Nghịch Lữ Lai Quy

Quyển 1 - Chương 17: Chuyện đời muôn vẻ



Đồng hồ báo thức rất tận trung với cương vị công tác mà réo ầm lên, An Tiệp mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà nửa phút, trở mình tắt béng nó đi. Kế hoạch ban đầu là sáng sớm dậy làm bài tập cơ đấy, sau một thời gian dài sống kiếp học sinh cấp ba, y hoài nghi là cứ vào cuối tuần thiết bị in ấn của trường học đều gánh vác siêu trách nhiệm cả, các loại bài tập đề thi mỗi môn đều trút xuống như tuyết đổ, trong thời gian ngắn còn chưa kịp có cảnh báo màu cam lóe lên thì đã tạo thành bão tuyết khổng lồ mà chôn vùi lũ học sinh đang rên xiết.

Ngoại trừ các môn học thầy cô bắt buộc còn có môn tự chọn nhà trường sắp đặt, ghê tởm buồn nôn nhất là thi cái gì gì toàn quốc, mở qua mở lại mấy lần mà làm cứ như thánh chỉ không bằng.

Đến như thế rồi mà trong lớp cư nhiên còn có thằng nhãi con thấy vẫn còn chưa đủ, nghỉ học thì vào hiệu sách mua một đống bài tập nọ bài thi kia, mấy ngày làm xong một quyển. An Tiệp bi ai nhét tuyết rơi vào túi sách, thầm nghĩ ông đây đã gần bốn mươi tuổi đầu rồi còn so đo gây áp lực lên mình để làm cái của khỉ gì đây ?

Thế nhưng bây giờ thì y thả lỏng rồi, đêm qua An Tiệp đã quyết định xong việc bỏ gánh giữa đường, An Ẩm Hồ không phải là không có lương tâm, cơ mà nói cho chính xác ra thì…… không nhiều lắm, một lũ trẻ con bình thường thì còn đỡ, Mạc Thông thằng non tay thiếu đánh này lại đi quá đà rồi, làm cái gì không làm lại học đòi làm xã hội đen, quốc gia tiêu bao nhiêu là tiền của cho cái loại tinh anh tương lai___sinh viên đại học này, ấy thế mà chúng nó không chịu học hành đàng hoàng mà đền đáp xã hội, dám đâm đầu vào con đường không lối về thế đấy.

Đã quyết định buông tay thì không dùng đến lá bài giả vờ ngoan ngoãn trong trường học nữa, sang tuần về trường làm cái đơn thôi học thôi, An Tiệp trở mình ôm chăn nghĩ, lũ người lớn cả ngày nói rách cả miệng với bọn trẻ con, phải học tốt học tốt vào, kỳ thực cứ thử tự mình học xem, trừ lúc vì mục tiêu nào đó mà chăm chỉ thì cũng chả tốt được đến đâu.

Tính trơ ai mà chả có…chẳng qua người trẻ tuổi thì không biết nặng nhẹ hơn tí thôi____Ai, lại nghĩ tới cái thằng ranh Mạc Thông không biết sống chết kia rồi.

Một giấc này y ngủ thẳng tới lúc mặt trời xuyên qua tấm rèm chiếu thẳng vào phòng, trở dậy rửa ráy sạch sẽ xong, y lấy một túi sữa trong tủ lạnh ra ngậm vào miệng, ôm bản đồ bắt đầu nghiên cứu xem tiếp theo nên đi nơi nào.

Đang lúc đó thì hình như nhớ ra cái gì, tiện tay nhấc điện thoại lên: “Dậy chưa?”

Nửa ngày sau bên kia mới truyền ra tiếng nói mơ hồ: “Đuệch…… An Ẩm Hồ mới sáng sớm ngày ra chú gọi hồn đấy phỏng?”

Dường như nghe thấy có tiếng cô nào nũng nịu phàn nàn, An Tiệp vui vẻ: “Mấy giờ rồi mà còn sáng sớm? Ông anh lại đang chết dí trên giường em nào rồi? Kiềm chế chút đê.”

“Giờ mới có mấy giờ chứ…,” Túy Xà tỉnh táo một chút rồi, vì thế bắt đầu chém gió,“Anh đã nói với chú rồi, anh chú là……”

“Được rồi được rồi, không nói nhảm với ông,” An Tiệp vừa lật bản đồ vừa chậm rãi nói,“Thời gian tới tôi muốn trả phòng, đến lúc đó ông thuê nó cho tôi, nói trước cho ông anh biết thế.”

