Sau khi Điếu Trạch Nghiễn rửa mặt, trên gương mặt anh hoàn toàn không có một vết thương nào cả, chẳng biết kiếm đâu ra cả đống máu trét lên, nhưng áo vẫn còn dính máu, anh tiến đến gần An Hạ, cười nịnh bợ: "An Hạ, dù sao sau này tôi cũng là người của cậu, cậu sẽ không chê tôi bẩn đúng không?"
"Có" An Hạ phũ phàng quay đi, để Điếu Trạch Nghiễn phải lon ton chạy theo phía sau.
Vừa về đến nhà, Điếu Trạch Nghiễn đã lớn tiếng tuyên bố với mẹ anh đang ngồi ở phòng khách: "Mẹ, mẹ đẻ thêm một đứa con trai đi, để nó giúp bố quản lý công ty rồi lo cho bố mẹ sau này, con sẽ theo An Hạ!"
An Hạ vừa mở miệng định nói không phải, mẹ Điếu Trạch Nghiễn đã bật đứng dậy, phấn khởi nói lớn: "Được!"
An Hạ ngơ ngác nhìn hai mẹ con Điếu Trạch Nghiễn, cô lắc đầu: "Không phải, con..."
"Quyết định vậy đi" Điếu Trạch Nghiễn nắm tay kéo An Hạ lên lầu, anh quay đầu nhìn mẹ, hai người lén lút giơ ngón cái lên trao đổi.
Đến trên lầu, thấy hành lý nằm nghiêng ngửa trước cửa phòng An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn liếc nhìn cô, sau đó nhìn cô một lượt tới chân, trên cổ tay cô thiếu đi một thứ quan trọng, mày anh cau chặt lại.
Bắt gặp ánh mắt như tia laze lửa của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ bối rối giải thích: "Tôi... tháo ra rồi"
Điếu Trạch Nghiễn không nói lời nào, nâng tay cô lên xem, điều khiến anh tức giận không phải vì cô không đeo vòng nữa, mà là vì cổ tay cô bị thương vì tháo chiếc vòng.
Ánh mắt dịu dàng của Điếu Trạch Nghiễn khiến cho An Hạ cảm động. Anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, áp mặt đến gần, cô vội cúi người tránh né, đẩy anh ra kéo hành lý chạy vào phòng.
Ở bên ngoài, Điếu Trạch Nghiễn nhếch môi đắc ý, tâm tình phấn khởi vào phòng lấy quần áo tắm rửa cho sạch sẽ, chẳng biết Từ Tuấn Hạo mua máu giả làm từ màu xịn hay dỏm, anh chỉ thấy da ngứa ngáy không chịu được.
Lát sau, Điếu Trạch Nghiễn tắm xong liền sang phòng An Hạ, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào, bên trong cô đang xếp lại quần áo bỏ vào tủ, anh ngồi xuống giường kéo vạt áo An Hạ, giơ hai ngón trỏ và giữa lên lên cho cô xem, bày ra dáng vẻ đáng thương.
"Tôi bị phỏng rồi"
An Hạ đưa mắt nhìn tay Điếu Trạch Nghiễn, biểu cảm nghi hoặc: "Cậu hút thuốc mà lại để bị phỏng?"
"Lúc cậu gần đến, tôi mượn người kế bên" Điếu Trạch Nghiễn bình thản đáp, dáng vẻ bỗng chốc trở nên tự đắc.
"Cậu... chuyện này, Tuấn Hạo đưa tôi đến gặp cậu là nằm trong kế hoạch của cậu?"
An Hạ cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề chính, Điếu Trạch Nghiễn thong thả gật đầu xác nhận.
"Ra ngoài!" An Hạ tức giận đẩy vai Điếu Trạch Nghiễn, nào ngờ bị anh nắm vai ấn xuống giường, cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi không dám chớp mắt nhìn anh đề phòng.
Anh cúi thấp người, biểu cảm sâu xa nhìn cô: "Tôi có cách giữ cậu, cậu muốn biết không?"
"Không muốn" An Hạ dứt khoát từ chối, vẻ mặt rối loạn.
Khóe môi Điếu Trạch Nghiễn cong lên, giữ chặt hai tay An Hạ, áp sát người xuống.
"Đừng, tôi không đi, đừng..." An Hạ nhắm chặt mắt quay mặt tránh đi, liên tục la hét vùng vẫy.
Điếu Trạch Nghiễn bất ngờ trở người nằm xuống bên cạnh An Hạ, đối diện với gương mặt hoảng loạn của cô, anh bật cười, nghiêng người chăm chú nhìn cô.
"An Hạ, cậu đã từng thích tôi chưa?"
Mắt An Hạ nhìn thẳng trần nhà, chớp nhẹ vài cái, cô chưa từng nghĩ nhiều đến vậy.
"Tôi không biết"
"Vậy để tôi trả lời thay cậu"
An Hạ ngạc nhiên xoay đầu nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh mỉm cười: "Cậu thích tôi kể từ lúc Joie xuất hiện, cậu giận không phải vì tôi đem sự lo lắng của cậu cho chị ấy, mà là do cậu ghen"
Biểu cảm An Hạ hoang mang lẫn ngỡ ra, cô nghiêm túc suy nghĩ lại vấn đề đó, trước giờ cô xem nơi đây là tạm bợ, cảm xúc trong cô cũng rất mông lung không chính xác.
Điếu Trạch Nghiễn đặt tay sau đầu An Hạ, kéo mặt cô tới, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương. Anh nhìn sâu vào mắt cô, thì thào: "Tôi cái gì cũng có thể cho cậu, kể cả tấm thân quý giá này. Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ học nấu ăn, làm việc nhà, ra ngoài đi làm mang tiền về cho cậu. Mỗi buổi sáng cùng cậu thức dậy, mỗi buổi tối dồn hết sức còn lại cho cậu. Cậu còn không muốn?"
Mặt An Hạ đỏ bừng, khẽ nuốt nước bọt đầy ngượng ngùng.
"An Hạ, những cái đầu tiên của tôi đều thuộc về cậu, còn cái cuối cậu định nhường đi?"
An Hạ quay đầu đi, càng nghe mặt cô nóng ran, Điếu Trạch Nghiễn không nhất thiết phải nói cô nghe những chuyện này.
"An Hạ" Điếu Trạch Nghiễn thì thầm vào tai An Hạ khiến cô giật nảy mình, anh mỉm cười dịu dàng, trong nụ cười đó pha thêm sự nham hiểm.
"Tối nay, cậu lấy luôn lần đầu tiên của tôi đi"
Ngay lập tức, An Hạ dùng chân đạp Điếu Trạch Nghiễn rớt xuống giường, cô ngồi dậy ném gối mắng anh: "Biến thái!"
Điếu Trạch Nghiễn ngồi yên dưới đất nhìn cô, ngây ngô nói: "Cậu sờ một chút cũng được"
Không còn lời nào để nói, An Hạ gom hết gối và chăn ném anh: "Lưu manh!!!"
Ở ngoài cửa mẹ Điếu Trạch Nghiễn áp tai lên nghe, thích thú đến quắn quéo người giậm chân kích động.