Đầu óc Thẩm Hoài lặp tức bị xịt keo, anh lúc này mới phát hiện quỷ hồn Lục Dương không biết biến mất khi nào, lúc Thẩm Hoài muốn hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra, của phòng bệnh lần nữa bị mở ra, một đám người khiêng máy quay hùng hổ xông vào.
" Diệp Thương, xin hỏi cậu vì sao lại tự sát, trên mạng có tin đồn cậu mắc bệnh trầm cảm, tin này có chuẩn không ạ?"
" Cậu cảm thấy mình chính là nạn nhân của bạo lực mạng hả?"
" Cậu cảm thấy gì về những lời chửi rủa, kêu gọi cậu cút khỏi giới giải trí"
Hai người còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đám paparazzi vây quanh, đèn flash điên cuồng lập lòe.
Sắc mặt Thẩm Hoài trầm xuống: "Diệp Thương bây giờ cần nghỉ ngơi, yêu cầu mọi người rời khỏi phòng bệnh, cảm ơn."
Lúc này, hộ sĩ của bệnh viện mới mang theo bảo an chạy đến, đem những người này đuổi ra ngoài. Dù vậy nhưng đã muộn, đêm đến, đề tài # Diệp Thương tự sát đã treo lên top 1 hotsearch.
Di động của Thẩm Hoài vang lên không ngừng, anh lại không có tâm tình để ý, thay vào đó lại nhìn chằm chằm người trước mặt.
Sắc mặt đối phương tuy rằng tái nhợt, nhưng cũng không thể che giấu nổi dung nhân, hắn một tay gối ở sau gáy, một bên chân cong lên, động tác này chẳng hề có tí lịch sự nào, nhưng treo trên người hắn lại khơi ra một dáng vẻ đầy cảm giác tiêu sái phóng khoáng: " Cậu đang giận tôi?"
Thẩm Hoài không lên tiếng, chỉ mang tâm tình phức tạp mà nhìn người trước mặt, hắn với Lục Dương dù mang cùng một khuôn mặt, lại không có khí chất rụt rè tự ti của Lục Dương nguyên bản, giống như một viên kim cương phất bỏ bụi trần, cuối cùng tỏa ra ánh hào quang vốn có.
Lục Dương ngồi ngay ngắn, nghiêm túc mà nói: "Không lừa cậu, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ban đầu tôi vẫn đi theo cạnh cậu, ai biết bỗng nhiên bị một cổ lực lượng đem hút vào trong thân thể của người này, đên lúc tôi tỉnh lại đã như vậy."
Cặp mắt kia giống như hắc diệu thạch, khi chủ nhân nó chuyên chú nhìn bất kì người nào khác, tựa như một vòng xoáy đem đôi phương hút vào. Thẩm Hoài vốn đang cùng hắn đối diện, lúc này lại chật vật mà dời ánh mắt đi.
Lúc này, điện thoại di động đã im lặng được một lúc vang lên, Thẩm Hoài nhẹ nhàng thở ra, nương việc tiếp điện thoại né tránh không khí ngạt thở với người này.
Điện thoại là của tiết mục tổ《 Sao sáng ngày mai 》 gọi đến, rốt cuộc Diệp Thương sở dĩ gặp phải chuyện bạo lực internet, cùng tiết mục này cũng là có quan hệ, bọn họ cũng lo cậu xảy ra chuyện. Chờ đến lúc đã xác nhận Diệp Thương không có việc gì, mới hỏi cậu còn có thể trở về tham gia tiết mục hay không.
Thẩm Hoài dừng một chút, nhìn về phía Lục Dương đang cầm di động của Lục Dương tò mò sờ soạng, mới nói muốn cùng nghệ sĩ thương lượng một chút rồi mới trả lời.
Treo điện thoại, Thẩm Hoài đem chuyện của《 Sao sáng ngày mai》nói một lần, rồi mới hỏi Lục Dương: "Anh định tính thế nào? Còn muốn đi tham gia chương trình không?"
Lục Dương chưa đã thèm mà buông di động, bâng quơ mà nói: "Đi thôi."
Thẩm Hoài có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng lấy Lục Dương thân phận và địa vị, hẳn là không tình nguyện tham gia tham gia loại chương trình tuyển tú này, nhưng mà nếu đối phương đồng ý, anh cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nói: "Nếu anh đồng ý, sau này tôi chính là người đại diện của anh, phụ kế hoạch và con đường làm việc của anh, đương nhiên, nếu anh có bất cứ ý kiến gì thì lúc nào cũng có thể nói với tôi, tôi hy vọng chúng ta có thể tôn trọng, tín nhiệm lẫn nhau."
Thẩm Hoài vươn tay, Lục Dương bị biểu tình nghiêm túc của anh ảnh hưởng, cũng đưa tay ra, nhưng mà trong nháy mắt đôi bàn tay chạm nhau kia, thân thể Lục Dương hơi hơi chấn động.
Thẩm Hoài có chút kỳ quái mà nhìn hắn một cái, Lục Dương đã như không có việc gì mà thu tay.
"Hợp tác vui vẻ, người đại diện."
Tiếng chuông điện thoại lại không chịu cô đơn mà vang lên, Thẩm Hoài chỉ phải nắm chặt thời gian dặn dò hai câu, liền vội vàng mà rời khỏi phòng bệnh xử lý những việc khiến người ta sứt đầu mẻ trán.
Sau khi Thẩm Hoài rời đi, Lục Dương đem lớp nguy trang cực kì hoàn hảo trên gương mặt gỡ xuống, hắn lộ ra biểu tình tựa vui lại giống như buồn, cúi đầu nhìn ngón tay của bản thân, ở nơi nào đó còn vương chút độ ấm tàn dư lưu lại trong nháy mắt kia.
Đó là -- nhiệt độ của sự sống.
Hắn rốt cuộc cảm giác rõ ràng rằng mình đã sống lại, không ai có thể lý giải tâm tình kích động đến run rẩy của hắn lúc này, qua hồi lâu, Lục Dương mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong đầu hắn có một đoạn ký ức không thuộc về mình, đó là khi hắn bị hút vào trong cơ thể Lục Dương, lấy vị trí như một khán giả chứng kiến bộ phim về một đời nhân sinh của người thiếu niên này, và nguyện vọng cuối cùng của cậu -- hy vọng có thể đứng ở trên sân khấu một cách dũng cảm, hồi báo lại tình yêu của các fans.
Lục Dương chậm rãi buộc chặt ngón tay, nhẹ giọng nói với không khí.
"Yên tâm, tôi sẽ thay cậu hoàn thành nguyện vọng."
Quảng Cáo
《 Sao sáng ngày mai》 chương trình tuyển tú do mạng Cà Chua và đài Trung Kinh hợp tác tổ chức, với mục đích tìm ra tân binh có tài năng nhất, thi đấu tổng cộng chia làm hai giai đoạn, giai đoạn đầu vòng đào thải, dung hình thức phát sóng, khi chỉ còn mười thí sinh mạnh nhất, quy tắc của mỗi vòng sau sẽ được thông báo trực tiếp ngay tại các buổi phát sóng cực kỳ kích thích.
Tuy nói danh sách Top 10 đã sớm lan truyền trên mạng đến ồn ào, nhưng trên thực tế lúc này chương trình mới chính thức công bố danh sách Top 10, các fan thảo luận thập phần nóng bỏng, đem nhất cử nhất động của Sao sáng ngày mai lên Top 1 hotsearch.