“Không phải chứ, nói thế là thế nào? Lần này chú mới ở có hai tháng đã không chịu nổi rồi hả?”

“Có chút chút,” An Tiệp lắc đầu,“Đừng nói nữa, lòng không an ổn được, bắt tôi ru rú như này đúng là toàn thân khó chịu.”

“Thế mấy đứa nhóc nhà ân nhân cứu mạng chú……”

“Ông đây có cầu lão cứu đâu, con mọt sách già tự mình ngốc chết còn dám trông cậy tôi nhận tình của lão chắc ?” An Tiệp cười lạnh một tiếng,“Bỏ gánh, nói cho ông biết cái nghề bảo mẫu này tôi làm không nổi.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế hử?”

“Chả có chuyện gì, vài đứa ranh con hư hỏng thì có thể có chuyện gì?” An Tiệp ném cái túi sữa đã uống cạn sang một bên,“Ông nói đại lão gia như tôi đây từ bỏ trời nam bể bắc mà an phận một xó này thì còn ra cái dạng gì nữa ? Mặc kệ, ông đây trả phòng, hết tuần nên thôi học thì thôi học, nên đặt vé máy bay thì đặt vé đi thôi.”

“Ai anh nói…… này này này?” An Tiệp đã quăng điện thoại đi rồi, Túy Xà nghe di động của mình truyền đến âm báo bận, biểu cảm có chút bất đắc dĩ, cô gái ngực bự tóc quăn gợn sóng nóng bỏng quấn lên người gã: “Ai thế?”

“Không, có một người bạn, một thời gian trước anh đi Bắc Kinh cũng là có chút chuyện cần xử lý, y nhờ anh thuận tay thuê cho một cái nhà, giờ không muốn ở nữa.”

Cô gái không chút để ý thổi khí vào lỗ tai gã: “Vậy thì không đừng có ở.”

“Y muốn trả thật mà lại nói với anh á? Không quá nửa ngày y sẽ không đề cập đến việc này nữa cho xem, anh còn không biết y hay sao.” Túy Xà nghiêng người ngăn cô ta lại,“Đến đây nào bảo bối……”

Khi trước lúc y ra đi, có nói qua với ai không?

An Ẩm Hồ từ trước đến nay lấy chữ nghĩa làm đầu, chỉ là y bị những vị anh em chí cốt kia tổn thương quá nhiều, sau đó mới ép buộc mình làm cho tâm lạnh xuống, giả bộ nhẫn tâm, giả bộ lạnh lùng, giả bộ ích kỉ…Thế nhưng mà Ẩm Hồ, cậu có biết một câu gọi là dưa hái xanh không ngọt hay không?

===============

Vừa qua giữa trưa, An Tiệp tùy tiện ăn vài miếng, đâng tính muốn tới Afghanistan nhìn xem Taliban là cái dạng gì thì chuông cửa vang lên. Y đáp một tiếng, chậm rề rề đi ra mở cửa.

Mạc Thông lôi theo Mạc Du đang đứng ở cửa ra vào:                                                                            “An Tiệp, nhờ cậu giúp một chuyện được không?”

“Làm sao vậy?” An Tiệp để hai người vào, có hơi kinh ngạc một chút, chuyển đến đây lâu thế rồi mà đây là lần đầu tiên Mạc Thông sang nhờ y giúp đấy.

“Ờ thì…chiều nay bên nhà anh có thể sẽ có người đến,” Mạc Thông liếc nhìn Mạc Du, con bé im lặng ngồi một bên nghe hai người họ nói chuyện, kẻ làm anh lại có chút khó xử,“Không tiện lắm, Tiểu Cẩn lại không biết nổi điên đi đâu mất rồi, có thể để Tiểu Du ở nhà cậu một lúc không? Nó yên tĩnh lắm, sẽ không làm phiền cậu đâu.”

“Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì cơ.” An Tiệp đồng ý ngay tắp lự, trong ba anh em nhà họ Mạc thì Mạc Du không quen thuộc với y lắm, trong ấn tượng của y trừ khi tan học thì không thấy con bé ra khỏi nhà bao giờ, có gặp nhau cũng chỉ chào anh một tiếng là xong chuyện.

