*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay Mạc Thông cảm thấy rất không thích hợp, có lẽ là do không khí lạnh tràn tới từ Siberia quá mãnh liệt, cũng có lẽ là vì mùa đông thông khí kém dẫn đến có chút hậm hực, nói chung là nhìn chỗ nào cũng thấy không bình thường.
Ví như Tiểu Cẩn đột nhiên cắt tóc, rửa sạch khuôn mặt quanh năm mây mù lượn lờ lại còn nghiêm chỉnh đi sớm về trễ đeo cặp đến trường, khiến cho chủ nhiệm lớp nó vốn đã tuyệt vọng lại mừng đến phát khóc vì giáo hóa được một phần tử vừa cứng đầu ngoan cố như đá dưới gầm cầu vừa không chịu học hành tử tế.
Lại ví như người trong nhà đối diện dường như chỉ trong một đêm đã trở thành hành tung quỷ bí, trạng thái ngẩng đầu là thấy cúi đầu cũng gặp không còn nữa, hàng xóm sát vách với nhau mà cả tuần lễ hiếm hoi lắm mới nhìn thấy có một hai lần, dù có vô tình giáp mặt cũng chẳng còn cái tùy ý vui đùa chào hỏi trong quá khứ, phần lớn là gật gật đầu cho có lệ rồi đi vụt qua.
Còn có cái cảm giác bị người theo dõi mà gần đây cậu rất quen thuộc cũng biến mất không còn tăm tích.
Cứ như là cả thế giới này đã quyết định thay hình đổi dạng thoát thai hoán cốt để nghênh đón một kỉ nguyên mới.
Lúc cậu ta đi qua trường trung học gần nhà nghe thầy tổng phụ trách gào rát cổ: Năm mới phải có không khí mới. Chẳng hiểu sao lại thấy cái không khí mới tốt đẹp này đáng ghét cực kì.
Qua nguyên đán không bao lâu đã đến nghỉ đông, Tiểu Cẩn ru rú trong nhà học hành tử tế một cách khác thường, Mạc Thông còn phát hiện thấy trên bàn con bé có cả thứ đồ kì quái như sách bài tập nữa. Mà An Tiệp thì hình như đã hoàn toàn quên béng chuyện y còn phải thi đại học, mặc dù nghe nói đủ các thể loại giáo viên chủ nhiệm thầy cô bộ môn tìm y làm công tác giáo dục, nhưng y vẫn gạt phắt tất tần tật các khóa luyện thi “trong thời gian riêng tư” ở trường. Vừa nghỉ một cái, y lập tức thu thập hành lý, khăn gói quả mướp đi du lịch. Thậm chí y còn rất yên tâm, giao một chùm chìa khóa nhà cho Tiểu Du một chùm, bảo con bé lúc nào cũng có thể sang lấy sách về đọc.
Tứ ca tiếp nhận tất cả của Tào Binh, từ danh tiếng đến tiềm năng phát triển… Thậm chí những cửa hàng buôn bán sạch sẽ ở bên ngoài của Tứ ca cũng tăng hiệu quả tăng doanh thu theo phong trào mua bán đầu xuân. Hứa Lão Tứ trước đây luôn khiến người ta có cảm giác nhã nhặn bại hoại, thế nhưng hôm nay hoàn cảnh thay đổi rồi, khí chất con người cũng theo đó mà trở nên một trời một vực so với ngày xưa.
Trên sống mũi vẫn gác cặp kính ngày xưa, nhưng ánh nhìn sau mắt kính đã thêm nhiều khí thế, kết quả của việc Mạc Thông vất vả bận bịu chính là nhét đầy được hà bao của Hứa Lão Tứ với Trần Phúc Quý, phúc lợi cậu ta có được cũng không thiếu gì, chỉ là…… với thân phận “sinh viên bình thường’’ của cậu ta bây giờ, vẫn chưa có cách nào lấy ra mà dùng được.
Mạc Thông không quan tâm những thứ này, cái mà cậu ta quan tâm chính là thế lực của Tứ ca càng ngày càng lớn, trụ cột càng ngày càng vững.
Tiền tính là gì, lợi ích cũng không tính là gì, những ngày tháng này cuộc sống của cậu ta không hề thiếu thốn, mục tiêu cuối cùng của cậu ta là Địch Lão Pháo kia. Có đôi khi Mạc Thông nghĩ, cho dù Địch Lão Pháo không làm những chuyện mượn đao giết người, lúc trước không âm thầm ra tay hãm hại Tứ ca thì một ngày nào đó, cậu ta nhất định cũng sẽ tìm tới Địch Lão Pháo.
Bởi vì nhân vật đứng đầu thành Bắc Kinh chỉ có thể có một, Địch Hải Đông đã lớn tuổi, lại là một người tàn phế, hắn chiếm ngôi vị này quá lâu, cũng nên đến lúc thay hoàng đế đi thôi. Trước kia anh minh thần võ thế nào là chuyện trước kia…… Hôm nay, đã không còn là thời đại đó nữa rồi. Chúng ta đều phải biết tự mình hiểu lấy, đã là lưu manh thì không cần tuân thủ cái gọi là quy luật phân biệt đối xử lỗi thời trong xã hội đâu.
Trong cái thế giới này, các ngành các nghề đều phải phát triển đúng thời cơ, đều phải cách tân thay đổi.
Mạc Thông không lúc nào không suy tính thực lực của mình và Địch Lão Pháo, không lúc nào không ngó lom lom cái vị trí sư tử của kẻ đã già sắp chết còn mù lòa đó.
Đây là một loại dã tâm có thể làm cho người ta điên cuồng.
Có nhà hiền triết nói, Thượng Đế muốn hủy diệt ai, trước hết đều bắt người đó phải điên cuồng. Những lời này nói thì dễ lắm, chỉ tiếc rằng kẻ điên chân chính đều coi nó như gió thoảng bên tai.
Hứa Lão đê mê sung sướng trong cảm giác đắc thế chóng vánh như một người phụ nữ làm dâu mấy chục năm bỗng được làm mẹ chồng, nhưng hắn vẫn không hiểu một đạo lý, hắn cũng vẫn không rõ một cái đạo lý ___lang sói có cách sống của lang sói, cho dù có thay đổi khuôn mặt, nó cũng không làm nổi công việc của Chúa Sơn Lâm.
Đến một ngày này___Mới qua mồng năm, mùi sủi cảo còn chưa tan khỏi yết hầu, Hứa Lão Tứ bàn chuyện làm ăn buôn bán với người ta. Đối phương là mấy tên người Nga mũi to do Trần Phúc Quý giới thiệu tới, người cao ngựa lớn mang mùi vị của bọn bạt mạng; một tên phiên dịch da vàng mặt mập; còn có vài phu chuyển hàng.
Hắn không đưa Hắc Y tới, dù sao Hắc Y cũng là vũ khí bí mật của hắn, phơi ra ánh sáng nhiều cũng không tốt.
Hứa Lão Tứ rốt cuộc cũng được đích thân trải nghiệm tửu lượng của người Nga, Vodka nồng độ cồn cao mà người ta nốc cứ như nước ngọt có ga, mặt không đỏ lên tim không đập mạnh, hắn biết rõ mình có bao nhiêu bản lĩnh, uống cùng cũng không được mà không uống cũng không xong, trong lúc mơ hồ đã rót vào dạ dày không ít.
Sự thật chứng minh, dạ dày của dân bản xứ Trung Quốc quả nhiên có chút không hợp thủy thổ với rượu tây của gấu Bắc Cực, xởi lởi kiểm hàng, một tay nhận hàng một tay đưa tiền thanh toán xong, hắn mới thở dài một hơi, nói tiếng xin phép rồi chạy vào toilet.
====================================
Hứa Lão Tứ ở trong buồng vệ sinh kéo xong quần, lắc lắc đầu, tự thấy coi như hài lòng, ít nhất thần trí cũng tỉnh táo hơn ban nãy một chút, hắn lảo đảo đi theo con đường không quy tắc đến bồn rửa tay, đầu óc còn chưa thoát khỏi trạng thái mê man. Hắn vốc mấy vốc nước lên mặt mới ngẩng đầu lên, lại bất chợt phát hiện đầu mình bị chĩa vào một thứ cảm giác chẳng chút hài hòa.
Hứa Lão Tứ tức khắc vã mồ hôi hột, toàn bộ Vodka dịch chuyển tức thời khỏi lỗ chân lông, da đầu nổ vang tỉnh hẳn, hắn nơm nớp lo sợ đứng thẳng người lên, cái gương vô cùng trung thành phản chiếu cái mặt của người anh em mập___ông anh khách mời hữu hảo phiên dịch mặt mập tuy lớn lên có chút khó coi, cơ mà vẫn không thể nói là kinh hãi được, kinh hãi phải kể đến khẩu P7M13 (1) trên tay gã kia kìa.
