Mạc Thông đã quen với sự lạnh nhạt của y, không hề để tâm tới mà cứ thế sáp đến: “Sao vậy? Mệt lắm hả?”
Cậu ta tự giác theo sát An Tiệp vào phòng, may mà An Tiệp một bó tuổi đã sớm qua thời kì ngạo kiều từ lâu, không có thói quen sập cửa nhốt người ở ngoài.
Mạc Thông như thuốc cao da chó tựa hồ hạ quyết tâm nhất định phải dán bằng được cho y lên tiếng mới thôi, cứ dính nhằng nhằng sau lưng tìm mắng. Đáng tiếc An Tiệp không lấy đâu ra tâm tình trêu chọc cũng chẳng quản cái đuôi đằng sau mà lấy hộp cấp cứu trong ngăn tủ dưới sofa, sau đó y tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác ngoài, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Mạc Thông rồi nhìn cửa; dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt ý tứ vì sao mi còn chưa cút? Không có mắt à?
Mạc Thông quyết tâm không có mắt đến cùng, lúc này đừng nói An Tiệp liếc mắt, cho dù An Tiệp có hóa thân thành người đàn bà chanh chua chửi ầm lên cũng đừng hòng mà đuổi cậu đi được. Cậu ta trợn mắt nhìn chằm chằm bả vai y, lông mày nhíu chặt: “Xảy ra chuyện gì? Không phải anh chỉ ra ngoài gặp bạn cũ thôi sao? Ai làm anh bị thương?”
An Tiệp thở dài quyết định không thèm lòng vòng nữa mà dùng ngôn ngữ biểu đạt trực tiếp suy nghĩ trong lòng: “Lau sạch sát trùng là được, cậu về được rồi.”
“Để tôi xem.” Mạc Thông không cho kháng nghị giữ chặt lấy y, cẩn thận vạch mở chiếc áo gi lê lông dê và áo sơ mi đã bị rách một vệt.
Khoảng cách quá gần làm cho An Tiệp cứng ngắc người nhíu chặt đôi mày, y ấn vai Mạc Thông đẩy cậu ra.
Trên mặt Mạc Thông chỉ thiếu mỗi dòng chữ “Tôi rất cứng đầu anh không đuổi được tôi” nữa thôi. An Tiệp cam chịu liếc nhìn cục phiền toái hình người này. Y cũng không e dè gì Mạc Thông, bèn cởi áo gi lê, vạch áo sơ mi xuống tận khuỷu tay, mặt không biểu cảm cầm lấy bông cồn lau lau, còn thấp giọng nói: “Người đi ở bờ sông sao có thể không ướt giày, tôi chính là vết xe đổ của cậu.”
Y định dùng trò cũ lên mặt dạy đời để đuổi thằng nhóc này đi, ai ngờ hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho não bộ kém hoạt động, nói xong một câu rồi không thể nặn ra được câu thứ hai. An Tiệp giương mắt nhìn Mạc Thông đứng một bên, vẻ mặt chẳng hiểu sao lại có chút ngây ngẩn. Thế là y phát cáu mà bất nhẫn phất tay, “Cậu lượn đi, muốn làm gì thì đi làm đi, hôm nay ông đây lười nói nhảm với cậu, có nói bao nhiêu lần tự giải quyết cho tốt cậu cũng coi như gió thoảng bên tai cả.”
“Anh…anh không bị thương chỗ nào nữa đó chứ?” Mạc Thông rầu rĩ lên tiếng, không ngờ còn có chút lắp bắp.
An Tiệp cười lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ vết thương này còn nhẹ hơn lần trước nhãi con cậu hạ độc thủ tôi.
“Vậy, vậy là tốt rồi.” Thằng nhóc bình thường có thể thay đổi xoành xoạch trong nháy mắt lúc này lại đột nhiên không biết phải nói gì, cậu nói tiếng Hán nhiều năm như thế mà lúc này lại không nặn ra nổi một câu.
Mạc Thông đột nhiên dời đường nhìn đảo quanh bốn phía như thể ngôi nhà của An Tiệp vừa mới được sửa sang. Người bình thường cởi quần áo thì chẳng có tí mỹ cảm nào, có điều với Mạc Thông mà nói, An Tiệp nào có phải là người bình thường đâu. Lúc này y lại còn điềm nhiên như không mà thoát y ở trước mặt cậu nữa chứ! Tuy là không cởi hết, cơ mà cái cảm giác tay ôm đàn che nửa mặt hoa này mới chọc người bức bối khó chịu hơn cả.
