“Hồi tháng sáu, nô tài vô tình nghe Phi Lục nói Vương phi có thai một tháng…… Sau đó nô tài liền nói cho Thái tử.”
Lam Tranh kéo tóc Lưu Hi, ấn xuống nước: “Nói tiếp đi.” Giữ một lúc lại lôi cổ hắn lên, Lưu Hi ho khan vài tiếng, ấp úng nói: “Sau đó Thái tử đưa cho nô tài một gói dược, để nô tài bỏ vào trong đồ ăn của Vương phi, nói là có thể làm rối loạn hỉ mạch của Vương phi, khiến Vương gia đuổi nàng đi. Vì lúc đó, Vương phi vừa mới đưa bình tuyết Thiên Sơn sang Tấn vương phủ, một đêm không về……” Đêm đó hắn trông cửa suốt một đêm, chưa kịp chờ đến lúc Vương phi về, hắn đã đem tất cả mọi chuyện nói cho Thái tử.
Lam Tranh buồn bực, đúng là Vũ Lâu bị người ta hãm hại.
“Ngươi còn làm gì gây thương tổn cho Vũ Lâu không?”
“Không có. Thật sự không có.” Lưu Hi khóc lóc kể lể: “Thái tử nói, dược kia không gây hại cho cơ thể Vương phi, nên nô tài mới dám dùng.”
“A? Liệu ta có phải cảm tạ ngươi tâm địa thiện lương hay không?!” Lam Tranh tức giận: “Tên nô tài khốn kiếp, chân ngoài dài hơn chân trong, ngươi bám theo Tứ ca ta bao lâu rồi?”
“…… Không bao lâu. Thật sự tâm nô tài vẫn là hướng về điện hạ.”
“Nếu trong lòng ngươi còn coi ta là chủ nhân, thì lát nữa viết hết tên gian tế của Tứ ca trong Huệ vương phủ ra. Nếu không, ngươi đừng mong được chết thanh thản.”
“Cái này…… cái này……” Lưu Hi tự biết đại nạn đã đến, vì được chết thanh thản, chỉ có thể đáp ứng: “Vâng, nô tài nhất định sẽ khai hết.”
Lam Tranh chẳng muốn phản ứng lại hắn, dù sao sự tình cũng đã được điều tra rõ ràng, hắn cũng không còn tác dụng gì. Hắn phân phó thị vệ: “Lôi tên nô tài đáng chết này ra, để hắn viết danh sách cho ta.”
“Vâng.” thị vệ lôi Lưu Hi ra khỏi lu nước, kéo xuống.
Vương Lân không hiểu dụng ý của Lam Tranh: “Điện hạ, chẳng lẽ ngài định giữ lại hắn để cho hắn thám thính tình hình bên Thái tử à?”
“Tứ ca ta đâu có ngu xuẩn như thế, làm sao đi tin tưởng một tên nô tài phản bội chủ nhân được. Không thể cho Lưu Hi đi làm nội ứng được.”
“Vậy sao ngài còn giữ hắn lại?”
“Dùng rác rưởi xử lý rác rưởi.” Lam Tranh mỉm cười: “Dù sao Thẩm Băng Sơ cũng còn có tác dụng chưa phát huy, tạm thời lưu ả ta mấy ngày.”
Vương Lân vẫn không hiểu: “Vương Phi đi đã được năm ngày rồi, sao ngài lại đón Thẩm Băng Sơ mà nàng ghét về?”
Hắn vừa hỏi đã khiến Lam Tranh nhất thời ngượng ngùng khó nói, hắn nghiêm mặt: “Nhiều chuyện.”
Vương Lân biết điều không hỏi nữa. Lần trước hắn theo sự phân phó của Huệ vương, động chân động tay ở ngự phòng, tặng cho Thái tử mấy cái bánh vải, suýt nữa lấy mạng Thái tử. Hắn biết Huệ vương tỉnh dậy lợi hại thế nào, nên càng thêm cung kính.
Sở dĩ Lam Tranh không muốn nói tác dụng của Thẩm Băng Sơ, là vì ngay cả hắn cũng cảm thấy lý do đó rất nhàm chán — chọc tức Vũ Lâu.
Tần Vũ Lâu, không phải cô ghét Thẩm Băng Sơ hay sao, ha ha, cô đi rồi, thế nào ông đây cũng phải ở cùng với nàng ta, tức chết cô đi! Ai bảo cô trước sau mâu thuẫn, hỏi nhiều một hai câu là cô tức giận tát ta một cái, bỏ về nhà mẹ đẻ. Đúng thật là hỏng rồi mà, coi trời bằng vung.
Tức quá? Tức quá sẽ quay lại làm ầm lên thôi!
Nhưng mà, hắn phao tin đón Thẩm Băng Sơ về đã nhiều ngày, nhưng chờ mãi cũng không thấy Vũ Lâu quay về.
Đợi đến khi Vũ Lâu rời đi đã được bảy ngày, thì sự lo lắng chờ đợi lúc đầu biến thành buồn bực sốt ruột, bắt đầu xuất hiện trạng thái không thể che giấu. Lúc Vũ Dương hầu chơi cờ cùng Lam Tranh, bỗng cảm thấy một luồng khí tức giận, áp bức đến kỳ lạ.
Vương Lân cẩn thận đánh xuống một nước: “Nếu chân tướng sự việc đã rõ ràng, hay là……”
“Ai muốn đi đón nàng ta chứ! Chết ở nhà mẹ đẻ đi càng tốt! Vì sao mỗi lần đều là ta phải nhận sai nào!”
“Ta chưa có nói……. để điện hạ đi đón Vương phi mà.” Vương Lân ấm ức.
