Choang!
Tiếng đồ rơi vỡ tinh tường vang lên trong không khí, trơ mắt nhìn ly trên mặt bàn bị đá văng xuống, không lên tiếng, Junsu chỉ trầm mặc sai người đến thu thập.
Ngồi ở một đầu ghế salon, nhìn Yoochun bị ai đó chọc tức, Junsu không cần hỏi cũng đoán được là việc có liên quan đến Jaejoong.
Bởi vì ở với Yoochun bao lâu nay, người có thể làm cho gã tức giận, chỉ có mình Jaejoong..
“Thực xin lỗi.” Do dự hồi lâu, Junsu lựa chọn xin lỗi để mở lời.
Nhìn bộ dạng Junsu thật tình xin lỗi, Yoochun biết gã không nên giận chó đánh mèo lên người Junsu, nhưng gã không kìm nén được cơn giận của mình, huống chi, lúc trước Junsu còn định giới thiệu Yunho với Jaejoong.
“Làm cho hắn ta buông tay, Junsu, em hiểu rất rõ hắn ta mà, dùng phương pháp gì cũng được, để cho hắn ta cách Jaejoong càng xa càng tốt!” Gầm nhẹ lên, Yoochun tuyệt không muốn che giấu phẫn nộ của mình.
Lời Yoochun nói, Junsu kỳ thật rất muốn đáp ứng, nhưng cũng bởi vì cậu hiểu rất rõ Yunho, cho nên mới càng làm không được.
Việc Jung Yunho đã quyết định, không ai có thể thay đổi được…
So với tính tình của Kim Jaejoong, không khác chút nào…
“Anh tức giận, ngoại trừ vì Yunho ra, nguyên nhân lớn nhất, là vì Jaejoong không để cho anh quản chuyện của cậu ấy.” Không hỏi han, Junsu chỉ nhàn nhạt nói sự thật ra.
Vốn mang theo chút phỏng đoán, nhưng nhìn hai mắt đỏ rực của Yoochun, cậu đã nhận được đáp án.
“Tên kia căn bản không biết lai lịch của Yunho, đi trêu chọc hắn, đến cùng là đang nghĩ cái gì!” Nhìn chằm chằm Junsu, Yoochun đi đến ôm lấy cậu. “Em có hiểu được không, Jaejoong vì không cho phép anh nhúng tay vào cái việc khỉ gió của cậu ta cùng Yunho mà uy hiếp anh…”
Yoochun đương nhiên hiểu rõ tính cách Jaejoong, cậu không tin người khác, cũng không dễ dàng nghe theo lời người khác, dựa vào chính bản thân mình thì mới có thể sinh tồn là câu nói thường xuyên của Jaejoong, đó là kinh nghiệm mà cậu tích lũy được.
Gã thích Jaejoong, có thể vì cậu làm mọi chuyện, Jaejoong lại vẫn không tin tưởng gã…
Nghe thấy giọng nói Yoochun tản mát ra khổ sở, có chút quen thuộc, khiến cho Junsu cười khổ, vuốt ve mặt Yoochun, ước sao có thể nói cho Yoochun đừng vì việc này mà thương tâm.
Jaejoong không phải không tin tưởng gã, chỉ có điều, cậu ta không thể yêu gã.
Năm đó Junsu, cũng đã từng có cảm xúc tương tự với Yunho.
Yunho có thể để cậu ở vị trí số một, cũng có thể vì cậu mà đi thương tổn người khác, còn cho cậu những đặc quyền riêng, khác hẳn với bạn giường thông thường, nhưng vĩnh viễn, không yêu cậu.
Bởi vì, đó là mặt yếu ớt nhất của Yunho, cậu không có quyền đụng tới…
Kim Jaejoong, cậu cũng giống Yunho sao?
Ngay cả Yoochun cũng không lấy được tin tưởng của cậu, khiến cho anh ấy cùng tôi trở nên thật buồn cười, vậy Yunho thì sao?
Anh ta có thể dỡ xuống tất cả phòng bị của cậu, trông thấy Kim Jaejoong chân thật nhất?
Mà cậu, liệu có chiếm lấy tâm Yunho, để cho anh ta, mất đi khống chế?
Nghịch lân, là điểm trí mạng của rồng, đồng thời, cũng là duy nhất…
***
Đứng tại điểm tập trung đua xe trên đường, chờ đợi đến đêm khuya, thời gian dần dần trôi, người và xe càng lúc càng đông, hai chiếc xe thể thao cao cấp đỗ ở bên đường khiến cho rất nhiều người liếc nhìn.
Âm nhạc không ngừng phiêu tán trong không khí, từ nhạc trữ tình đến rock mạnh mẽ, cảm xúc của mỗi người cũng ngày càng phấn khởi.
Thực tế, khi Jaejoong cùng Yunho xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người đều kích động.
Bị mọi người vây quanh, sắc mặt Jaejoong không dễ nhìn một lần nào, ngược lại Yunho thay đồ chuyên dụng, nhìn rất thoải mái khiến cho phụ nữ vô cùng hiếu kỳ lai lịch của hắn, một chút cũng không thấy khẩn trương.
“Anh vừa từ nước ngoài về sao? Ah, vậy anh thật sự rất dũng cảm, chọn Jaejoong lợi hại nhất nhóm chúng tôi, thật tinh mắt.” Đối phương tán thưởng.