Cồn khử trùng và làn da trầy xước, xương quai xanh nhô lên vì thân mình thanh mảnh, những đường cong cơ bắp như ẩn như hiện tuy không rõ ràng nhưng lưu sướng thuận mắt…… Mạc Thông cảm thấy nếu bây giờ mà không thoát thân thì cái mũi sẽ xảy ra vấn đề xấu hổ mất thôi, thế mà đôi chân lại cứ như là dính trên sàn nhà. Cậu chỉ nghe thấy tiếng động mạch giần giật ngay bên tai, năng lực cân nhắc trong khoảnh khắc đã bị oanh tạc cho bay tuốt ra ngoài tầng bình lưu.
Ờ thì…có đôi khi…hỏa lực của thanh niên trẻ tuổi là khá vượng đó ~
Thế này nghĩa là gì? An Tiệp quả thực không coi cậu ta là đàn ông…… Được rồi, có lẽ chính vì coi cậu ta là đàn ông nên mới dám cởi. Trong nội tâm Mạc Thông trào dâng cảm giác thất bại.
Ảnh hưởng của sự khác biệt là vô cùng lớn, lúc này An Tiệp không thể nào hiểu nổi thằng nhãi xui xẻo động kinh thành tính này. Y quyết định không đếm xỉa đến Mạc Thông, trong đầu mường tượng lại từng chi tiết về những cảnh tượng y đã từng cố ý lãng quên, về Lý, cùng với đám bạn cũ lòng ôm ý xấu.
Gương mặt của R?Lý trong ấn tượng đã trở nên mơ hồ. Chỉ còn lại có một khuôn cằm rộng, cái mũi ưng và một đôi mắt đen thẳm. Lão là người vĩnh viễn đứng trên ngôi cao, người khác có thể chiêm ngưỡng, có thể phẫn hận, nhưng không thể vượt qua cũng không thể chạm tới. Mà chính Lý cũng đã quá quen với vị trí ấy của mình, cho nên thật sự có một ngày lão nghĩ rằng mình là thần thánh, không ngờ bản thân đang ở đỉnh cao lại có thể rơi từ trên mây xuống.
Nếu chết thì cũng thôi, thế nhưng không hiểu vì sao lão lại vẫn sống. Để đánh bại người này An Tiệp đã dốc hết tâm lực nghiên cứu hiểu thấu lão___Lý tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Từ khi lão sảy chân vào bẫy rồi ý thức được mình không thể thoát ra, đã định trước nếu như cả quãng đời còn lại của lão có chuyện gì nhất quyết phải hoàn thành, thì chính là một lần nữa áp chế An Ẩm Hồ, tìm lại thần thoại về chính lão.
Lý vĩnh viễn đều tùy hứng như vậy, lão cho rằng nhân sinh là một bàn cờ có thể thu lại, chỉ cần toàn bộ các quân cờ vẫn ở vị trí của nó.
Nhưng mà An Tiệp không phải An Ẩm Hồ, An Ẩm Hồ là thanh niên ý chí phong phát kiệt ngạo bất tuân ngày ấy, An Tiệp của mười năm sau chỉ là một người đàn ông tâm thân đều mỏi mệt thích lưu lạc chân trời và lười nhác qua ngày mà thôi. Cho nên Lý muốn buộc y trở lại thân thể trẻ tuổi, buộc y đối diện cố nhân___Lúc này, lão đang buộc y phải nhặt về ngoan tuyệt và tàn nhẫn.
An Tiệp đột nhiên phát hiện, thì ra bắt đầu từ đại sa mạc, hơn nửa năm sóng gió này đều là một âm mưu có người điều khiển.
Tất cả mọi người đã trở thành con hát trong tay R?Lý, khoác tấm áo lão muốn đi qua đi lại dưới ngọn đèn trắng toát. Người đàn ông này sau khi trải qua khắc cốt phản bội và sống chết đã có được sức mạnh càng cường đại hơn.
Cổ tay An Tiệp đột nhiên bị người nắm lấy, ý nghĩ ngưng bặt. Mạc Thông không biết đã quỳ một gối trên salon từ lúc nào, cậu ta lấy đi băng vải trên tay y, hơi dùng sức giữ vai y lại: “Anh làm gì vậy ? Vốn là vết trầy da không nặng lắm bị anh ép cho chảy máu rồi này.”
An Tiệp sững sờ nhìn cậu ta cẩn thận dùng bông vải thấm cồn lau sạch vết thương của mình. Ánh mắt người trẻ tuổi thực sự chăm chú tựa như đang đối đãi với một món đồ vô cùng quý giá. Động tác của cậu ta rất nhẹ như thể sợ làm cho y đau. Trên khuôn mặt lúc nào cũng cay nghiệt lạnh lùng lại toát ra vẻ dịu dàng mơ hồ___ An Tiệp nghĩ thanh niên này đúng là trời sinh tạo ra để mê hoặc người khác.
Vì thế y khe khẽ thở dài.
Mạc Thông dừng tay, có chút căng thẳng nhìn y chăm chú: “Sao thế ? Đau? Tôi làm nặng tay quá à?”
An Tiệp lắc đầu như đang lựa câu xếp chữ, y khựng lại giây lát mới thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm, cậu nên về nhà đi.”
Mạc Thông cúi đầu xuống cẩn thận băng bó vết thương của y, cười cười: “Băng xong cho anh thì tôi về, để thế này tôi không yên tâm.”
Mạc Thông nói câu này không thể không tính là buồn nôn, hai người dựa vào quá gần, hơi thở phảng phất phả trên làn da trần của An Tiệp, sự thân mật như vành tai tóc mai chạm nhau làm cho An Tiệp không thích ứng được mà né đi.
“Đừng lộn xộn,” Mạc Thông có chút trách cứ mà nói, cho dù An Tiệp biết rõ lúc này nổi da gà khắp người thì có chút bất lịch sự nhưng vẫn không khống chế nổi phản cảm về sinh lý. Mạc Thông bĩu môi ra vẻ hiểu biết,“Tôi biết rõ anh không quen, nhưng không phải đã nói sẽ theo đuổi anh sao, tôi đã sớm chuẩn bị để kháng chiến trường kì rồi.”
An Tiệp bất đắc dĩ phát hiện mỗi lần nói chuyện với Mạc Thông thì tần suất thở dài của y tăng chóng mặt. Y nghẹn lời một chút mới tận lực dùng ngữ khí bình thường nhất mà nói: “Tôi không thấy đồng tính luyến có cái gì sai……”
Bàn tay Mạc Thông đã buông bông vải chuẩn bị lấy thuốc bỗng dưng run rẩy, cậu gần như kinh hỉ nhìn y.
An Tiệp cảm thấy dây thần kinh trên huyệt Thái Dương đau nhức nhối: “Thế nhưng tôi cũng không nghĩ đó là một chuyện đúng đắn.” Ngón trỏ và ngón cái của y mân mê cánh mũi, quầng thâm nhàn nhạt trên vành mắt khiến cho tinh thần y thoạt nhìn vô cùng sa sút, “Nếu như cậu trời sinh đã vậy, không còn lựa chọn khác, tôi hi vọng cậu tìm được một người bầu bạn cùng tính hướng, tâm đầu ý hợp, thân phận và tuổi tác tương đương, chỉ cần có thể sống hạnh phúc, không cần để ý tới ánh nhìn của người đời. Thế nhưng…”
An Tiệp đưa đôi mắt khép hờ nhìn thanh niên trước mặt, tuổi tác rèn luyện cho y thâm trầm và cơ trí, nhưng cũng mang đi của y sự trong sáng và sinh cơ: “Thế nhưng đối với cậu mà nói, đây trước sau vẫn là một con đường phủ kín chông gai, xã hội sẽ không chấp nhận cậu, cho nên nếu cậu có thể lựa chọn khác, nếu có thể yêu mến một cô bé nào đó, thì tôi càng hi vọng cậu học hành nghiêm chỉnh, tương lai thuận lợi thành gia lập nghiệp. Tôi tin nếu cha cậu ở dưới suối vàng có biết, đến lúc đó cũng sẽ an tâm ……”
Mạc Thông nắm thuốc mỡ trong tay siết chặt. Cậu ta đột nhiên lắc đầu ngắt lời An Tiệp: “Anh đừng có nói lời thấm thía mà qua loa vấn đề, An Tiệp, làm sao anh lại không hiểu tôi thật ra……”
An Tiệp xua xua tay: “Cậu không nghiêm túc là tốt nhất, còn nếu cậu nghiêm túc nói chuyện đó, tôi cho cậu biết, cậu đang lãng phí thời gian.”
“Vì sao?”
“Tôi không thích đàn ông.” An Tiệp nhẹ nhàng nói,“Hơn nữa đã có vợ, tôi có…”
“Thế nhưng cô ấy chết rồi.” Mạc Thông hạ quyết tâm khoét xuống vết thương của y, cậu muốn buộc người đàn ông này bước ra khỏi nội tâm bế tắc bảo thủ của chính,“Tôi biết anh là ai, cũng biết người mà anh nói tới là ai, nhưng bất luận thế nào cô ấy cũng đã chết rồi, anh có thể đừng lấy một người đã chết ra làm cái cớ để không thèm nhìn đến tấm lòng của người khác nữa được không ? Tật xấu này của anh là giả bộ hay là có khuynh hướng tự ngược vậy? Người ta chết nhiều năm như vậy mà còn bị anh lôi ra lợi dụng, ở dưới đất cũng không được an nghỉ, anh có thấy phiền không?!”
An Tiệp nhắm mắt lại, gắt gao cắn chặt răng, trong đầu như thể vừa có cái gì đó bùng nổ. Bao nhiêu hình ảnh không ngừng xuất hiện từ nơi sâu nhất trong tâm trí, nhất quyết không chịu buông tha.
Mộc Liên lau nước mắt đi theo phía sau mình, Mộc Liên ngồi ở trong lòng mình mở miệng nhỏ liếm kem, Mộc Liên tươi cười xinh đẹp, Mộc Liên thuyết giảng không ngừng, Mộc Liên khóc cầu chính mình dừng tay.
Cô ấy nói: “An Tiệp, An Tiệp…… khi bác trai qua đời các anh điên cuồng một hồi thì thôi, hôm nay vì sao lại đối xử với huynh đệ của mình như vậy? Cảnh Minh muốn quyền lực thì anh cho hắn, hai chúng ta ra đi được không? Các anh cả ngày liếm huyết mà sống, em sợ lắm! An Tiệp, em xin anh, em xin anh!”
Nhưng lúc ấy mình đã nói gì?
Nói cái…gì?
Vì sao khi trước nhìn bộ dáng tuổi trẻ khinh cuồng của Mạc Thông y lại buồn giận đến thế? Từ trên người đứa nhóc này, y rốt cuộc đã nhìn thấy ai?
Thì ra đáng hận cho tới bây giờ vẫn là một mình y, y đã giận chó đánh mèo lầm chỗ rồi. An Tiệp như thể dùng hết khí lực toàn thân mới đè nén nổi tâm tình như thác lũ, thấp giọng nói: “Tôi mệt sắp chết, cậu về đi thôi.”
Mạc Thông không nói lời nào kéo y qua, bôi thuốc, băng lại, sau đó thu dọn đồ đạc rồi kéo lại quần áo y cho tử tế. An Tiệp giống như đang ngủ, hết thảy để mặc cậu loay hoay.
Mạc Thông đứng lên, lúc đi tới cửa lại đột nhiên dừng chân, quay đầu nói: “Tôi sẽ chờ.”
An Tiệp không mở mắt ra, nói khẽ như thì thầm: “Trước đây thật lâu, bọn họ gọi tôi là An Ẩm Hồ, tôi nghĩ cậu từng điều tra chuyện Mộc Liên thì cũng đã biết tôi là ai rồi. Năm nay tôi sắp ba mươi bảy, là con người làm cũng vậy mà do trùng hợp cũng thế, tuy với ba cậu chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng cũng trải qua sinh tử, coi như giao tình không nông cạn gì …… Theo lý, cậu nên gọi tôi một tiếng chú.”
Một câu nói giản đơn này dường như kéo ra khoảng cách trăm sông ngàn núi. Ngón tay Mạc Thông nắm khung cửa đến phát xanh, mãi sau cậu mới thốt ra một câu: “Tôi sẽ không từ bỏ.”
Sẽ không từ bỏ.
Sập cửa mà đi.