Khi trời vừa sáng thì Lục Tiểu Phụng mới trở về, hắn tiến vào phòng liền ngồi xuống ghế rót một ly trà mà uống.
Thấy Hạo Nam vẫn vòn ngủ, ngồi một lúc hắn mới lên tiếng gọi. "Hạo Nhiên hiền đệ nhanh dậy, chúng ta chuẩn tiến về Tam Tinh Hồ."
Khi Lục Tiểu Phụng vừa tiến vào phòng Hạo Nam đã phát hiện, nhưng hắn vẫn giả vờ ngủ say. Đợi đến lúc Lục Tiểu Phụng gọi, hắn mới giả vờ như mới thức giấc.
Hạo Nam giả vờ còn chưa tỉnh ngủ lên tiếng nói. "Tiểu Phụng đại ca về phòng lúc nào dậy? Bây giờ chúng ta trực tiếp đi đến Tam Tinh Hồ luôn hay sao?"
Lục Tiểu Phụng nghe Hạo Nam hỏi, dừng như bị chọc vào nỗi đau không muốn nhớ lại, một lúc sau hắn mới lên tiếng trả lời. "Con mẹ nó, đêm qua ra ngoài đi vệ sinh, lúc đi vệ sinh xong. Đang trên đường đi về phòng thì mệt quá ngủ quen mất, có lẽ ta quá say nên ta lủi vào một bụi cây trong vườn để ngủ. Đến sáng ta mới tỉnh lại, ta củng vừa về tới phòng. Lục Tiểu Phụng ta từ trước giờ, chưa khi nào làm ra chuyện mất mặt như thế này, củng may chuyện xấu không bị người khác nhìn thấy."
Nghe Lục Tiểu Phụng nghiến răng nghiến lợi kể chuyện mà hắn đả trải qua, Hạo Nam củng lên tiếng an ủi. "Tối qua đệ củng say quá, ngủ một giấc đến tận giờ.Tiểu Phụng đại ca đừng lo, chuyện mất mặt của đại ca không bị ai thấy, cứ tĩnh bơ như không có chuyện gì xảy ra là được. Đệ bí cả một đếm rồi, chờ đệ đi giải quyết, hai người chúng ta lập tức đi đến Tam Tinh Hồ."
Lục Tiểu Phụng nghe Hạo Nam nói, thì củng an tâm thả lỏng, mở miệng đáp. "Được đệ nhanh đi giải quyết đi, khi đệ trở lại chúng ra liền xuất phát tiến về Tam Tinh Hồ."
Hạo Nam nghe vậy liền nhanh chóng đi đến khu vực vệ sinh, trên đường đi ngang khu vườn của Lệ Xuân Viện, thì hắn dừng lại quan sát. Hạo Nam nhìn thấy dấu vết của Lục Tiểu Phụng để lại, liền nghĩ thầm trong lòng. "Đúng như Tiểu Phụng đại ca nói, đêm qua huynh ấy ngủ ở đây cả đêm, có một khu vực cây cỏ bị đè lên nhìn khác với những nơi còn lại. Dù đã bị huynh ấy sữa sang, nhưng một số dấu vết khi nhìn kỹ thì vẫn nhìn ra được, nhưng không chú sẽ không thể nào phát hiện ra nơi đây có điểm gì khác thường. Củng may là huynh ấy ngủ ở đây, hậu cung của ta mới có thêm năm nàng mỹ nữ." Nghĩ xong hắn liền đi vào khu vực nhà vệ sinh, dành cho khách nhân, tiến hành giải quyết vấn đề cấp bách hiện tại.
Sau nữa nén hương thì Hạo Nam về tới phòng, khì vào trong phòng hắn liền nói. "Đệ giải quyết xong xui rồi, chúng ta nhanh chóng đi đến Tam Tinh Hồ thôi, đệ rất mong chờ củng như gặp mặt và làm quen nhận biết thêm nhiều thiên tài hơn."
Trước khi đi Lục Tiểu Phụng gọi mỹ phụ nhân vào thanh toán chi phí mà hai người cần phải trả. Mỹ phụ nhân lên tiếng nói. "Tiền thuê phòng víp là 100 mai thượng phẩm linh thạch, bốn món ăn trấn điếm chi thực mỗi món 30 mai thượng phẩm linh thạch. Tổng cộng Lục đại gia cần phải chi trả là 220 mai thượng phẩm linh thạch."