“À……” Lam Tranh xấu hổ: “Mau đánh đi.”
“Đến lượt ngài mà.”
Hắn càng xấu hổ, khẽ ho hai cái, tùy tiện hạ cờ xuống.
Không khí cứng ngắc, mấy lần Vương Lân thấy khó thở, không nhịn được phải hít thật sâu. Lại chọc Lam Tranh mất hứng, cố tình gây khó dễ: “Ngươi thấy phiền lắm hả?” Vẫn là Vũ Lâu tốt, rất kiên nhẫn chơi cờ với hắn.
Vương Lân không dám thở mạnh nữa: “Cái đó…… để ta đi Tần phủ thăm dò xem thế nào.”
“Không được đi! Nàng có nghĩa lý gì với ta chứ?! Gặp ta là mắng, là đánh, nhân cơ hội này để nàng bị giáo huấn một chút đi, thử qua cảm giác bị hưu là thế nào!” Hắn quyết định nhân cơ hội này, cảnh báo Vũ Lâu.
“Điện hạ, Vương phi mang oan ức trong người quay về nhà mẹ đẻ, chỉ sợ tâm trạng không tốt, ảnh hưởng đến thai nhi. Cũng nên giải quyết sớm đi thôi.”
“Mới có bảy ngày, ảnh hưởng cái quỷ gì!” Nguy rồi, mải chọc tức nàng, quên chuyện quan trọng này. Thôi thì đợi một ngày nữa, nếu nàng không về, thì phải đi đón nàng, quấn quấn quít quít, lôi kéo cũng phải lôi nàng về bằng được.
Đến lúc đó, Thái tử cũng sẽ nghĩ hắn là tên ngốc bị cắm sừng!
Lam Tranh nghĩ, lần này cũng chỉ là cãi nhau to hơn lúc trước một chút, khiến nàng phải chịu ấm ức nhiều hơn một chút thôi, cứ làm nũng với nàng, nàng sẽ mềm lòng mà theo hắn quay về.
Lúc này, Thẩm Băng Sơ õng ẹo đi vào, lắc mông, đưa tay quàng lên vai Lam Tranh, nũng nịu nói: “Lam Tranh, sao chàng không đến tìm ta?” Dù hắn đón nàng về phủ, nhưng lại không đi tìm nàng, rốt cuộc là định toan tính gì?
Lam Tranh cau mày: “Bỏ tay ra.”
Thẩm Băng Sơ giật mình, vội rụt tay lại.
Lam Tranh thầm nghĩ, nếu đã định đón Vũ Lâu về, thì Thẩm Băng Sơ cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, phải nhanh chóng mà xử lý thôi. Hắn đổi mặt tươi cười nói: “Ngươi đi ra căn phòng ở hậu viện chờ ta, ta đánh cờ xong với biểu ca sẽ đi tìm ngươi.”
Sau đó, ngươi sẽ vô tình nhìn thấy thi thể bị siết chết của Lưu Hi, rồi sẽ có thị vệ túm lấy ngươi vì ngươi là “kẻ giết người”.
Thái tử thì sẽ cho rằng là do Lưu Hi sợ hãi thân phận của Thẩm Băng Sơ, hai người tranh cãi, cuối cùng tự giết lẫn nhau.
“Vâng, ta qua đó chờ ngài.”
Lam Tranh bực bội khoát tay: “Đi đi, đi đi.”
Thẩm Băng Sơ đang định đi ra ngoài, thì quản gia dẫn một người đi vào, bẩm báo với Lam Tranh: “Vương gia, có người của Tần phủ đến, nói là Vương Phi có đồ muốn giao cho ngài.”
Người đó đang cầm một cái hộp gỗ nhỏ.
Lam Tranh mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: “A, cái gì vậy?”
Hạ nhân Tần phủ trả lời: “Nô tài cũng không biết, tiểu thư có tiện thể nhắn là: Ngươi vừa lòng rồi chứ.”
“Cái gì gọi là “vừa lòng rồi chứ.”?” Hắn nói với Thẩm Băng Sơ: “Ngươi cầm mở ra đi.”
“Vâng.” Thẩm Băng Sơ được giao nhiệm vụ, hớn hở đi ra mở chiếc hộp nhỏ, vừa nhìn thấy đồ trong hộp, liền kêu lên một tiếng chói tai: “A ——” sau đó sợ hãi quỳ rạp xuống đất, ôm mặt run rẩy. Quản gia cùng người đến đưa đồ nhìn thấy thứ bên trong cũng kinh ngạc.
Lam Tranh chạy nhanh lại nhìn, chỉ thấy bên trong hộp là một xác thai nhi nhỏ bằng ngón tay cái, nhưng đã có thể nhìn ra thân thể đủ chân tay như hình người.
Là con của hắn.
Quân cờ đang nắm trong tay rơi xuống tạo nên tiếng vang thanh thúy.
Bên tai lại văng vẳng câu nói của nàng, “là Huệ vương hay Tấn vương thì có gì khác đâu”. Còn có lời Tần Khải Canh khuyên con gái hắn: “Đừng vội sinh con cho Huệ vương, không bị đứa nhỏ làm vướng bận, sau này nếu có tính đường khác cũng dễ xoay sở hơn nhiều……”
Tính đường khác.
Thì ra lúc nàng nghĩ bọn họ không còn khả năng nào nữa, thì sẽ giết đứa bé nhanh như vậy, cắt đứt liên hệ, chuẩn bị để tính đường khác sao.
“Tần – Vũ – Lâu —–”
Hắn nghiến răng gọi lên cái tên đã khiến hắn từng thương nhớ biết bao ngày.