gia sao lại đến đây? Đa tạ người, bằng không ta đã chết trong miệng sói rồi…”
Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi thật là có chút bản lĩnh nha, không có võ công lại có thể giết chết một con sói, bổn vương thật muốn xem ngươi.”
Hắn huýt sáo một tiếng dài, chó săn liền chạy về bên người, ánh mắt còn lộ ra vẻ khát máu.
Phượng Thiên Vũ cười dài nhìn Long Phù Nguyệt: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, cho ngươi hai lựa chọn. Một, cùng Cục Cưng của ta đánh nhau xem là ngươi lợi hại hay nó vẫn lợi hại. Hai, ngoan ngoãn theo ta trở về quân doanh, ngươi chọn cái nào?”
Long Phù Nguyệt nhìn nhìn cái tên cục cưng thật ra là một con chó khổng lồ kia, vẻ mặt chân chó cười cười, hầu như không chút do dự trả lời: “Đương nhiên chọn cái thứ hai. Cục cưng nhà ngươi dễ thương vậy ta không nhẫn tâm đả thương nó…”
Phượng Thiên Vũ hài lòng gật đầu: “Tốt, xem như ngươi thức thời. Nhưng mà lần này ngươi đêm khuya trốn đi, có biết sau khi trở về là một kẻ đào binh sẽ bị trừng phạt như thế nào không?”
“Trừng phạt?” Thân mình Long Phù Nguyệt khẽ run, nàng nhớ lại lần xem trên TV cách trừng phạt đào binh…Không khỏi đánh cái rùng mình: “Trừng phạt cái gì? Ta… Ta cũng không phải chạy trốn, ta, ta chỉ thấy núi này rất đẹp, muốn nhìn một chút sơn cảnh mà thôi………”
Phượng Thiên Vũ híp mắt nhìn nàng: “Hơn nữa đêm đi xem sơn cảnh, là sở thích của ngươi?”
Long Phù Nguyệt ha hả gượng cười hai tiếng: “Vâng, nửa đêm không ai quấy nhiễu, núi lớn cũng có một loại thần bí khác, ha ha, cho nên ta mới muốn xem, ta cũng không phải nửa đêm bỏ trốn, ngươi nhất định phải tin tưởng ta…..”
“Nếu như vậy ngươi đến chỗ Bách phu trưởng nói đi” Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói một câu.
Long Phù Nguyệt nhìn hắn vẻ mặt không giống như đang nói đùa, không khỏi hoảng hốt đứng lên "Ngươi là lão nhân gia chỉ cần tin tưởng ta là xong mà."