Mọi người vừa ra khỏi nhà giam, Vũ Lâu càng đi nhanh hơn, Lam Tranh bám theo.
“Vũ Lâu……”
“Đừng nói chuyện với ta!”
“Vũ Lâu……”
“Ngươi không có tai à!”
“Có mà!”
“Có tai, mà ngươi còn không nghe thấy ta nói gì hay sao?”
“Nàng nói gì?”
“Ta nói ngươi đừng có nói chuyện với ta nữa! Ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta!” (‘Đường anh anh đi, đường tôi tôi đi’ í)
“Ừm.” Giây lát sau hắn lại gọi nàng: “Vũ Lâu……”
Tần Vũ Lâu nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?”
Lam Tranh vội bắt lấy cơ hội khó có được này, thể hiện tâm ý của mình: “Ta không có ý gì cả, chỉ muốn nói với nàng mấy câu thôi.”
“Ta không muốn nghe.”
“Nghe một chút đi, nghe một chút đi mà.” Lam Tranh kéo tay áo nàng lắc lư: “Ta biết sai rồi, nàng tha thứ cho ta đi, được không?”
Vũ Lâu cười nhạo: “Ta giống người thích tự rước lấy nhục lắm hay sao, bị người ta đóng cho một vết sẹo, chỉ bằng một câu biết sai rồi, ta lại mụ mị đi mà quay lại điểm khởi đầu, rồi chờ bị làm tổn thương lần nữa hay sao?”
“Không có lần sau nữa.” Lam Tranh nói chắc chắn: “Ta thề.”
Vũ Lâu cười lạnh: “Nói thẳng ra, dù ngươi có nói gì, ta cũng sẽ không tin ngươi nữa. Dù ngươi có định bày vẻ mặt nào ra, thì cũng thu lại hết đi. Không có tác dụng với ta đâu.” Dứt lời, nàng liền phất tay áo bỏ đi.
Lam Tranh đuổi theo: “Ở đây cách y quán rất xa, để ta đưa nàng về.”
Nhắc tới y quán, Vũ Lâu lại càng tức giận: “Ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi có ý gì? Vì sao phải tách Phương Lâm và ta ra, giữ hắn ở lại phủ Tề quốc công?! Ngươi còn nói không phải ngươi hãm hại ta phải vào tù hay sao! Rõ ràng là ngươi cố tình giữ Phương lâm lại, để ngươi có cơ hội mà hại ta!”
Lam Tranh trầm giọng nói: “Ai mà biết được Phương Lâm kia có đoạn tụ thật không…… Lỡ mà…… không phải thì……”
Thì ra là lý do đó, Vũ Lâu càng thêm tức giận: “Ngươi làm ta bị thương, hắn thu nhận ta, giúp đỡ ta! Ngươi có tư cách gì mà nghi ngờ hắn?!”
Lam Tranh gào lên: “Sao ta lại không có tư cách? Dù gì ta cũng đường đường là một Vương gia, chẳng lẽ còn không có tư cách nói một tên đại phu bàng môn tả đạo hay sao?” Y thuật là tạp học, không thể so với nho học chính thống được. Mà đại phu lại càng không phải nghề gì đáng nói.
“Không có! Ngươi không xứng!” Vũ Lâu thở phì phì nói. Thấy sắc mặt Lam Tranh bắt đầu có chút giận dữ, nàng bỗng cười lên, cố ý chọc giận hắn: “Có điều, thật ra ngươi nói cũng đúng, quả thật Phương Lâm không phải đoạn tụ.”
Như sét đánh giữa trời quang: “Sao nàng biết……”
“Ngươi quản được à.” Tức chết ngươi đi.
Vũ Lâu đi trước, Lam Tranh bám sát theo sau truy hỏi: “Sao nàng biết? Nhất định là nàng muốn chọc giận ta thôi, phải không?”
“Chọc giận ngươi?” Vũ Lâu quay người lại, khinh miệt nhìn hắn: “Này, ngươi đừng tự coi trọng chính mình như thế. Ngươi và ta có quan hệ gì chứ, vì sao ta lại phải chọc giận ngươi?”
Từ lúc gặp Vũ Lâu, Lam Tranh đã bị mắng như tát nước vào mặt, có thể nhịn thì cũng nhịn tới cực hạn rồi, lại thêm những lời nói mờ mờ ám ám của Vũ Lâu, khơi lên sự ghen tuông của hắn, vị chua dâng trào lên đến cổ họng, không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Vũ Lâu, hung hăng nói: “Nàng sẽ hối hận! Ta đã nói rồi, nàng là của ta, nếu Phương Lâm có gan thu nhận nàng, thì phải có sẵn mạng mà đền lại!”
“Ngươi muốn làm gì?”
Lam Tranh thờ ơ nhìn trời: “Dù sao ta cũng là người xấu, quen làm chuyện xấu rồi, hại người, giết người không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”
Hắn im lặng một lúc, lại nghe thấy Vũ Lâu khóc thút thít, vừa nhìn xuống đã thấy Vũ Lâu đang lau nước mắt, bộ dạng mảnh mai như hoa lê dưới mưa. Vội vàng bỏ vẻ mặt ác bá đi, kéo hai vai nàng, ôm vào lòng, dỗ dành: “Ta đùa thôi mà, ta sẽ không hại hắn.”
Phương Lâm đã nói cho hắn về bí mật kia của Vũ Lâu, chắc chắn hắn sẽ không hại hắn ta.
