Đến khi Thẩm Thố kết thúc tất cả công việc quan trọng và tới bệnh viện thì đã là buổi chiều, Đàm Soái bình thường chơi high sẽ ngủ thẳng cẳng tới tận hoàng hôn, hẳn là giờ vẫn còn nằm trên giường Nuno chưa tỉnh, trong khi đó đã có một người ở trong phòng bệnh rồi.
Lâm Bắc Thanh.
Trước giờ nhà họ Lâm chỉ có một đứa con duy nhất chính là Lâm Nam Âm, sau khi con gái mất tích, Lâm Chấn và Diêu Hải Nhược đã tống thằng con trai tâm thần không ổn định đến Anh Quốc, ngoài cho tiền thì không mảy may đoái hoài. Không ai có thể hiểu được sự cô độc và lạc lõng khi bị thế giới bỏ rơi của một đứa bé trai mười ba tuổi, và sự tuyệt vọng chỉ có thể lặng thầm ngậm đắng nuốt cay ấy đã ngừng lại nhờ sự quan tâm của Khâu Sầm Ca.
Rèm phòng bệnh được kéo kín, ngăn không cho bất cứ tia sáng nào lọt vào. Người họa sĩ trẻ đeo máy thở, băng gạc quấn trên đầu, vì hộp sọ bị chấn thương nặng mà hôn mê bất tỉnh. Làn da trắng như sứ cùng với đường nét mặt mày thanh lịch đậm chất Đông phương, thoạt nhìn anh như đang nhắm mắt ngủ say, im lặng tới mức không ai nỡ quấy rầy.
Lâm Bắc Thanh suôn sẻ chốn quan trường là dạng người đã mất hết nhân tính, không ai có thể ép y thoát khỏi vô số giấy tờ hội họp và niềm hi vọng nồng nhiệt của các lãnh đạo, ngay đến cha mẹ ruột cũng chưa chắc đã làm được.
Nhưng giờ đây, sự đau đớn hiện trên gương mặt lại tỏ rõ sự chân thành thật tâm. Y ngồi bên giường bệnh của Khâu Sầm Ca, cuộn tròn cơ thể lại như thai nhi trong bụng mẹ, bờ vai gầy gò hơi khom, khuỷu tay chống trên đầu gối, mười ngón gập lại bên môi, y khẽ thì thào lặp đi lặp lại, anh ơi, em xin lỗi.
Thậm chí còn chẳng hề nghe thấy tiếng có người đi vào phòng bệnh.
“Lâm Bắc Thanh.”
Lâm Bắc Thanh nghiêng đầu qua, ngẩng lên nhìn về phía người kia.
Dáng vẻ cố chấp điên cuồng chìm đắm trong thù hận đã không còn nữa, giờ đây gương mặt ấy đã trở nên thuần khiết lạ thường vì hoang mang và khiếp sợ. Thẩm Thố ngỡ ngàng nhận ra, vậy mà đôi mắt trong veo ấy lại đang ngân ngấn ánh nước.
Từ khi gặp lại Lâm Bắc Thanh, đến tận giờ phút này, Thẩm Thố mới cảm thấy mình đã ngược về hơn mười năm trời, gặp lại thằng nhóc con nhạy cảm trầm lặng ngày ấy.
Hắn hiểu ý ngừng chân không lại gần y.
Hai người đàn ông đẹp đẽ cách nhau chừng ba bước chân, lẳng lặng nhìn người còn lại.
Nếu không phải đang có một người bị thương nặng và hôn mê trên giường bệnh, cảnh tượng này thật sự khó tránh làm người khác suy nghĩ vẩn vơ.
Về cơ bản thì tính thù dai của Mạnh Y Phóng là do giáo dục không ra gì từ nhỏ, rõ ràng đã hết thuốc chữa rồi.
Cậu ta không thể chấp nhận việc Lâm Bắc Thanh có niềm yêu thích mới, dù biết rõ là gặp dịp thì chơi thì cũng vẫn khơi dậy tâm lý ghen tuông và ham muốn chiếm đoạt sở hữu mạnh mẽ nơi cậu ta. Từ buổi chiều yên ả ở Manchester hôm đó, khi đứa bé kia tự nói với cậu ta ba chữ tên mình, Mạnh Y Phóng con ông cháu cha đã quyết định từ chối mọi cám dỗ từ thế giới bên ngoài vì cậu trai ấy. Cậu ta giảm cân với nghị lực mà người thường không tưởng tượng nổi, vô số lần đẩy lui tất cả chàng trai cô gái nhào tới định lấy lòng mình. Cậu ta vốn có thể có nhiều lựa chọn tốt hơn nữa, ít nhất là những lựa chọn lành mạnh hơn, nhưng cho tới tận lúc này, Mạnh Y Phóng chưa từng đòi hỏi gì ở người yêu bị bệnh tâm lý trầm trọng kia, nói sao là làm thế. Ấy thế mà tình yêu của cậu ta lại như hạt cát không lọt nổi vào mắt người nọ.
“Mấy người về đi.” Một giọng nam vang lên ngoài cửa.
Lâm Bắc Thanh im thin thít đứng dậy đi ra ngoài, trong khi Thẩm Thố dựa vào bên tường lại không nhúc nhích.
Cha mẹ Khâu Sầm Ca không ở Bắc Kinh, rõ ràng Đàm Soái đã tự coi mình là người nhà, gã nhìn người bạn lâu năm của mình bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh rồi nói: “Ý tôi là, mấy người.”
Cổng thành bị cháy, cá gặp tai ương*.
*Thành ngữ: Khi cổng thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu này ý chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp tai ương.
Thẩm Thố hoàn toàn hiểu sự bức xúc của Đàm Soái với mình. Hắn lặng lẽ rời phòng bệnh, lại thấy ngay người kia đang ngồi trên dãy ghế nhựa của bệnh viện chứ không hề rời đi.
“Lái xe tới à?”
“Không.” Lâm Bắc Thanh đáp, “Tầm tối muộn Mạnh Y Phóng sẽ tới đón, khi nào bắt đầu đi thì sẽ gọi cho tôi.”
“Cậu ta xuất hiện ở đây vào lúc này không đúng lắm nhỉ.” Thẩm Thố hướng ánh nhìn về phía Đàm Soái đang cuống quýt lo âu như vợ sắp sinh con trong phòng bệnh, người đàn ông này có quá nhiều cảm xúc không mấy tích cực và cần một nơi để trút bỏ, hiển nhiên là phải xả vào tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
Người kia không nói thêm gì nữa.
“Để tôi đưa cậu đi.” Giọng điệu khách sáo, cũng không mảy may nghi ngờ.
So với cái thói chạy quá tốc độ và cẩu thả khi lái xe của Mạnh Y Phóng thì Lâm Bắc Thanh hài lòng với kiểu lái xe cẩn thận nghiêm túc của Thẩm Thố hơn hẳn. Hắn không để lộ ra biểu cảm gì ngoài sự tập trung, chỉ khi đến khúc cua thì mới quay đầu nhìn ra sau xe rồi lại nhìn vào gương chiếu hậu, còn lại thì dù tắc đường cũng không chuyển dời tầm nhìn.
Mở hệ thống âm thanh vòm và bật nhạc, người lái xe vẫn cứ chăm chú nhìn con đường trải dài trước mắt, người đi nhờ thì quay mặt về bên phải, ngắm nhìn khung cảnh đang chạy ngược về sau bên ngoài cửa xe.
Sự im lặng kéo dài.
Đường xá tắc nghẽn, hiện tượng kẹt xe còn trầm trọng hơn ngày thường. Chẳng bao lâu sau, sương mù đêm đông đã buông xuống đất Bắc Kinh, tựa như phủ một lớp xám xịt ốm yếu lên võng mạc, bên đường là những kẻ nhậu nhẹt say khướt thất thểu bước đi, hoặc không thì là những cặp tình nhân trẻ tuổi đang rúc vào nhau sưởi ấm.
“Đang đi đâu đây?” Lâm Bắc Thanh thấp thỏm không yên chợt nhận ra sai đường, y lên tiếng hỏi người đang ngồi ghế lái.
“Nhà tôi.” Thẩm Thố nhìn thẳng về phía trước, ngừng mấy chục giây mới tiếp tục, “Hôm đó chúng ta chỉ mới làm được một nửa, chẳng lý do gì lại bỏ dở giữa chừng đúng không?”
“Hôm nay à?”
“Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu.” Xe vọt vào đường hầm, sườn mặt anh tuấn không tì vết của người đàn ông chợt bị bóng tối đặc quánh nuốt chửng, “Với lại, dù có chết thì người sống vẫn phải ăn cơm lên giường thôi.”
Đúng là động vật máu lạnh.
Sự im lặng lại bao trùm lần thứ hai.
Vào khoảnh khắc ấy, Lâm Bắc Thanh cảm thấy khuôn mặt đang gần trong gang tấc của Thẩm Thố bỗng trở nên quá đỗi xa xôi, khó lòng với tới.
Nhà của Thẩm Thố hoàn toàn đi theo phong cách tối giản, không những có cực kỳ ít đồ trang trí mà ngay đến ti-vi cũng không có. Tông màu tổng thể là màu đen kim loại và màu bạc tối, sàn nhà được ghép bằng những tấm gỗ có hình dạng không đồng đều. Đèn được chế tác từ giấy gập và gỗ có đục lỗ, sô-pha được làm từ cây gai dầu Manila và da lộn nguyên bản. Ngoài cửa chính, thì phòng ngủ, nhà bếp thậm chí cả nhà vệ sinh cũng không có thêm bất cứ cánh cửa nào, đi theo kiểu mở không gian để tự do thông gió.
Thẩm Thố thật sự là một người đàn ông phong độ, nhưng cái nơi mà hắn gọi là “nhà” này lại quá lý trí và lạnh lùng, không phù hợp với mấy chuyện tình tứ.
“Có phải rất nhiều phụ nữ từng tới đây không?” Lâm Bắc Thanh đi vào cửa và lên tiếng hỏi người đứng đằng sau.
“Chưa từng có phụ nữ tới, cậu là người đầu tiên.” Thay giày ở sảnh nghỉ, Thẩm Thố cười lấy lòng, “Ngại quá, có hơi không rõ ràng.”
Xem ra y đã chiếm được rất nhiều “lần đầu tiên” của người đàn ông này trong khoảng thời gian vừa rồi, vị khách tới chơi chẳng hề để ý khóe môi mình đã vô thức nhếch lên.
“Cậu có thể đi tắm trước và thay quần áo, quần áo treo trong tủ hẳn là còn mới cả.”
Lâm Bắc Thanh liếc mắt nhìn hắn, như đang muốn hỏi sao không tắm cùng nhau?
“Tôi dùng phòng khác.” Như sợ người kia hiểu lầm, Thẩm Thố nở nụ cười lộ hàm răng trắng rồi bồi thêm một câu, “Tôi chưa từng lên giường với đàn ông, đây là first night của tôi mà, cũng biết ngượng chứ.”
Khi Lâm Bắc Thanh ra khỏi phòng tắm thì lại thấy Thẩm Thố đã ngủ mất đất trên giường rồi.
Y cúi xuống nhìn chằm chắm dáng vẻ say ngủ của người đàn ông này, tựa như đang đọc lại một bức thư từ hơn mười năm về trước. Thời gian trôi sẽ đắp thêm một lớp màu tháng năm cho da thuộc và đất sét, nhưng cảm tưởng như chẳng thể nào thay đổi được gương mặt người trước mặt, dù là một phần nhỏ nhất đi chăng nữa.
Bà mẹ Diêu Hải Nhược không thích Thẩm Thố hồi còn là sinh viên, vì bà một mực cho rằng âm nhạc là thứ không thể lừa dối. Bà không nghe được bất cứ cảm xúc tiêu cực nào như không vui, ghen tị hay tức giận từ tiếng đàn piano và giọng hát của chàng trai kia trước cảnh con gái mình thân mật với cậu trai khác. Ánh mắt hắn vẫn nhã nhặn ung dung như thế, giọng hát của hắn vẫn trong và cao vút, tất cả đều cho thấy hắn vốn chẳng hề để tâm tới con gái của bà.
Mà trên thực tế, thằng nhóc con thân là em trai khi đó cũng cho rằng như vậy.
Lâm Bắc Thanh mười hai tuổi tan học về tới nhà, khi nó mở cửa phòng và ném cặp sách lên giường thì mới nhìn thấy có người đang nằm ở đó.
Lông mi rậm và dài, đường cong mí mắt cực kỳ đẹp, đôi mắt nhắm nghiền tĩnh lặng không toát ra sự chán ghét như ngày thường.
Bên ngoài mưa ngang qua trời, lá cây đẫm nước khẽ khàng thở than, hoa nở phát ra âm thanh như ngọc lưu ly va chạm, âm thanh của tự nhiên dịu dàng xoa dịu lòng người.