Thấy yết hầu Hứa Lão Tứ chuyển động một chút, mặt mập cười âm hiểm, dùng giọng điệu “Phá yết hầu” mà đọc lời thoại kinh điển: “Tứ ca, anh em dưới tay anh, giờ đều ngủ cả rồi, không cần phải lo lắng.”
Hứa Lão Tứ xoay loạn đôi đồng tử, cố gắng kiềm chế không cho đầu gối run lên mà rặn từ cổ họng ra mấy chữ: “Bọn mày….lũ giặc Nga..”
Mặt mập chọc chọc khẩu súng vào đầu hắn: “Lúc tôi tới, có người nói với tôi Tứ ca là phường giá áo túi cơm, thì ra là đánh giá thấp Tứ ca.” Gã dừng một chút, lại bổ sung,“Theo kẻ hèn này thấy…… Tứ ca là giá áo túi cơm cấp cao, cũng có chút trí năng đó chứ.”
Gã bẻ ngoặt cánh tay Hứa Lão Tứ lại, nòng súng di xuống chỉ thẳng vào hậu tâm của hắn: “Xin lỗi, kẻ hèn này nhận ủy thác của người ta, ngài có cao cấp đến đâu cũng phải đi với kẻ hèn một chuyến.”
Khuất Nguyên vì sao vong trong tay Sở Vương, Võ Hầu vì sao bại vào tay hậu chủ…… Nỗi bi phẫn của tất cả những vị hiền thần lương tướng không gặp được minh quân xưa nay đó, chỉ không bao lâu sau, cái kẻ trước sau vẫn ôm hứng thú xem náo nhiệt nồng hậu đối với lịch sử là Mạc Thông sẽ được nhận thức một cách sâu sắc.
Có lẽ câu chuyện này muốn nói với chúng ta, những gì học được trên sách vở chỉ là nông cạn, muốn hiểu biết sâu sắc ấy à, phải tự mình trải nghiệm mới xong. (2)
==================================
An Tiệp chỉ đi có hơn nửa tháng đã về, thực tế y cũng không đi xa, còn chưa ra khỏi tỉnh Hà Bắc. Dọc theo con đường sắt bỏ hoang từng qua lại bao nhiêu con tàu nổi tiếng, đi từ thành Bắc Kinh lên hướng Bắc.
Mùa đông không phải một mùa lý tưởng để đi du lịch, không có cảnh quan gì đẹp mà xem, đặc biệt tại cái miền đất cổ Yến Triệu này. Chẳng qua là, bạn sẽ luôn luôn có thể chứng kiến mấy thứ không tưởng.
Ai cũng nói Yến Triệu cổ nổi danh với nhiều khúc cảm khái bi ca, sau khi qua chân dãy Yên Sơn, mới cảm nhận được nội hàm của câu nói ấy, so với phía Nam, nơi này không tính là cao cũng không phải là hiểm trở, thế nhưng những tòa núi non khổng lồ lờ mờ trần trụi lại làm cho lòng người vô cớ bi thương.
Một vài cành cây chết héo chui ra từ kẽ đá nào đó như đang cô độc trông coi, tới gần làng mạc trong núi ngẫu nhiên còn thấy một vài nấm mồ sơ sài. Đôi con quạ đen hoặc lặng phắc đậu lại, hoặc phóng lên trời cao cất tiếng rờn rợn. Gió bắc gào thét thổi qua đá núi lởm chởm nghe như tiếng nức nở nghẹn ngào ngập đầy bi phẫn.
Còn có những ngôi nhà cũ nát… và lác đác những mảnh tường thành không còn gạch xây chỉ trơ lại từng mảng đất vàng, vẫn đứng đó trơ trơ tạo thành nền cũ của thành cổ tứ phương.
Dấu cũ đài điểm tướng của Mộc Quế Anh và tượng đá Dương Lục Lang trong truyền thuyết, trường thành không bị du khách khai phá tơi bời, nơi này, đã từng tỏa ngập khói lửa chiến tranh___
An Tiệp trước kia chưa từng đến qua một nơi thế này, ở trong trường đọc một bài thơ miêu tả cảnh biên cương mới lâm thời ra quyết định. Y đột nhiên hiểu được “Không đến Trường Thành không phải hảo hán” là có ý gì, Trường Thành tuyệt đối không phải là một đoạn ngắn lúc nào cũng rầm rập bước chân du khách ở ngoại ô kinh thành, cứ đến mùa du lịch là phải nhích từng tí một, mà phải là nơi còn sót lại giữa rừng hoang núi vắng như một thân hình mang theo bao vết thương đao kiếm này đây.
Đây là con đường mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn đi lên ít nhất một lần.
Vừa ra khỏi sơn quan, không khí rét lạnh từ phương bắc không còn tấm chắn núi non liền càng không hề kiêng nể, nhất là khi có gió, người ở Trung Nguyên có lẽ không cách nào tưởng tượng nổi thứ lạnh ấy, không phải lạnh lẽo, không phải giá lạnh…… mà là cái lạnh thấu xương tưởng như chỉ cần hít vào cũng có thể làm phế phổi tổn thương.
An Tiệp dừng lại lần cuối cùng khi đã xuống đến thảo nguyên, sau đó y cảm giác được mình cần phải trở về___Y đột nhiên có chút không yên lòng với hai đứa sinh đôi nhà họ Mạc, đặc biệt là con bé Mạc Cẩn tâm tình thất thường kia. Cái loại cảm giác lo lắng này giống hệt như chuyện của rất lâu rất lâu về trước.
Khi An Tiệp về đến nhà thì sắc trời đã hoàn toàn đen đặc, y đeo hành lý đơn giản, mặc quần áo bẩn thỉu tả tơi rách nát tung tóe, chân hơi khập khiễng____Thân thể trẻ tuổi này có tố chất không cần bàn cãi, cơ mà khốn nỗi không đủ cứng cáp để cho y lập tức đi đường xa như vậy, lòng bàn chân bị chà xát ra không ít bọng nước.
Vì đau chân, y không đi đường chính mà rẽ vào đường tắt, cái gọi là đường tắt chính là đoạn vốn không có cửa ở gần tiểu khu, bởi vì lâu năm không tu sửa mà sụp ra xuống một chỗ hổng, người ta lấy tiền không làm việc, thành ra cái chỗ hổng đó mãi vẫn không được tu sửa.
Từ chỗ này ra là một cái ngõ nhỏ, không có đèn đường, buổi đêm cực kì tối tăm, An Tiệp vốn là đang nhét tai nghe đi chậm rì rì, lại đột nhiên dừng bước.
Y chậm rãi lôi tai nghe ra khỏi lỗ tai, rút điện thoại di động ra, nương theo ánh sáng đèn màn hình mà nhìn xuống chân mình____Chỗ đó đọng lại một vũng chất lỏng đỏ sậm còn chưa khô. An Tiệp chậm rãi đưa di động lên cao, lần theo dấu vết chất lỏng ấy……
Một người ngồi dựa góc tường hoang vắng, đầu ngật sang một bên, vạt áo ngoài loang lổ vết máu, ánh sáng yếu ớt soi lên mặt người nọ, trong nháy mắt cơ hồ làm cho An Tiệp muốn ngừng thở____
Mạc Thông.
____________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thuận tiện hoài niệm một chút con đường sắt rất lâu rồi không đi qua ~~
Ngẩng đầu bốn mươi lăm độ u buồn ngắm trời cao, có bao nhiêu người âm thầm hy vọng bé Tiểu Mạc không còn hi vọng cứu chữa nào?
Nhân sinh a ~~~
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Lại có cái để chú thích rồi ~~
(1) Khẩu P7M13 siêu ngầu đây:
(2) Câu thơ trong 《 đông dạ độc thư kỳ Tử Duật 》của Lục Du thời Tống
“Cổ nhân học vấn vô di lực,
Thiểu tráng công phu lão thủy thành.
Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển,
Tuyệt tri thử sự yếu cung hành.”
**Tử Duật là con trai Lục Du
Phiên dịch:
Người xưa nghiên cứu học vấn không tiếc khí lực.
Thời điểm tuổi trẻ phải bỏ công sức mới có thành công.
Trên sách vở học được chung quy cũng chỉ là nông cạn,
Cần phải tự mình hiểu triệt để mọi đạo lý.
Dịch ý:
Ý tứ bài thơ là người xưa không tiếc công sức nghiên cứu cả đời. Vì vậy người trẻ phải biết phấn đấu từ khi còn nhỏ mới đạt được thành công. Trên sách vở học được tri thức chỉ là nông cạn, chưa thể hiểu được chân lý của tri thức, muốn giải thích thật sự đạo lý sâu sắc bên trong thì nhất định phải tự mình đi thực tế.