Mà trung tâm của siêu thoại, đứng nhất chính là--
# Sao sáng ngày mai # # Sao sáng ngày mai Top 10 # mặc kệ nói như thế nào, số mười nhất định là Diệp Thương! 【 đầu chó 】
Phía dưới là một loạt điểm tán bày tỏ sự đồng ý, chỉ có vài fans của Diệp Thương thế đơn lực bạc kháng nghị.
Người trong ngành nhìn ra, con đường duy nhất của Diệp Thương giờ phút này chính là nương theo sự kiện tự sát bán thảm, thừa dịp độ hot của Top 10 đang nóng trở lại nhận một web drama nhỏ hoặc là một tống nghệ linh tinh, tóm lại không ai cảm thấy Diệp Thương còn có thể trở lại thi đấu trong lúc này
Minh Vi nguyên bản cũng nghĩ như vậy, nhưng mà sau khi cô nghe được phía dưới người ta nói Thẩm Hoài thay Diệp Thương xin phòng ghi âm, phòng luyện tập cùng giáo viên dạy nhảy, cả người đều ngây ngẩn.
Cô nhìn nhìn đơn xin, lấy hiểu biết của cô với đối Thẩm Hoài, làm gì có chuyện là từ bỏ Diệp Thương, rõ ràng là tiết tấu muốn tử chiến đến cùng
Lúc trước sự việc của Bạch vĩ Gia kia, tuy nói đây là nghệ sĩ muốn tự quyết định, nhưng Thẩm Hoài dù sao cũng là người đã công tác nhiều năm ở Thần Tinh, Minh Vi cũng luôn luôn thưởng thức anh, nhiều ít cảm thấy có có lỗi. Cho nên tuy rằng cô cảm thấy cách Thẩm Hoài làm là phí công, nhưng vẫn tự thân đi xin chữ ký của bên trên.
Thời điểm Thẩm Hoài nhận được thời gian sử dụng phòng ghi âm cùng phòng luyện tập, đang ở bệnh viện tiếp Lục Dương, không đúng, hiện tại hẳn phải kêu hắn là Diệp Thương.
Thẩm Hoài đi xử lý thủ tục xuất viện, thời điểm trở về liền nhìn đến vẻ mặt chuyên chú chơi trò chơi trên điện thoại di động của hắn, thời gian mấy ngày nay, Diệp Thương đã đem công năng của điện thoại di động mò ra rất rõ ràng, sau đó, hắn mê mẩn Anipop.
Thẩm Hoài có chút cạn lời, kêu hắn: "Đi thôi."
Diệp Thương bắn rớt ba con gà cuối cùng, lúc này mới thỏa mãn tắt màn hình di động, đem điện thoại di động cất vào trong túi, cùng Thẩm Hoài đi ra phòng bệnh.
Thẩm Hoài tự mình đánh xe lại, một con SUV đơn giản màu đen, Diệp Thương lên xe hai mắt liền sáng lên, tò mò mà đánh giá bên trong xe, qua một hồi lâu, mới nhớ tới hỏi Thẩm Hoài: "Chúng ta đi đâu?"
Thẩm Hoài dừng một chút: "Nhà tôi."
Thẩm Hoài cũng không có cách nào, rốt cuộc chuyện Diệp Thương tự sát đã khiến nơi ở của hắn bại lộ, cũng không kịp tìm phòng ở mới, nên chỉ có thể tạm thời để hắn ở nhà của mình.
Diệp Thương đối với chuyện này cũng không để ý, "Ồ" một tiếng không nói chuyện nữa.
Nhà của Thẩm Hoài là một biệt thự nhỏ, trang hoàng bên trong mang phong cách mười phần đơn giản, Thẩm Hoài mang Lục Dương đi cất đồ đạc, lại dẫn hắn khắp nơi nhìn, sau đó hai người mới ngồi xuống thảo luận chuyện về cuộc thi đấu.
