Kỳ này trở về, Lâm Trung không cố gắng ép buộc cô về biệt thự nhà họ Lâm nữa. Anh đã kiếm được một căn hộ rất khá. Có điều lại nằm cách khu nhà của Nhiếp Nghi có mấy con đường. Bản thân Lâm Băng thấy điểm này không ổn lắm, cũng không tiện nói gì.
Chắc từ nay, cô và Nhiếp Nghi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp nhau nữa.
Lâm Trung vẫn chưa từ bỏ chuyện muốn cô có tiếng nói trong công ty, nên lại phân cho cô làm trợ lý của anh.
"Anh hai, không cần thiết đâu. Anh biết bọn họ nhìn em thế nào rồi mà, em có vào đấy cũng có tác dụng gì ư? Dạo này em còn bận học, bận xây quỹ, anh như vậy là đang chê em nhàn rỗi quá à?".
Lâm Trung hệt như một bà mẹ già, vừa trông thấy cô đã luôn miệng càm ràm.
"Còn không phải ư? Nếu không phải em quá sức hiền lành, bọn họ có thể lộng hành đến như vậy à? Bị bẽ mặt trước toàn giới thượng lưu, giờ còn bị đá khỏi công ty, bị nhà họ Lưu từ hôn. Em nói xem cái nhà đó có phải úng não hay gì rồi không? Lưu Giang hắn ta phạm tội mà cư xử cứ như chính em mới mắc tội không bằng! Còn dám nói nhà chúng ta không xứng với nhà họ, còn không chịu nhìn xem cổ phiếu nhà họ đã rớt tới mức nào rồi!".
Lâm Trung đẩy vali của Lâm Băng vào, cặm cụi dỡ đồ, treo quần áo, làm mọi thứ giúp cô. Cô chỉ việc ngồi trên giường rung đùi, chẳng phải động tay đến bất kỳ thứ gì cả, nhàn nhã như một đứa trẻ bị mẹ chiều đến hư.
"Anh còn chê em quá nhân từ sao? Anh không biết đâu. Cả giới thượng lưu này, đến tận đồn cảnh sát của Nhiếp Nghi, có ai mà không nói em chính là yêu tinh đâu chứ? Trong mắt bọn họ, giết người cướp của, chuyện gì em cũng đều có thể làm!".
"Đấy là bọn họ có mắt như mù. Đối với anh, em giống như một con mèo nhà nuôi, ra ngoài giơ vuốt giả vờ làm hổ giấy!".
Lâm Băng trố mắt, ngoạm một miếng táo to.
Không phải sống chung với Nhiếp Nghi, cô có chút nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Em không giống anh. Anh thì bình thường thu liễm, đạo mạo giống một chính nhân quân tử, nhưng em hiểu rõ hơn ai hết sau lưng anh không biết chừng đang mưu tính gì đó, có thể đâm lén người khác bất cứ lúc nào!".
Lâm Trung là một người cực kỳ máu lạnh.
Có thể vì hoàn cảnh trưởng thành khắc nghiệt mà cả hai anh em nhà họ đều khác người.
Lâm Băng đảo mắt nhìn quanh căn hộ mới mua. So với căn hộ vừa vặn và vừa đủ của Nhiếp Nghi thì nơi này trang nhã và xa hoa hơn một chút. Là penthouse, còn có một phòng ngủ chính nằm trên tầng lửng. Lâm Băng vốn đã định độc chiếm căn phòng đó nhưng Lâm Trung không cho.
Bên trong còn có một tủ sách lớn vô cùng và một cây đàn piano. Đây không giống phong cách của cô hay Lâm Trung.
"Anh hai, căn hộ này thực sự là do anh mua à?".
"Không. Là nhà của một người bạn. Nói tên ra thì chắc em cũng biết đấy!".
Lâm Băng ngưng đợp quả táo. Trong não loé lên một cái tên.
"Là nhà của anh Khắc Long?".
Trái ngược với Lâm Băng tính tình quái đản, có hơi tự kỷ. Lâm Trung ở bên Anh thật sự có rất nhiều bạn. Anh có tài quảng giao, chơi với ai đều cũng từ mức hợp đến thân. Cả Khắc Long và Lưu Giang đều là bạn tốt của Lâm Trung. Bạn của Lâm Băng đa số cũng đều từ nhóm bạn của anh mà ra.
"Ừ. Chính là nhà của nó đấy!".
Lâm Băng bĩu môi.
"Không phải anh Khắc Long rất chiều em sao? Không lý nào sẽ không chịu nhường cho em căn phòng đó!".
Khắc Long thực chất là bác sĩ tâm lý của cô. Có rất nhiều bí mật của Lâm Băng đều là do một mình Khắc Long nắm giữ. Không giống Lưu Giang đã phải theo đuổi cô rất lâu mới được Lâm Băng đồng ý cho bước vào cuộc sống của mình. Khắc Long thì không cần cố gắng đã tìm được cách thâm nhập vào thế giới của cô.
"Người vô lý ở đây chính là em đó. Con gái con đứa mà tự tiện vào phòng đàn ông ở, thế là không biết điều!".
Cô tỏ ra đáng thương.
"Anh hai chê em!".
"Đúng vậy, rất chê. Không ngại nói cho em biết. Anh đã có bạn gái rồi. Về sau em cũng nên học cách tự lo cho bản thân đi!".
Miệng thì nói vậy nhưng vẫn đang bận sắp xếp đồ đạc cho cô. Lâm Trung đích thị là khẩu thị tâm phi!
Ngày thứ hai, Lâm Trung dẫn theo Lâm Băng, chính thức quay về tập đoàn Lâm thị. Điều đầu tiên Lâm Trung về làm là lập tức mở ra một cuộc họp hội đồng quản trị, trực tiếp bỏ phiếu loại trừ Lâm Huy ra khỏi công ty, bầu lên một phó giám đốc mới.
Anh về đây để làm rõ một điều. Vị trí kia nếu không phải của Lâm Băng thì Lâm Huy cũng đừng hòng ngồi lên.
"Lâm Trung, con làm vậy... có phải hơi quá đáng không? Dẫu sao thì... Lâm Huy đã làm phó giám đốc được mấy tháng rồi.... Bỗng dưng lại đuổi ra như vậy... có chút...".
Ông Lâm Hiếu trước giờ không để Lâm Băng vào mắt, ông chỉ có sợ hai đứa con trai lòng dạ khó lường này của mình thôi.
"Vị trí này từ trước đã không phải là của nó. Tại sao không thể đuổi?".
Lâm Trung vừa quắc mắt một cái. Lâm Hiếu liền cứng họng không nói nên lời nữa.
Nếu nói thêm, ông biết Lâm Trung sẽ không bỏ qua cho ông việc đã đá Lâm Băng đi.
Suy cho cùng, những vị trí quan trọng như tổng giám đốc hay phó giám đốc đều phải thông qua hội đồng quản trị hoặc tổng giám đốc thì mới được. Lâm Huy ngay từ đầu đã danh không chính, ngôn không thuận. Mà hội đồng quản trị hay tổng giám đốc gì thì có khác gì nhau?
Lâm Trung sớm đã thâu tóm tất cả mọi thứ. Để bà Lữ Lang đồng thuận ly hôn với ông, Lâm Hiếu đã phải trả một cái giá tốn kém không ít. Trong đó, ngoài tài sản, ông còn phải ký giấy đồng thuận chuyển nhượng 50% cổ phần trong công ty của mình cho Lâm Trung, đồng thời toàn bộ cổ phần còn lại đều sẽ đứng tên anh sau khi ông chết.
Bà Lữ Lang đối với Lâm Băng có thể không tốt, nhưng bà đối với Lâm Trung thì thật sự đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, không chê vào đâu được.
Trong mấy năm kể từ sau khi Lâm Trung đủ 18 tuổi, anh đã dùng hết toàn bộ trí lực, thân phận và cả nhan sắc của mình để lừa lọc hoặc người hoặc người thân trong hội đồng quản trị để bọn họ phải phục tùng và tuyệt đối về phe mình.
Lâm Hiếu đối với các loại thủ đoạn trên thương trường của Lâm Trung cũng phải ngả mũ bái phục, cung kính mấy bậc. Thế nên khi ký vào biên bản điều kiện đồng thuận kia của Lữ Lang, ông thực chất cũng không thể gọi là quá bất mãn. Lâm Trung từ nhỏ đã biểu hiện xuất chúng.
Cả Lâm Băng và Lâm Huy tuy đều có điểm xuất sắc và thủ đoạn riêng nhưng so với Lâm Trung thì vẫn không thể bì kịp.
Sau một ngày Lâm Trung đến công ty, cơ cấu được bình ổn. Mọi thứ đâu lại vào đấy. Anh nghe nói văn phòng bản thân còn được Lâm Băng cẩn thận trang bị thêm một ổ khoá, không ngớt lời khen ngợi cô.
"Anh hai, anh đối xử thiên vị với em như thế. Chẳng nhẽ không sợ bọn họ ở ngoài càng cười nhạo và coi thường em ư?".
"Em vốn dĩ đã là em gái của anh nên cho dù anh có làm gì đi nữa, bọn họ vẫn sẽ cười nhạo thôi!".
Bà Lữ Lang vừa hay tin Lâm Trung về, lập tức gọi điện mời anh đi ăn tối. Lâm Băng cúi đầu, thầm cảm thán. Tuy cô và Lâm Trung là hai anh em ruột, nhưng số phận thực sự vô cùng trái ngược nhau.
Lâm Trung nói với Lữ Lang nếu bà không chịu mời Lâm Băng đi theo, không trực tiếp xin lỗi cô, anh sẽ không bao giờ gặp mặt bà ta nữa.
Lâm Băng giống như một món quà tặng kèm mà người ta chán ghét, nhưng thứ mà bọn họ muốn mua lại quý giá đến nỗi bao tiền cũng chịu bỏ ra, ngay cả món quà tặng kèm kia dù không muốn mang về vẫn phải cắn răng, tặc lưỡi cho qua.
Bữa tiệc này còn có cả Vương Lẫm và Vương Duẫn. Bọn họ đều biết Lâm Trung là một kỳ tài mới nổi trong thương trường, đều không tiếc mình đi theo đu bám. Có lẽ Vương Lẫm đã sớm nhìn ra tài năng của Lâm Trung nên mới lấy Lữ Lang sớm đến như vậy. Còn Vương Duẫn, chính là niềm hi vọng của nhà họ, cũng mong được Lâm Trung chống lưng và nâng đỡ như Lâm Băng.
Phòng nhà hàng thiết kế theo kiểu cách cổ điển phương Đông, rất đỗi trang trọng. Trên trần là lồng đèn treo cao. Các bức vách đều được làm bằng gỗ, đục đẽo tinh xảo, trưng bày các bình gốm sứ Trung Hoa. Trên tường là những vân hoạ tiết cành mai chìm nổi, sống động.
"Anh hai, lâu lắm không gặp, em thật sự rất nhớ anh" - Vương Duẫn đứng dậy nâng chén rượu, không ngừng mở lời lấy lòng Lâm Trung - "Em xin kính anh một ly!".
Lâm Băng nheo mắt nhìn từng người từng người cô biết đồng loạt lật mặt như lật bánh tráng. Trong lòng không khỏi khó tin.
Thế giới này đã khiến cô hoài nghi về nhân sinh không ít lần.
Lâm Trung cười cười. Thái độ không quá nhiệt tình. Anh ngồi một chỗ nâng ly rượu lên rồi uống ừng ực.
Lâm Băng ngồi một chỗ, nghiêng nghiêng chén rượu sứ trong tay. Nước trong chén trong suốt sóng sánh, soi tỏ một gương mặt mỹ lệ đang chống tay buồn bã.
"Băng Băng, em ăn gì không?".
Lâm Trung hỏi, không muốn cô cảm thấy mình giống người thừa thãi. Nếu Lâm Băng không vui, anh cũng sẽ không vui.
Mọi người rất hiểu điều đó!
Bà Lữ Lang thấy vậy thì mau chóng đứng dậy, nâng ly lên niềm nở nói với Lâm Băng.
"Tiểu Băng, nhân đây, mẹ cũng xin tạ lỗi với con. Hôm đó là mẹ không đúng. Đáng nhẽ mẹ và Duẫn Nhi muốn giúp con quyên góp cho quỹ ít tiền, không ngờ lại hại con mất mặt trước mặt mọi người như thế! Mẹ và Duẫn Nhi là có ý tốt, cách thể hiện có chút không đúng mà thôi. Con đừng để bụng nhé!".
Lâm Băng ngẩn ra. Mọi người trong bàn tiệc đều đang hướng mắt về phía cô trông chờ.
Đặc biệt là Lâm Trung. Anh nghiêm nghị nhìn cô.
"Băng Băng, nếu em không đồng ý tha thứ cho bọn họ thì cũng không sao hết! Anh cũng sẽ không tha thứ!".
Hư tình giả ý này sao cô có thể không nhìn ra được. Có điều, Lâm Băng đã mất đi một người mẹ. Cô không muốn Lâm Trung cũng sẽ như vậy...
Anh không cần phải chịu liên luỵ vì loại người như cô.
Lâm Băng kéo tà sườn xám đứng dậy.
Lồng đèn giữa bàn có hơi rung lắc. Bóng hình mỹ nhân kinh diễm động lòng người. Vương Lẫm thoáng ngẩn ra, e rằng ngay cả Lữ Lang thời kỳ đỉnh cao nhất cũng khó lòng so được.
Trên xương tuỷ của Lâm Băng khảm đặc một loại kiều mị ưu nhã của phương Đông, còn có một loại ý vị tình tứ phóng khoáng, lả lướt của phương Tây, khiến người ta nhất thời khó dời mắt được.
Lữ Lang nở miệng cười. Đôi môi nhỏ tô son đỏ của Lâm Băng cũng cười. Trong lòng cô biết trong đó có bao nhiêu sự lạnh lẽo.
Hai người đồng thời nâng ly lên uống cạn.