Mạc Thông cười với y một cách hơi cảm kích, không biết là vì y thu lưu em cậu ta hay là vì y chẳng hỏi câu nào. Cậu ta về phòng của mình lấy túi sách của Mạc Du đem sang, lại dặn nó mấy câu “Đừng quấy rầy anh An Tiệp ” các loại, sau đó vội vàng rời đi.

Mạc Du ngoan ngoãn hỏi y một câu rồi chui vào phòng đọc làm bài tập, An Tiệp rót cho mình một li cà phê, làm ổ trên salon ôm notebook tra tuyến đường, hai người đều chẳng có động tĩnh gì, bình an vô sự đến cực hạn. Đại khái qua khoảng hơn một tiếng, Mạc Du bài tập đã viết xong xuôi ló đầu từ phòng đọc ra: “Anh An Tiệp.”

“Ơi?”

“Em tham quan phòng đọc của anh được không?” Con bé nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu,“Xem xong em sẽ để lại nguyên vị trí cũ.”

“Được, em cứ tùy ý xem đi.” Mấy đứa nhóc nhà họ Mạc này, vẫn là Tiểu Du làm cho người ta bớt lo nhất.

“Cảm ơn anh.”

Mạc Du vừa rụt đầu về phòng đọc, An Tiệp đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân cùng với âm thanh mở cánh cửa đối diện. Cái sofa y đang ngồi cách cửa chính rất gần, lại cộng thêm vấn đề tuổi tác của nhà cửa mà hiệu quả cách âm không tốt lắm, y rõ ràng nghe thấy tiếng Mạc Thông tìm kiếm trong một mớ chìa khóa to rồi mở cửa ra.

Trong những âm thanh ồn ào xen lẫn giọng nói của một người đàn bà: “Ô, bao nhiêu năm rồi, sao vẫn còn ở đây thế?”

Giọng nói của cô ta bình thản, âm lượng vừa phải, âm sắc thậm chí là dễ nghe, cũng không biết vì cái gì mà lại làm cho người ta nghe vào cảm giác không vui. Mạc Thông trả lời một câu gì đó rất trầm, sau đó hai người vào nhà.

Mạc Thông tuyệt đối sẽ không mang lũ người lộn xộn bên ngoài vào nhà mình, thế thì người đàn bà này là ai ? An Tiệp bất giác thất thần, nửa ngày sau, y thở dài thầm mắng mình đậu má quan tâm cái này làm quái gì mới được chứ. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, con nhỏ Tiểu Du kia sang đây cũng sắp hai tiếng rồi, ngoại trừ một lần thò ra hỏi mượn sách, cái cốc giấy y đưa vẫn để bên cạnh, một ngụm nước nó cũng không uống.

An Tiệp đứng lên lấy ra một chai nước trái cây trong tủ lạnh, nghĩ thế nào lại cầm thêm cái đĩa, gọt một quả táo thành miếng nhỏ, để thêm mấy cái tăm rồi bưng vào phòng đọc.

Mạc Du đang nghiêm chỉnh ngồi trên cái ghế của y, cẩn thận lật xem một quyển sách, cô nhóc đọc sách nâng niu bảo vệ cực kì, để sách mở tự nhiên, một ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trang giấy, không dùng sức ép xuống, xem chừng đợi nó đọc xong tuyệt đối sẽ không lưu lại trên mặt giấy một chút dấu vết nào.

An Tiệp đem đồ ăn thức uống đặt xuống trên bàn cạnh con bé, Tiểu Du đặc biệt khách khí ngẩng đầu nói một câu “Cảm ơn anh”, An Tiệp cười cười muốn xoa đầu nó, tay vừa mới vươn ra lại nhớ mình bây giờ cũng mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi, làm động tác này chung quy không hợp cách lắm, vì thế đổi thành lật lật cuốn sách nó đang đọc mấy cái, vừa mới nhìn, y đã không nhịn được mà nhướn mày: “Ủa, [ Trang Tử ]? Đây là phiên bản không có chú thích, em đọc hiểu à?”

Tiểu Du gật đầu, lại lắc đầu: “Em học cổ văn cũng bình thường, có nhiều đoạn đọc không hiểu lắm, nhưng mà rất thích cuốn này, cứ xem từ từ, không hiểu thì đoán, đoán không được thì cứ bỏ qua cái đã.”