Lịch thi đấu trở lại của Top 10 cùng quy tắc thi đấu, tổ tiết mục đã gửi cho Thẩm Hoài. Vòng đào thải lúc trước gần như là dưới hình thức đồng đội, Diệp Thương số đỏ, lần nào cũng gặp được đồng đội ưu tú, cho dù chạm đến ranh giới bị loại, cũng dựa vào nhân khí cực cao của mình miễn nhiễm với nó, bằng không cũng sẽ không rước lấy nhiêu phê bình như vậy.
Từ Top 10 bắt đầu trở lại, các thực tập sinh đều dựa vào cá nhân cố gắn, mặc dù là sân khấu hợp tác, lúc này cũng dựa theo tiêu chuẩn cá nhân, nếu là Diệp Thương trước đây, phỏng chừng ngay trận đầu là sẽ bị đào thải, nhưng hôm nay đổi thành thân Lục Dương tim Diệp Thương, mọi chuyện liền khó nói.
Thẩm Hoài giảng giải một lần các quy tắc, đối Diệp Thương nói: "Trận thi đấu đầu quan trọng nhất, tôi đi hỏi thăm qua, giám khảo đối với anh ấn tượng cũng không tốt, bọn họ nắm quyền có thế cho trực tiếp thăng cấp, nếu không được, anh nhất định phải tham gia pk lần nữa, cho nên ít nhất phải chuẩn bị hai ca khúc." Anh hỏi Diệp Thương, "Anh đã nghĩ ra muốn biểu diễn cái gì chưa?"
Diệp Thương vuốt cằm nghĩ, mới hỏi nói: "Cậu nghe qua 《 Bài ca bất tử 》chưa?"
Thẩm Hoài mờ mịt lắc đầu, sau đó lấy ra di động tìm hiểu một chút, phát hiện đây là ca khúc chủ đề của một bộ điện ảnh có từ rất sớm, nghệ sĩ thể hiện hiện giờ mang danh hiệu quốc bảo ca sĩ Phàn Kính, lại nhìn đến phần soạn nhạc, cư nhiên là Lục Dương. Chẳng qua lúc ấy hai người đều vừa ra mắt, bộ điện ảnh này thành tích bình thường, cho nên vẫn luôn thanh danh không hiện.
Diệp Thương đối với khiếp sợ của anh không thèm để bụng, chỉ hỏi: "Có đàn ghi-ta không?"
Trong nhà Thẩm Hoài thật ra có một cái đàn ghi-ta, anh ngày thường cũng sẽ khảy một chút, chẳng qua cũng không chuyên nghiệp, Diệp Thương cũng không chê, thử âm một chút, liền bắt đầu đàn lên.
Thẩm Hoài dù không phải là dân chuyên nghiệp, nhưng Diệp Thương vừa hát, anh liền ý thức được đối phương cùng bản hát gốc có khác việt to lớn, nếu nói bài hát gốc là thanh xuân hăng hái trào dâng, thì bài hát được Diệp Thương hát lên, lại mang đến một loại cảm giác đầy tang thương. Giọng hát của Diệp Thương không tính là ưu tú, nhưng ở dưới sự khống chế của hắn, âm cao trong trẻo, giọng thấp lại mang một tia hơi khàn khàn, sự trái ngược lại cùng này bài hát càng thêm phù hợp, nguyên bản là khuyết điểm của Diệp Thương lại bị hắn thay đổi thành ưu thế, một chút không hoàn mỹ càng có vẻ xúc động nhân tâm.
Thẩm Hoài lẳng lặng mà nghe, chờ đến khi đối phương hát xong một lúc lâu, anh mới chậm rãi lấy lại tinh thần, bình tĩnh thần sắc, không cách nào che giấu thưởng thức: "Rất êm tai."
Trên mặt Diệp Thương không có lộ ra đắc sắc, hắn hoài niệm mà vuốt ve đàn ghi-ta, cười nói: " Bài hát thứ hai không cần chuẩn bị, nếu bài hát này không thể thăng cấp, bị đào thải cũng không đáng tiếc."