“Không phải tôi chọn cậu ấy, là cậu ấy khiêu chiến tôi trước.” Ném một ánh mắt cho Jaejoong, nụ cười trên mặt Yunho càng sâu. “Mấy người hình như rất thích cậu ấy?”
“Đó là đương nhiên! Nếu không nói đến cá tính không dễ chọc, chỉ bằng khuôn mặt kia không biết mê hoặc bao nhiêu người, chỉ là cậu ta lái xe như thể không muốn sống nữa, khiến cho người ta vừa thích cừa sợ, thật không hiểu cậu ta làm thế nào nữa.”
Nghe đánh giá của mọi người với Jaejoong, không biết tại sao, Yunho đột nhiên phát hiện, hắn có thể thay Jaejoong cho bọn họ đáp án, lý do cậu có thể lái xe như không muốn sống nữa.
Không phải không sợ chết, chỉ là muốn khiêu chiến xem mình có thể tới gần cái chết đến mức nào, còn sống, so với chết còn đáng sợ hơn…
Kim Jaejoong, cậu, nghĩ như vậy sao?
Nghênh đón ánh mắt thâm sâu của Yunho, Jaejoong khẽ nhướn mày, nở nụ cười, như là giễu cợt hắn tự cho mình đúng, lại vừa giống như tán thưởng hắn hiểu chuyện…
“Jaejoong, cậu thoạt nhìn không ổn lắm, thật sự phải đua sao?” Người phụ trách chuẩn bị xe nhìn sắc mặt Jaejoong, không yên lòng nói. “Hay là để tôi gọi Yoochun…”
“Trận đấu hôm nay là chuyện của tôi và Yunho, không liên quan tới Yoochun, tìm cậu ta đến làm gì.” Cầm bình nước trong tay đổ vào miệng, cùng lúc khiến cho thuốc giảm đau trượt vào dạ dày.
Nói thực, Jaejoong cũng không hiểu sao mình lại xúc động khiêu chiến Yunho như vậy.
Cậu chỉ là, không muốn nhận thua, không muốn lộ ra sự yếu đuối trước mặt Yunho, đó là niềm kiêu ngạo bẩm sinh của cậu.
Chống đỡ cơ thể vẫn khó chịu như cũ, nhiệt độ cơ thể nóng hổi khiến cho cậu hiểu rõ mình đã phát sốt rồi, nhưng cứ như vậy lùi bước không phải tác phong của cậu.
Mang trạng thái này mà đi đua xe, sẽ như thế nào, cậu cũng lười nghĩ, cùng lắm thì, chết mà thôi.
Dù sao, cậu sống trên đời này, cho tới giờ không có người nào mong muốn…
Trong đầu hiện lên khi còn bé, lúc mẹ say rượu chửi bới, khi ba đưa về nhà, nhìn sắc mặt vợ cả của ông ta cùng Kim Ji Jin, Jaejoong liền muốn nôn!
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Câu hỏi quan tâm bỗng nhiên vang lên, giương mắt, nhìn mặt Yunho có chút lo lắng, không giống những người khác, Jaejoong cảm thấy bọn họ chỉ đang giả bộ, nhưng Jung Yunho, thật sự quan tâm cậu…
Giật mình với ý nghĩ của mình, Jaejoong bất giác cau mày, vươn tay, đẩy Yunho ra.
“Lo cho anh đi, tôi ổn!”
Thật sự ổn, hay là lừa gạt mình, Jaejoong cũng không rõ…
Giữa đám người đang xúm vào, Jaejoong ngồi lên chiếc xe của mình, cảnh ban đêm khiến cho cậu huyết mạch sôi trào, phảng phất như ban đêm mới là thời gian đẹp nhất, lúc Jaejoong khởi động động cơ, càng khiến cho người khác nhịn không được hò hét cổ vũ.
Giẫm chân ga, làm nóng xe, Jaejoong trừng mắt nhìn Yunho ngồi trên một chiếc xe khác, cũng dùng tiếng động cơ rít gào khiêu khích cậu, máu bắt đầu dồn lên thần kinh, nắm chặt tay lái, trí nhớ Jaejoong chợt nhớ lại ngày đầu tiên gặp Yunho.
Yunho thị uy với cậu, mà cậu cũng không chịu thua kém, không ai nhường ai…
Phía trước có người giơ tay ý bảo chuẩn bị, xe Yunho cùng xe Jaejoong đều phát ra tiếng gầm rú kịch liệt, khi tay vung lên, dùng sức nhấn chân ga, cơ hồ cùng lúc lốp xe chuyển động, chạy như điên ——
“Oa ——“
Đám người hưng phấn la lên, nương theo làn khói trắng nhìn chiếc xe như dã thú, làm càn trên đường lúc nửa đêm.
Jaejoong cùng Yunho, ai cũng không muốn thua.
Tiếng ma xát bén nhọn cùng âm thanh động cơ hòa vào, hai chiếc xe không ngừng lao trên con đường thẳng tắp không bóng người, so với trận đua xe ngày đó giữa giao lộ, càng nguy hiểm hơn.
Càng không nói đến, hai người trên xe, đều không để ý đến cái chết…