Đôi mắt hạnh thật to của nó lướt qua giá sách một vòng, lộ ra một chút hưng phấn hiếm hoi: “Anh An Tiệp, ở chỗ anh có nhiều văn học cổ Trung Quốc quá.”

An Tiệp có chút thất thần, không…… Những sách này không phải của y, y không có hứng với chúng nó, cũng không có kiên nhẫn đâu mà xem mấy cái thứ trúc trắc này, là Mộc Liên để lại cho y. Y nhớ tới cô bé ấy khi cười rộ lên sẽ có hai lúm đồng tiền, khi cô ấy nhìn người nào, không cần quá dụng tâm cũng có thể cảm giác được cảm tình trong đôi mắt ấy, trong sáng mà thuần khiết.  Mà hôm nay, những nhung nhớ khắc sâu vào xương tủy từng mãnh liệt đến không thể vãn hồi lại chậm rãi khô cạn trong lòng, lưu lại một vết rách to thật to không gì lấp đầy cho nổi, chỉ có thể để mặc nó từng chút từng chút nứt ra vỡ vụn, phủ cằn khô toàn bộ linh hồn.

“Anh An Tiệp?”

“Em cứ từ từ mà đọc, không cần phải gấp, đọc chưa xong có thể mang về nhà mà, từ nay về sau lúc nào muốn đọc thì cứ tìm anh lúc nào cũng được.” An Tiệp tỉ mỉ nhớ lại biểu cảm nghiêm túc trên mặt người kia, cười với Mạc Du cái, đọc lên những lời đã khắc sâu nhất trong tầng tầng trí nhớ, không sót chữ nào,“Quốc học truyền thừa mấy ngàn năm, tinh hoa và cặn bã đời đời đều lắng lại bên trong nó, cho nên bất luận là tinh hoa hay cặn bã đều có một hàm nghĩa và bối cảnh sâu xa, đọc nhiều một chút, hiểu nhiều một chút, có thể tĩnh tâm hiểu chuyện, tương lai có thể bớt được một chút đường vòng.”

Không biết vì sao, Mạc Du cảm thấy những lời này không thể là do anh trai còn rất trẻ trước mặt mình nói ra được, có loại cảm giác…vô cùng cổ quái không nói lên lời, thế nhưng xuất phát từ phép lịch sự, nó vẫn gật đầu.

“Đúng rồi, tối nay em muốn ăn gì, đến nhà anh thì không cần khách khí.”

Mạc Du sửng sốt một chút: “A, không cần đâu ạ, cảm ơn anh An Tiệp, tối em về nhà ăn sau.”

Lời nó nói chắc chắn tự nhiên cực kỳ, An Tiệp nhíu mày rồi lập tức hiểu ra, cô bé này biết người tới nhà mình là ai, còn biết bao giờ thì người kia đi khỏi. Thế thì Mạc Thông sao lại phải bảo nó tránh mặt đi làm gì?

Mạc Du hơi hơi cúi đầu, mái tóc vốn ở bên mang tai xõa xuống ốp vào hai má nó làm cho khuôn mặt có vẻ nhỏ đi một chút: “Thật ngại quá, làm phiền anh___Người kia….họ bảo em gọi bà ta là mẹ, nhưng em thật sự không muốn nhìn thấy bà ta…..”

Vợ cũ của Mạc Yến Nam? An Tiệp sửng sốt một chút: “Tiểu Du……”

Mạc Du nghiêm túc nói: “Đại khái là nghe nói Mạc Yến Nam hiện tại sống không thấy người chết không thấy xác cho nên mới về thăm dò xem sao, kỳ thật trong nội tâm bà ta sợ lắm, sợ chúng em quấn lấy bà ta_____Anh An Tiệp, em đã đọc qua sách sinh học của một chị lớp trên, trong đó viết thú mẹ có hành vi bảo vệ thú con là do tác động của kích thích tố, trường hợp của Lý Bích Vân như vậy có phải là do mất cân bằng nội tiết tố không nhỉ?”

Nó nói xong câu này, khóe miệng nhẹ nhàng thoáng lướt một nụ cười khẽ, chỉ thoáng qua như vậy mà lại lạnh lùng đến phát rợn.

Thiếu nữ mới chừng này tuổi, lẽ ra không nên có biểu tình như vậy.

Chuyện đời muôn vẻ….Sao mà đến nhà họ Mạc lại có thể biến thành thứ không tốt đẹp thế này?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv