Nàng từ trước đến nay vốn không chịu thiệt thòi, lúc này đương nhiên cũng nuốt không trôi cơn tức này, cười khanh khách nói: "Phu nhân dung nhan của người cũng không tồi nha, nếu không làm sao có thể leo lên vị trí thị thiếp này? Nói không chừng sau này sẽ leo lên vị trí Vương Phi. Ôi, ta nghĩ nên gọi người một tiếng là Vương Phi nương nương..."
Nàng ý vị châm chọc rất nặng, Phượng Thiên Vũ mỉm cười nhíu mày, nhưng trong mắt hiện lên một chút hứng thú.
Vị Vân Mặc Dao kia bỗng dưng bị một tiểu nha đầu cười nhạo trước mặt nhiều người, nhất thời sắc mặt giận dữ đến đỏ ửng, hét to: "Làm càn! Xú nha đầu này còn tưởng là mình là công chúa sao? Ngươi hiện tại bất quá chỉ là một hạ nhân ti tiện, lại dám nói chuyện cùng chủ tử như thế?"
Trong lòng Long Phù Nguyệt lại thầm thở dài một hơi: "Ôi, ta còn tưởng rằng là nữ hiệp đại khí hào sảng gì đấy, thì ra cũng là ngực lớn nhưng không có đầu óc......"
Nàng cố ý làm ra vẻ mặt vô tội: "Như thế nào, ta nói là không đúng sao? Vân phu nhân, người không phải thị thiếp? Chẳng lẽ ngươi là Vương Phi? Ôi da, tiểu nhân nói sai rồi, xin lỗi."
"Ngươi!"
Long Phù Nguyệt xem như hoàn toàn giẫm phải nỗi đau của nàng, vị Vân phu nhân này rốt cục nổi cơn thịnh nộ, thân mình chợt lóe, bỗng nhiên đánh tới. Một chưởng hướng tới trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt, muốn cho trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng in dấu năm bàn tay, để cho mùa thu ảm đạm ố vàng xoa một luồng đỏ bừng......
Nàng thân mang võ công, tốc độ cực nhanh, Long Phù Nguyệt hoảng sợ, muốn tránh đã không kịp. Sắp gặp tai ương, trước mắt có bóng trắng chợt lóe, cũng không thấy hắn ra tay như thế nào, chỉ tùy tiện vươn tay bắt, theo Long Phù Nguyệt nhìn ra, bàn tay trắng như tuyết nhỏ bé của Vân Mặc Dao chỉ cách khuôn mắc nhỏ nhắn của nàng vẻn vẹn còn có một tấc...
Khoảng cách một tấc này đã cứu khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nhưng mà ngọn chưởng phong phần phật kia vẫn là thổi trúng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng làm đau, không dám nghĩ tiếp theo nếu bị một chưởng này chụp trúng, mặt của nàng có thể lập tức liền biến thành đầu heo hay không...
Phượng Thiên Vũ mặt trầm như nước, lạnh lùng thốt: "Mặc Dao, ngươi cùng một hạ nhân đấu, không biết là vô cùng mất thân phận sao?"
Cổ tay Vân Mặc Dao bị hắn nắm chặt đau đớn, nghe được một câu này của hắn, nao nao, nàng vốn nghĩ đến Phượng Thiên Vũ chắn nàng một chưởng này là có ý định che chở nha đầu này. Nhưng nghe hắn vừa nói như thế, thực sự có thể thở phào nhẹ nhỏm.