Ngữ khí có chút khó nghe của Điếu Trạch Nghiễn quay trở lại, An Hạ ngạc nhiên lẫn dao động nhìn anh. Điếu Trạch Nghiễn xoay đầu nhìn cô bằng biểu cảm kiên định, đột nhiên ôm lấy gáy cô kéo đến gần hôn lên môi cô trước sự chứng kiến của tất cả những người còn lại.
Lòng tin về tình cảm của Điếu Trạch Nghiễn mạnh mẽ trở lại trong lòng An Hạ, đến cuối cùng anh vẫn chọn nắm tay cô thay vì chọn việc ở bên cạnh một cô gái tốt hơn.
Suốt đoạn đường trở về nhà, An Hạ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, Điếu Trạch Nghiễn có hỏi đến cô chỉ mỉm cười cho qua. Anh biết An Hạ hay nghĩ ngợi lung tung, chuyện anh và Khả Vi cùng học chung lớp, cùng làm việc chung công ty đều không phải do anh muốn.
Trở về nhà, An Hạ thay đồ xong liền nằm dài trên giường. Vài giây sau cửa phòng bật mở, cô không cần nhìn cũng biết là ai.
Giường An Hạ bị đóng chiếm một cách công khai, cô nhăn nhó bất lực nhìn Điếu Trạch Nghiễn ung dung nằm bên cạnh.
"Trạch Nghiễn, anh đừng có tối nào cũng chạy sang đây ngủ có được không? Nam nữ thụ thụ bất thân"
Điếu Trạch Nghiễn mặc kệ lời quở trách của An Hạ, anh ôm chăn quay lưng lại với cô, miệng lầm bầm: "Em cầu hôn anh là xong rồi"
An Hạ ngớ người không dám tin, tỏ tình là cô, đến chuyện cầu hôn Điếu Trạch Nghiễn cũng bắt cô phải mở lời trước, khó trách người khác luôn cho rằng cô theo đuổi anh.
Thoát khỏi suy nghĩ, An Hạ nhìn lại Điếu Trạch Nghiễn nằm bên cạnh, cô ngồi dậy nghiêm giọng bắt buộc: "Trạch Nghiễn, về phòng đi, từ giờ không được qua đây ngủ nữa"
Điếu Trạch Nghiễn xoay đầu lại, mở mắt nhìn cô, bất mãn hỏi: "Tại sao?"
"Em cảm thấy thế này không nên"
"Chúng ta đã yêu nhau hơn một năm rưỡi, em nói không nên là không nên thế nào?"
Đáp lại là sự im lặng của An Hạ, không phải vì cô tức giận, mà vì cô đã nghĩ đến cảnh tượng một ngày nào đó người đàn ông chung chăn gối với cô không phải là Điếu Trạch Nghiễn, và cả người vợ anh ngủ cùng hàng đêm không phải là cô.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn cũng có thể đoán được cô nghĩ gì, ở cạnh nhau hơn ba năm, anh không cần phải hỏi cũng biết.
Điếu Trạch Nghiễn ngồi dậy, nghiêm nghị đối mặt với An Hạ.
"An Hạ, em có biết điều nghiêm túc nhất anh từng làm là gì không? Chính là một lòng một dạ với em" Điếu Trạch Nghiễn cười nhạt đầy chua xót: "Nếu không phải vì em, anh hiện tại đã không khốn khổ thế này"
An Hạ yên lặng ngồi nghe anh nói, từng câu từng chữ thấm vào trái tim cô.
"Anh vì em bỏ cả tôn nghiêm, em vì anh bỏ sự nghi ngờ có được không?"
Tội lỗi, áy náy là những từ ngữ hình dung cảm xúc của An Hạ hiện, Điếu Trạch Nghiễn không nói, cô cũng không nhận ra bản thân mình đã quá ích kỷ. Anh vì cô làm biết bao nhiêu chuyện, cô lại chỉ biết nghĩ cho riêng mình.
Điếu Trạch Nghiễn tiến người về phía An Hạ, dịu dàng tém một bên tóc cô ra sau tai, trầm lắng cất tiếng hỏi: "Em còn nhớ không, em từng nói sẽ không buông tay?"
An Hạ chưa từng quên sao lại không nhớ, cô khẽ gật đầu khẳng định: "Em nhớ"
"Trong tình yêu, quan trọng nhất chính là sự tin tưởng, anh tin bản thân anh có thể thay bà yêu thương bảo vệ em cả cuộc đời"
Nhắc đến bà, An Hạ lập tức bật khóc, cô phải làm cách nào để bù đắp lại những thiếu sót, làm sao để chữa lành những vết thương cô đã gây ra cho Điếu Trạch Nghiễn...
Anh ôm lấy cô siết chặt trong lòng, ai mà chẳng muốn trở thành người cuối cùng của người mình yêu, điều duy nhất anh muốn là An Hạ sẽ dùng cả trái tim để yêu anh giống như cách anh đã yêu cô.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt đầu cô, cô gái này chính là người anh cần nhất.
Kể từ giây phút nói hết tâm tư cất giấu bao lâu nay, Điếu Trạch Nghiễn hối hận vì đã không nói sớm hơn. Anh nhận ra ánh mắt An Hạ nhìn anh hôm sau trở nên ngọt ngào hơn hẳn.
Điếu Trạch Nghiễn rơi vào hoang mang, không biết An Hạ hay anh mới đang chìm đắm trong biển tình, điều duy nhất anh biết là An Hạ đã thật sự mở lòng ra với anh.
Buổi chiều, An Hạ vừa tắm xong, Điếu Trạch Nghiễn liền nhanh chóng bước đến giành lau tóc giúp cô, nhân tiện thơm hít mùi hương trên người cô.
Mải mê sắp xếp quần áo sạch đã phơi khô vào tủ, An Hạ không hay biết con sói sau lưng đang âm thầm giở trò.
Điếu Trạch Nghiễn tém tóc An Hạ về một bên, cúi đầu cắn vào vai cô, trong miệng liền cảm nhận được vị ngọt.
"Điếu Trạch Nghiễn!!!" An Hạ giật mình né người đi, lòng bàn tay áp lên vết cắn, sờ được dấu răng in sâu trên da thịt cô.
"Anh có làm gì đâu" Điếu Trạch Nghiễn bày ra gương mặt vô tội kéo An Hạ đến gần, ánh mắt liền thay đổi như muốn ăn tươi nuốt sống cô: "Cho anh thử lại lần nữa"
"Không được, đau lắm anh biết không?" An Hạ vùng vẫy, dùng sức đẩy anh ra.
"Một lần nữa thôi" Điếu Trạch Nghiễn tiếp tục tiến mặt sát tới vai cô.
An Hạ dùng tay đẩy ngực anh, khổ sở chống chọi: "Anh điên rồi sao, dừng lại đi"
"Một lần nữa, chỉ một lần nữa" Điếu Trạch Nghiễn giữ hai tay An Hạ ép vào bụng, cúi xuống cắn vào hõm giữa vai và cổ An Hạ với lực mạnh hơn.
Tiếng hét của An Hạ vang lên khắp phòng, cô đau đến mức chảy nước mắt.
"Điếu Trạch Nghiễn, mau dừng lại!!!"
Bên ngoài cửa, mẹ Điếu Trạch Nghiễn áp tai lên cửa, căng thẳng lắng nghe tiếng động bên trong, bà nuốt khan nước bọt, cắn mấy đầu ngón tay. May mà lúc xây nhà chọn cửa không cách âm, không thì đã không nghe được màn đối thoại gây ấn tượng lòng người thế này.