Lâm Bắc Thanh đứng bên giường, buông mi xuất thần nhìn chằm chằm người kia hồi lâu, cho đến khi hắn tự tỉnh dậy.
“Ngại quá, chị gái cậu bám tới mức làm tôi lao lực quá độ, định trốn một chốc ai dè lại ngủ quên.”
“Thẩm Thố?” Tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang ngoài cửa, là của Lâm Nam Âm. Cô đang gọi tên người yêu mình liên tục, “Thẩm Thố, anh đang ở đâu thế, Thẩm Thố?”
Chàng trai anh tuần ngồi xuống trước mặt đứa bé trai, giơ ngón trỏ lên ra hiệu đừng lên tiếng.
Lâm Bắc Thanh im lặng triệt để, thầm nói đi nói lại trong đầu: Hai người đừng có xía vào chuyện của tôi nữa, dậy rồi thì cút giùm đi.
Chờ giọng nói ngọt ngào pha lẫn âu lo của Lâm Nam Âm xa dần, Thẩm Thố mới thở phào một hơi, hứng lên đứng dậy thăm thú phòng của đứa bé trai. Hắn thấy có một bức tranh đặt trên giá vẽ bên khung cửa sổ sát đất.
Đó là một bức phác thảo phong cảnh nhưng lại không giống nhà của Lâm Bắc Thanh và Lâm Nam Âm. Vì giữa những gương mặt nhìn không ra là một nhà bốn người trong tranh, tuổi của đứa bé trai và đứa bé gái đã bị hoán đổi. Đứa con trai cao ráo gầy tong teo, bên cạnh là một cô bé tết tóc bím cao chưa tới đầu gối mình. Một cặp hẳn nam nữ hẳn là cha mẹ người ngồi người đứng, có vẻ như đang mỉm cười. Tựa như một câu chuyện cổ tích được trang trí bằng kẹo ngọt và cây thông Noel, ấm áp và ngọt ngào biết mấy, làm cho người ta xúc động đến độ bật khóc.
“Cậu vẽ à?”
Khi mà tất cả thành viên trong gia đình đều yêu thích và một lòng theo đuổi sự nghiệp âm nhạc, Lâm Bắc Thanh thân là con nuôi không dám cũng không thể nói mình thích hội họa hơn, đây cũng là một trong những lý do để nó cảm thấy thân thiết với Khâu Sầm Ca từ nhỏ. Đứa bé trai với đôi mắt đen láy đỏ mặt như bị người ta nhìn thấu bí mật trong lòng, nó bực bội cúi gằm mặt quay sang góc tường, bấp ba bấp búng đáp “phải” một tiếng.
“Tuy nét cọ còn hơi non nhưng với tuổi của cậu, cố gắng học thì kiểu gì tương lai cũng rộng mở.”
Có vẻ như đó là thời điểm mà tài năng vẽ bẩm sinh của Thẩm Thố bắt đầu thành hình, hắn vừa khẽ khàng ngâm nga bài hát, vừa cầm bút chì chỉnh sửa lên bản phác thảo của đứa bé trai. Lâm Bắc Thanh cảm thấy cực kỳ tức giận trước hành vi sỗ sàng tự tiện này của Thẩm Thố, nhưng nó vẫn đứng chết trân ở đằng xa không chịu đi tới.
“Được rồi, đã vẽ xong.” Chàng trai anh tuấn nheo mắt cười với thằng nhỏ đang đứng ở góc tường, sau đó hắn mở cửa rời đi.
Đợi vị khách không mời mà đến kia đi khuất, thằng nhỏ ôm chút mong chờ nhìn vào bức vẽ của mình, rồi nó ngẩng đầu lên trời đảo mắt một vòng, cả người như sắp phát điên.
Bức tranh được vẽ thêm một cái đầu heo đang cười híp mắt cực kỳ sống động, bên cạnh có thêm một cái mũi tên và hai chữ được viết cực kỳ đẹp và bay bổng: Thẩm Thố.
Lâm Bắc Thanh chìm đắm trong ký ức ngày xưa chợt nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông, y định bụng rút ra nhận cuộc gọi nhưng một bàn tay lại vươn ra từ đằng sau và túm lấy y. Quay đầu lại thì thấy người đàn ông trên giường đang nhìn mình bằng đôi mắt đong đầy ý cười: “Cậu đã nhìn tôi rất lâu.”Hết chương 21.