Hai mắt Vũ Lâu đẫm lệ, mơ màng nhìn Lam Tranh, nói: “Căn bản là ngươi không coi sinh mạng người khác ra gì, ta không tin ngươi đâu.”
Lam Tranh thấy nàng không phải người thích gây sự, câu nói vừa rồi lại giống như là làm nũng vậy, hắn vội vàng hôn lên nước mắt của nàng, cười nói: “Ta chỉ cần đem được nàng quay về là tốt rồi.”
Vừa qua tiết sương giáng (*), lại không có ánh mặt trời, nên nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Vũ Lâu vừa từ lao ngục lạnh lẽo đi ra, người đã lạnh băng từ lâu, giờ được hắn ôm vào ngực, nàng liền tham luyến sự ấm áp của hắn, dù hơi giãy dụa nhưng cũng im lặng hơn. Lam Tranh mừng thầm, vội ôm nàng chặt hơn, ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói: “Hồi cung với ta, được không?” Tiếng nói vừa dứt, lại cảm nhận được người trong lòng đang giãy dụa kịch liệt, hắn vội sửa lại: “Ta và nàng quay về y quán được không?”
(*) tiết sương giáng: vào ngày 23, 24/10.
“Ngươi theo ta về làm gì?”
“Xem bệnh.” Lam Tranh nói: “Nghe nói nàng theo Phương Lâm học y thuật mà.”
“Ngươi khỏe mạnh như vậy thì có bệnh gì? Hay là bệnh tâm thần?” Vũ Lâu chế nhạo hắn.
“Bệnh tương tư.”
Vũ Lâu đã biết rõ còn giả vờ hỏi: “Tên háo sắc nhà ngươi lại coi trọng cô nương nhà ai rồi?”
Còn có thể là ai được chứ, hắn đã nói hắn yêu nàng, ngoài nàng ra còn có thể là ai.
Nhưng Lam Tranh lại nói: “Là một cung tỳ……”
Trái tim Vũ Lâu giống như bị ai đâm vào một cái, đẩy hắn ra, lạnh giọng: “Ngươi nhiều mánh khóe như vậy, đi tìm nàng ta là được rồi.” Lam Tranh không để nàng rời đi, tiếp tục nói: “Nàng giúp ta tìm đi, trên ngực nàng ta có tên của ta.” Lúc này Vũ Lâu mới hiểu, từ khi bị phạt vào phường thêu, thân phận của nàng đúng là một cung tỳ, giờ bị hắn dùng ngôn từ trêu chọc, nàng tức giận nói: “Ngươi còn dám nói chuyện xấu ngươi làm nữa à! Mau thả ta ra!”
Lam Tranh nhận sai: “Ta sai rồi, ta sai rồi, không thì nàng cũng đóng cho ta một chữ đi.”
Vũ Lâu vừa nghe xong, ngẩng đầu cười xấu xa: “Là ngươi tự nói đấy, đừng có đổi ý.”
“A……” Lam Tranh bối rối: “Cái này……” Lỡ miệng thật là tai hại. Người ta nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, dù trong mắt Vũ Lâu, Lam Tranh không phải là quân tử, nhưng nàng lại muốn hắn phải giữ lời như quân tử bình thường, ép hỏi: “Không được sao? Thành ý của ngươi chỉ là thuận miệng mà nói thôi à?”
Lam Tranh hạ quyết tâm: “Lúc trước vì trị thương cho nàng, ta còn dám cắt cả tay mình, đóng một cái chữ thôi, sao phải nghĩ ngợi!”
“Vậy quay về y quán cùng ta!”
“……”
“Sao thế? Không phải vừa rồi mới nói là muốn quay về cùng ta sao?”
Lam Tranh kiên trì nói: “Được.” Hắn quay đầu gọi người hầu: “Ta không quay về cung, nếu mẫu hậu hỏi, nói là ta quay về phủ đôn đốc việc trùng tu.”
“Việc này……” Người hầu nói: “Nếu Hoàng thượng hỏi thì sao ạ……”
“Phụ Hoàng sẽ không hỏi.” Hoàng thượng không thích hắn, dù cùng ở trong cung cũng ít gặp nhau, nhưng Tấn vương ở ngoài cung, thì hai phụ tử hắn lại còn gặp nhau nhiều hơn. Nhiều đến mức các hoàng tử khác đỏ mắt mà ghen tị.
“Vâng.”
Lam Tranh lại quay lại cười với mỹ nhân: “Chúng ta đi thôi.” Hắn để những người khác cởi áo choàng mặc cho Vũ Lâu, nắm tay nàng đi đến xe ngựa phía trước, giúp nàng đi lên.
Thấy nàng chui vào trong xe, trong lòng hắn mừng thầm, giống như nhìn con mồi đang chui vào bẫy của mình vậy.
“Điện hạ……” Vương Lân gọi hắn lại: “Ngài phải nhanh chóng quay về cung, không nên chậm trễ.”
“Ừm. Ngươi đi điều tra một chút, xem việc tiểu nhị kia cáo trạng, thực hư thế nào.”
Vương Lân đáp: “Nếu có ngươi sai sử, nhất định sẽ bắt được.” Hắn chọn một vài hộ vệ võ công cao cường đi theo bảo vệ cho Huệ vương, rồi rời đi.
Lam Tranh ngồi xuống cạnh Vũ Lâu, không kìm lòng được lại đưa tay ôm lấy nàng. Vũ Lâu không chịu, vùng vẫy một hồi cũng đành phải thuận theo.