Nghịch Cảnh Hôn Nhân

Chương 52



Tôi hỏi lại ý muốn nhấn mạnh câu bạn trai ấy

Cô gái đó thấy tôi hỏi hình như có chút lúng túng. Ngây người nhìn tôi một lúc mới trả lời

"Dạ...là anh Tú đó chị? Chị sao vậy có việc gì sao chị…?

"À ko em? Tại vì chị biết Tú lâu rồi nhưng ko thấy chú ấy có bạn gái nên hơi ngạc nhiên thôi..!

Tôi trả lời lờ đi cho qua câu chuyện.

"Dạ…Thôi chị ngồi ghế uống nước nha chị? Tý nữa em dọn cơm chị em mình cùng ăn, chốc nữa anh ấy về liền đó chị? Mà chị ơi…Nãy giờ gặp chị mà em quên. Chị tên gì vậy? ...em tên Ngọc?

" Chị tên Lam!

"Dạ!

Tôi ngồi nói chuyện phiếm với Ngọc một lúc thì mới biết là Tú quen Ngọc chỉ khoảng hai tháng trở lại thôi. Cô ấy cũng rất đáng thương, mới 20 tuổi và là trẻ mồ côi từ nhỏ sống trong cô nhi viện..Chẳng biết vì lý do gì() cô ấy bị nơi ấy đuổi đi…

Một thân gái lang thang ko nhà nên Tú cứu giúp đưa về đây."Còn chuyện Ngọc nói Tú là người yêu thì tôi chưa rõ".



Con nhỏ coi bộ rất dễ thương nói chuyện lại lễ phép nên tôi cũng rất thích mà hình như là chuyện của tôi..Tôi là ai cô ấy chưa biết được nên vô tư lắm.

Khoảng 2 tiếng sau

Hai chị em đang gọt trái cây thì bên ngoài có tiếng xe hơi chạy vào tôi nhìn sang thấy Ngọc ý tứ rất vui mừng, cô ấy rộn lên nói với tôi hớn hở

" Chị...chị ơi anh Tú về kìa chị..Xe của anh ấy đó..Chị ngồi đây em chạy ra đón anh ấy nha.

Nói rồi chưa kịp để tôi trả lời Ngọc liền nhanh chân chạy tót ra bên ngoài, tự dưng lúc này tim tôi cũng nhảy vọt lên khi nghe con Ngọc nhắc đến chú Tú, biết là về đây, sẽ đối diện với chú nhưng không nghĩ giờ đây mình lại hồi hộp đến mức phải bối rối thế này…

Tôi bối rối, tôi ngồi im lặng, chẳng dám nhìn ra ngoài, vội vã cầm ly nước lên định uống cho mình đỡ căng thẳng nhưng vừa cầm cái ly trên tay thì hai bàn tay cứ run rẩy mãi, mồ hôi trên cơ thể phút chốc vã ra. Cho tới khi tôi nghe tiếng bước chân đi vào, rồi giọng của con Ngọc vui vẻ cười nói

"À nảy ngoài xe mà em quên nói với anh? Có chị này tìm anh nè?

" Là ai?

( giọng nói quen thuộc lạnh lùng nhưng dẫu bao năm tôi vẫn ko thể quên )

"Chị này nè anh? Chị Lam đó?



Lúc này đây tôi từ từ ngước mắt quay ra nhìn, đúng lúc bóng dáng quen thuộc ấy cũng đang bước khựng chân lại…Tú nhìn tôi thật lâu có lẽ là rất bất ngờ nhưng chú ấy lại vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh. Còn tôi khi bây giờ đối diện cảm giác tự dưng lắng đọng lại...không gian im lặng cuốn lấy từng hơi thở của tất cả chúng tôi nơi này…

Tú nhìn tôi một lúc chỉ một lúc thôi mà ánh nhìn đó dường như đang muốn rút kiệt hút hết hô hấp của tôi , tình huống này thật sự mà nói nó khiến tôi vô cùng bối rối chẳng biết phải đối diện như thế nào? Cũng may là sau một lúc Ngọc lên tiếng giải vây dùm tôi

" Anh...anh nhìn chị Lam vậy chị ngại đó? Anh mới đi ngoài đường về vô rửa tay đi em dọn cơm lên mình mời chị Lam ăn chung luôn nha anh?

Ngọc nói xong tôi thấy Tú liền hướng mắt về phía nó rồi gật đầu xong quay lại nhìn tôi…Giọng nói tuy khàn đặc nhưng mang theo ngữ khí rất lạnh

"Chào chị hai?

Tôi nghe tiếng chị hai từ miệng Tú thốt ra tự dưng có cảm giác mất mát sau đó, tuy rằng đây ko phải lần đầu chú ấy xưng hô với tôi như thế nhưng có vẻ hôm nay tôi phải chăng là quá để tâm rồi nên nghe xong tôi cảm giác lồng n.g.ự.c mình nặng nề khó tả lại thêm chút xa lạ như không hề quen biết.

Tôi nhìn lại Tú mấy giây, sắc mặt không mấy tự nhiên nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường nhất tôi gật đầu trả lời

"Ừ...chị về dự đám mãn tang anh Quân?

Tôi nói dứt lời tự dưng Tú cười nhạt, làm tôi cũng hơi ngạc nhiên không hiểu ý chú là gì, cả con Ngọc cũng thế cũng nhìn tôi cong môi lên một đường dài, ý tứ khó hiểu, tôi nghĩ chắc nó chẳng hiểu chuyện gì nhưng khi nhìn lại đáy mắt nó khi nhìn tôi có chút gì đó d.a.o động lắm.

" Chị hai bộ chị ko biết đám mãn tang anh tôi đã trôi qua cách đây một tháng rồi à chị?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv