Sáng sớm hôm sau, Minh Nghi tỉnh rượu. Nàng trở dậy thay quần áo, sau đó vừa trang điểm vừa nhìn trộm Mục Giác đang đứng bên cửa sổ qua chiếc
gương đồng.
Chàng thanh niên chưa trưởng thành, thân hình hãy còn mảnh khảnh, vóc dáng cao ráo, mặc bộ y phục màu đen có ống tay bó, với vòng eo thon nhỏ.
Hắn đang ngắm hoa hải đường ngoài cửa sổ, một tay chống hông, một tay cầm tách trà nóng chậm rãi thưởng thức, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, có vẻ như tối qua ngủ không ngon giấc nên vẫn còn buồn ngủ.
Nhận ra mình đang bị nhìn trộm, hắn quay người lại, dựa lưng vào bệ cửa sổ, tay vẫn cầm tách trà và hếch cằm lên hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
“Dù sao cũng đã ngủ với nhau một đêm mà lại không cởi sạch quần áo, thật là đáng tiếc.”
Minh Nghi cài một bông hoa lụa lên tóc, chậm rãi nhẹ nhàng nhấn nhá âm cuối: “Ta chỉ đang nghĩ xem có thể lột quần áo của chàng bằng ánh mắt, rồi nhìn xem chàng có phải là chiếc bánh ú trắng bóc hay không?”
“Nàng!” Mục Giác tức tối, nghiến răng trèo trèo, sau đó đặt mạnh tách trà xuống, đi thẳng ra ngoài.
“Chậc, chú chim non vẫn còn thẹn thùng.” Minh Nghi tặc lưỡi.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, nàng mới đứng dậy, bộ váy áo đỏ rực với lớp trang điểm tinh tế càng toát lên vẻ yêu kiều lả lơi. Nàng soi gương, khẽ chỉnh búi tóc của mình rồi đi ra khỏi phòng.
Phủ Định Bắc hầu nằm ở Lộc Kinh, cách Thịnh Kinh không xa. Bởi vì Minh Nghi đã cho truyền chỉ từ trước, vậy nên một tòa dinh thự khác đã được xây dựng ở phía Tây phủ Định Bắc hầu làm phủ Công chúa, hai bên chỉ ngăn cách bằng một bức tường, với một cánh cửa thông nhau để tiện qua lại thăm hỏi.
Đang mùa hoa hải đường nở rộ, Minh Nghi đi tới cánh cửa nhỏ nối liền hai phủ thì thấy Mục Giác đang đứng đó, trên người đã dính đầy cánh hoa.
Sáng hôm nay, nàng phải kính trà vợ chồng Định Bắc hầu. Hắn đứng đó chăm chú lắng nghe hai nha hoàn xinh đẹp nói chuyện với mình, thi thoảng mới hỏi đôi câu.
Nha hoàn Thừa Lạc theo hầu Minh Nghi thoáng nhìn nàng rồi mới nói: “Họ là nha hoàn hầu hạ phò mã lúc trước. Vì công chúa đã gả đến đây nên phủ Định Bắc hầu đã đổi toàn bộ người hầu của phò mã thành các ma ma. Hai nha hoàn kia đã hầu hạ phò mã rất nhiều năm ạ.”
Minh Nghi quan sát hại nha hoàn đó, mỉm cười nói: “Hồn nhiên ngây thơ, giữ lại đi.”
Thừa Lạc sững sờ, mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Tuy cuộc hôn nhân này của công chúa nhà mình có xen lẫn lợi ích, nhưng nếu bên cạnh phò mã thật sự có những cô gái khác, thì thể diện của công chúa vứt đi đâu?
Khi họ đi tới, Mục Giác ngước mắt nhìn lướt qua nàng. Hắn đứng chắp tay sau lưng dưới cây hải đường, không nghe hai nha hoàn xinh đẹp kia nói chuyện nữa.
Nhìn thấy Minh Nghi, hai nha hoàn kinh ngạc không thốt nên lời, ngơ ngác thi lễ cúi chào. Hai chị em tính tình còn trẻ con khẽ đẩy nhau, mắt dán chặt vào nàng.
Minh Nghi mỉm cười nhìn Mục Giác: “Đi thôi, phò mã bé nhỏ.”
Mục Giác dường như rất không vui khi bị gọi là “phò mã bé nhỏ”, hắn mím môi sải bước đi trước.
Đi được vài bước, hắn quay đầu lại, thấy nàng vẫn tủm tỉm cười nhìn mình mà không nhúc nhích, bèn dừng lại chờ nàng. Ngay cả Thừa Lạc vốn thận trọng cũng không nhịn được cười.
Minh Nghi bật cười, trách yêu: “Nhóc bướng bỉnh!”
Phủ Định Bắc hầu là một gia tộc lớn có tuổi đời cả trăm năm, mỗi thế hệ đều dựa vào việc lập được quan công để vững gót trong triều. Mục Giác năm nay mười tám tuổi, lẽ ra hai năm trước hắn phải tòng quân để bảo vệ biên giới, bảo vệ đất nước.
Chỉ là hiện giờ Cao Duy nắm quyền, nhà bần hàn đang được thế, nhà quý tộc bị chèn ép, những công tử nhà võ tướng như hắn dù tập võ hay đọc sách cũng bị đám tay sai của ti Giám Lễ nhìn chòng chọc, e là không có cơ hội tòng quân.
“Phủ đề này đẹp thật đấy, có lẽ Hầu phu nhân cũng là người tinh tế cẩn thận.” Minh Nghi dừng bước, nhìn căn gác bên cạnh hồ nước cách đó không xa: “Đằng kia là nơi nào vậy? Lối nhỏ quanh co, lầu gác yên tĩnh, quả là một nơi thú vị.”
Mục Giác dựa vào lan can, kiên nhẫn chờ nàng ngắm nghía: “Thư phòng.”
Từ tối hôm qua đến giờ, hắn chỉ nói vài câu, Minh Nghi nghe mà thấy phát mệt.
Không phải phò mã của nàng là một tên nói lắp, nên cố ý chỉ nói một hai từ để che giấu việc này đấy chứ?