Lục Tiểu Phụng lấy ra 230 mai thượng phẩm linh thạch để trên bàn rồi lên tiếng nói. "Đây là 230 mai thưởng phẩm linh thạch, 220 mai dùng để trả chi phí, mười mai còn lại là tiền thưởng cho nàng."
Nói xong Lục Tiểu Phụng đi ra khỏi phòng. Hạo Nam cũng móc ra 20 mai thượng phẩm linh thạch, một tay hắn nhanh chóng đặt 10 mai thượng phẩm linh thạch vào ngực của mỹ phụ nhân, tay hắn củng nhanh chóng xoa bóp vài cái rồi rút ra, tay còn lại thì cầm 10 mai thượng phẩm linh thạch nhanh nhẹn nhét vào trong tiểu khố của mỹ phụ nhân, bàn tay này củng đưa qua đưa lại tha vuốt đám cỏ non rậm rạp bên ngoài động ngọc của nàng.
Động tác nhanh lẹ của Hạo Nam, làm cho mỹ phụ nhân giật mình thất thần. Hạo Nam không để ý lấy tay vỗ vào mông nàng vài cái rồi nói. "Tướng nàng rất tốt, ta rất thích, sau này có cơ hội hi vọng được nàng đích thân tiếp rượu với ta."
Nói xong hắn củng đi ra khỏi phòng, lúc này mỹ phụ nhân mới lấy lại tinh thần, tuy thân thể còn khẻ rung động, nhưng nàng liền chạy ra khỏi phong truyền âm cho Hạo Nam. "Được, lần sau công tử đến nô gia sẽ đích thân phục vụ cho công tử." Hạo Nam được liền truyền âm đáp. "Nếu nàng đã hứa sau khi sự kiên Tam Tinh Hồ kết thúc ta sẽ tiến đến." Tuy gọi là mỹ phụ nhân nhưng nàng chưa đủ ba mươi tuổi, Hạo Nam có thể nhìn ra được, hắn nhìn mỹ phụ nhân có vóc dáng thật hấp dẫn mê người nên cố ý trêu trọc, nếu được hắn không ngại thu nàng làm nữ nhân của mình.
Mỹ phụ nhân nghe Hạo Nam truyền âm đáp lại củng rất kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ. "Không ngờ chàng trai này lại thích một mỹ phụ nhân như mình." Lúc này mỹ phụ nhân quay vao phòng một tay đưa vào ngực, thì phát hiện nhũ hoa của mình không biết đã cương cứng từ lúc nào, tay còn lại đưa vào tiểu khố thì lại phát hiện ngọc động đã xuất ra rất nhiều ngọc dịch làm ướt hết cả tiểu khố.
Mặt ngọc của nàng liền đỏ lên, tim đạp loạn nhịp, trong lòng lại suy nghĩ. "Không ngờ mình lại động tình với một chàng trai nhỏ hơn mình gần mười tuổi." Sau một lúc tâm trạng đã khôi lục lại, mỹ phụ nhân mới gọi người vào vệ sinh dọc dẹp căn phòng, nàng thì đi ra ngoài bắt đầu làm việc nhe mọi ngày.
Thấy Hạo Nam đi ra Lục Tiểu Phụng lên tiếng hỏi. "Hạo Nhiên đệ làm gì mà lề mề vậy?"
Hạo Nam củng không dấu diếm, nên đem chuyện vừa rồi nói ra. "Đệ nhìn trúng mỹ phụ đó, nên ở lại gạ tình. Mỹ phụ giống như quả đào đã chính mộng, đang mời gọi người khác đến thưởng thức."
"Ha ha ha..." Lục Tiểu Phụng nghe vậy liền mở miệng cười lớn, một lúc sau hắn lên tiếng nói. "Đệ thực sự rất trực tiếp, mỹ phụ nhân đó có ngoại hiệu là Thiên Sát Cô Tinh, tên nàng là Tạ Cô Hồng. Tuy mọi người gọi nàng ta là mỹ phụ, nhưng tuổi tác thật sự của nàng ta thật sự chưa đến ba mươi tuổi. Bạn bè thân nhân điều chết hết, chỉ còn lại một mình nàng sống trên đời. Tầm mười năm trước đây, đã có rất nhiều người nhìn trúng nàng, muốn ôm mỹ nhân về sủng hạnh, nhưng hạ tràng điều hết sức thê thảm. Không khuynh gia bại sản, thì củng mạng tẩn thân vong. Đã nhiều trường hợp như vậy xảy ra, đến hiện tại không còn ai dám đánh chủ ý lên người nàng nữa. Ta khuyên đệ nên quên cái ý nghĩ này đi, nếu không kẻ phải xui xẻo chính là đệ đó."
Hạo Nam không tin tà, nghe vậy liền khịt mũi xem thường, mở miệng phản bát. "Đệ mới không tin tà. Một mỹ nhân như vậy, không thể sủng hạnh. Đệ cảm thấy mình thật có lỗi với tạo hóa. Tạo hóa đã tạo ra một mỹ nhân như vậy? Đệ nhất định phải trân trọng, đệ sẽ chiếm lấy mỹ nhân làm, của riêng cho mình mới hài lòng." Lúc đầu chỉ tìm vận may, nhưng bây giờ Hạo Nam đã hạ quyết tâm, dù có chuyện gì xảy ra hắn củng muốn Tạ Cô Hồng trở thành nữ nhân của mình.
Lục Tiểu Phụng nghe Hạo Nam nói thì lên tiếng nhắt nhở. "Tùy đệ, nếu đệ đã quyết định ta củng không muốn nói nhiều. Nếu sau này đệ gặp chuyện xui xẻo đệ đừng trách ta là được rồi. Phía trước là Tam Tinh Hồ, chúng ta nhanh chóng tiến vào khu vực tập trung kiểm tra đi."
Vừa đi vừa trò truyện, chẳng mấy chốc hai người đã đến được khu vực Tam Tinh Hồ. Hiện giờ mọi người đã tập trung nơi này rất đông.
Lục Tiểu Phụng thấy vậy liền tiếp tục nói. "Bây giờ tuy đông, nhưng một lúc nữa người đến đủ, sẽ đông gấp mười lần bây giờ. Chúng ta nhanh tìm chỗ để ngồi chơi, tầm một canh giờ nữa tranh tài mới bất đầu."
Lục Tiểu Phụng dẩn đầu, mang Hạo Nam đến khu vực có tầm nhìn lý tưởng nhất, phía trước có thể quan sát từng tu sĩ đến khảo thí, phía sau lại giáp với Tam Tinh Hồ có gió thổi nhè nhẹ, thoải mái vô cùng. Lúc này Lục Tiểu Phụng lấy từ trong giới chỉ ra một ấm trà, hắn bắt đầu vận dụng chân hỏa đun sôi nước, để pha trà.
Hạo Nam thấy vậy củng lấy ra hai mai tam giai Bàn Đào Quả.
Lục Tiểu Phụng thấy Hạo Nam lấy ra loại linh quả hàng hiếm nảy củng giật mình cảm khái, tiến hành phổ cập kiến thức cho Hạo Nam biết. "Bàn Đào Quả là một loại linh quả 300 năm mới trổ hoa, 300 năm mới kết quả, thêm 300 năm nữa mới thành thục, tổng cộng 900 năm mới có thể thu hoạch một lần. Một cây Bàn Đạo Thụ từ khi mới được trồng, tới khi trổ hoa phải mất 3000 năm sinh trưởng. Từ lúc bắt đầu bồi dưỡng, đến lúc có quả để ăn phải mất 3900 năm.
Người trên giang hô lưu truyền rằng, khi sử dụng hạt của bàng đi bồi dưỡng một cây bàn đào non, đến khi cây bàn đào non đó trưởng thành, thì tốn thời gian sinh trưởng so với Bàn Đào Thụ đời trước rút ngắn lại, phẩm chất dược lực củng giảm xuống một vị giai. Ví dụ như một cây ngũ giai Bàn Đào Thụ từ lúc nhỏ đến trưởng thành cần thời gian 5000 năm, tới đợt ra hoa kết quả đầu tiên. Cần 500 năm để bông hoa trưởng thành, tiếp tục cần 500 năm để kết quả, cuối cùng cần 500 năm thời gian để Bàn Đào Quả thành thục, tổng cộng tốn 6500 năm.
Tức là ngũ giai Bàn Đạo Thụ, kết một quả ngũ giai bàn đào, sau khi tu sĩ dùng xong bàn đào quả, giữ lại hạt đem đi bồi dưỡng. Ngũ giai hạt Bàn Đào sẽ cần 4000 năm để sinh trưởng, khi trưởng thành phẩm giai cỏn Bàn Đào Thụ chỉ còn lại tứ giai, cần 400 năm để kết hoa, 400 năm để kết quả và 400 năm để thành thục, tổng cộng cần 5200 năm.
Nếu liên tục sử dụng hạt của Bàn Đào hậu đại bồi dưỡng cây con, thì bàn sẽ thoái hóa thành một loại cây ăn quả bình thường, ngược lại trồng bàn đào thụ ở một nơi có linh khí và thổ nhưỡng sung túc, sẽ khiến cho Bàn Đào Thụ củng có thể tăng cao dược lực, nếu điều kiệt đạt đến một mức độ đầy đủ Bàn Đào Thụ sẽ tiến giai.
Tốn 1000 năm để bời dưỡng nhất giai Bàn Đào Thụ, cần 300 năm có thể thu hoạch một lần, một mai nhất giai Bàn Đào Quả có thể gia tăng 100 năm công lực và 100 năm thọ nguyên.
Tốn 2000 năm để bời dưỡng nhất giai Bàn Đào Thụ, cần 600 năm có thể thu hoạch một lần, một mai nhị giai Bàn Đào Quả có thể gia tăng 200 năm công lực và 200 thọ nguyên.
.........
Tốn 9000 năm để bôi dưỡng cửu giai Bàn Đào Thụ, cần 2700 năm có thể thu hoạch một lần, một mai cửu giai Bàn Đào Quả có thể gia tăng 900 năm công lực và 900 năm thọ nguyên.
Mỗi tu sĩ có thể phục dụng 9 mai Bàn Đào Quả của mỗi giai vị. Nói như vậy, nếu người người bình thường có thể phục từ nhất giai đến cửu giai, tức 9 lần 9 là 81 lần từ nhất giai đến cữu giai không tu luyện gì củng có được 40.500 tuổi. Bàn Đào Quả là một loại linh quả, khiến cho các tu sĩ điên cuồng truy cầu. Bàn Đào Quả không chỉ tăng thêm thọ nguyên, công lực tu vi còn thăng thêm, điều quan trọng là nó không có tác dụng phụ gì.
Nhưng để bồi dưỡng được Bàn Đào Thụ thì rất khó khăn, thổ nhưỡng phải hết sức màu mỡ, nơi bồi dưỡng Bàn Đạo tốt nhất phía dưới phải để một cái Linh Mach phẩm chất càng cao càng tốt.
Ta nghe nói bốn môn phái Ngũ Hành Tông, Thiên Kiếm Môn, Tam Tinh Các, Thiên Sơn Tự, lần đầu tiến vào hỗn độn bí cảnh, bốn môn phái này điều đạt được một mai ngũ giai Bàn Đào Quả. Sau nhiều năm cô gắn chăm sóc bồi dưỡng, bốn môn phái đã thành công bồi dưỡng ra một cây tứ giai Bàn Đào Thụ, vì vậy ba môn phái Ngũ Hành Tông, Thiên Kiếm Môn, Tam Tinh Các đã trở thành siêu cấp thế lực, Thiên Sơn Tự thì không tranh với đời, nhưng nội tình vẫn rất sâu.
Sau này Hợp Hoan Tông thông qua con đường thông hôn, củng có được vài mai tứ giai bàn đào quả, nên bọn họ củng bồi dưỡng ra được một gốc tam giai Bàn Đào Thụ. Hài... Bàn Đào Quả đúng là một loại linh quả trong truyền thuyết mới có à." Lục Tiểu Phụng thở dài cảm khái cầm lên một quả Bàn Đào bắt đầu chậm rải thưởng thức.
Hạo Nam nghe những điều mà Lục Tiểu Phụng kể, thì vô cùng ngạc nhiên, ngẫn ngơ một lúc mới nói. "Một lần đi đường ta bị chặn cướp giết, đối phương bị ta phản cướp giết. Hai quả Bàn Đào này củng từ lúc đó ta đoạt được, cứ tưởng là tam giai linh quả bình thường, không ngờ lại quý giá như vậy? Tiểu Phụng đại ca ăn thịt xong rồi chừa hạt lại để đem đi bồi dưỡng, nếu như có thể, sau 2000 năm sau con cháu sẽ có Bàn Đào Quả để ăn, tuy chỉ có nhị giai nhưng củng tốt lắm rồi."
Lục Tiểu Phụng củng hiểu được sự quý giá của Bàn Đào Quả, nên không nói gì liền gật đầu đồng ý. Sau đó hai người ngồi uống trà, nói chuyện phím đợi thời gian bắt đầu khảo hạc lực chiến.