Hoa Lăng là con trai quan trấn thủ Lộc Kinh, do hồi đó thua Mục Giác ở phần bắn cung trong lần thi cưỡi ngựa bắn cung ở trường nên được xếp thứ | ba trong số bốn vị công tử của thành Lộc Kinh, các công tử quen biết đều gọi hắn là Tam ca.
Hắn lạnh nhạt chắp tay chào hỏi bọn họ, nhưng không nói chuyện với Mục Giác.
Mặc dù thường xuyên so tài cưỡi ngựa bắn cung, song Mục Giác luôn xếp trên hắn một bậc, hơn nữa lần nào cũng với kết quả sít sao, chỉ hơn có một mũi tên, giống như cố ý vậy.
Chẳng mấy chốc, tất cả các quý công tử đều cưỡi ngựa tiến vào trường đua. Trên thực tế, bãi săn nhỏ không “nhỏ” như tên gọi của nó mà rộng mênh mông, ngoài chòi hóng mát được công bằng vải bạt ra, người ta có thể thoải mái phi ngựa ở khu vực trăm dặm ngoài thành Lộc Kinh mà không bị hạn chế.
Lực sĩ được mời đến làm chứng đã đứng trên khán đài, nhìn gần trăm con ngựa mài móng trên mặt đất và hất tung bụi, tiếp theo đó giơ cao chiếc dùi gỗ bọc vải đỏ lên, gõ mạnh vào chiếc trống da trâu lớn.
“Thùng, thùng, thùng!”
Tiếng trống vừa vang lên, tất cả những con ngựa trở nên nôn nóng, cất tiếng hô vang. Nếu không bị dây cương ghìm lại thì chúng sẽ lao đi ngay lập tức.
Những người đến xem đều đứng lên theo dõi, để xem ai có thể nắm bắt cơ hội trước.
“Hãy... do!”
Lực sĩ hét lên một giai điệu dài, sau đó dồn sức gõ một tiếng trống thật vang.
“Thùng!”
“Giá!”
Gần trăm con ngựa tức thì phóng như bay, thi nhau cất tiếng hí, bụi đất bốc lên mù mịt.
Các kỵ Sĩ phi nước đại dọc theo con đường đất được hình thành do quanh năm đua ngựa ở đây. Bọn họ lướt qua những cành cây mọc tua tủa ven đường, băng qua một khu rừng nhỏ, chỉ cần hơi bất cẩn không tránh kịp là sẽ ngã ngựa ngay.
Mục Giác rạp người trên lưng ngựa, nhìn chăm chú về phía trước. Hoa Lăng chậm hơn hắn vài bước, cũng đang khom người trên lưng ngựa, không dám lợi là. Hai người họ đã bỏ xa rất nhiều đối thủ, bình an lao ra khỏi khu rừng nhỏ. Mục Giác nhanh chóng kéo cung, bắn một mũi tên về phía bên cạnh mà không hề ngừng nghỉ, lại cấp tốc lao đi, cả quá trình không hề liếc mắt lấy một cái.
Hoa Lăng hơi dừng lại, nhìn mũi tên của Mục Giác bay ra trắng hồng tâm của tấm bia bên ngoài rừng cây, còn mũi tên của hắn chậm nửa bước, theo sát mũi tên của Mục Giác, cắm vào mục tiêu.
Hai người thúc ngựa chạy đến mục tiêu kế tiếp, những người khác lục tục theo sau, có người bắn trúng, có người bắn trượt, có người không phát hiện ở đây còn có một mục tiêu, có người dứt khoát bỏ qua để tranh thủ chạy đến mục tiêu tiếp theo.
Cách bãi săn nhỏ không xa có một đoàn xe ngựa đang chậm rãi lăn bánh trên đường cái, trong đó có một cỗ xe ba ngựa kéo, trên nóc có chữ “Vạn”, người đánh xe mặc quần áo chỉnh tề, đầu đội một chiếc mũ nhỏ. Đi theo hai bên xe ngựa là hai thái giám mặc y phục bằng gấm màu xanh lam, phía trước là ba thị vệ khí thế hiên ngang dẫn đường, phía sau là vài cỗ xe nhỏ hơn và bảy, tám người hầu, tất cả đều cưỡi ngựa đầy oai phong lẫm liệt.
“Xung Nhi!”
Một giọng nói ẻo lả từ trong xe ngựa cất lên, một thị vệ đi trước dẫn đường lập tức cho ngựa quay lại bên cạnh cỗ xe, khom người cung kính đáp: “Thưa nghĩa phụ.”
Người trong xe hỏi: “Sắp đến chưa?”
Vương Xung nhìn xung quanh một lượt: “Sắp đến rồi ạ.”
“Ừ.” Người trong xe đáp.
Vương Xung vội vàng vén rèm xe lên, trong xe là một gã thái giám mập mạp và trắng trẻo, khoảng ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt trát đầy phấn, trông như thể bôi một lớp vôi bột, có nhiều chỗ phần còn vón cả lại, đôi môi thoa son theo kiểu miệng anh đào chúm chím. Y mặc y phục màu tím sẫm, cái cằm không
chịu nổi lớp mỡ trên mặt mà chia thành hai ngấn.
Y từ từ mở mắt ra, đôi mắt ti hí liếc xéo một cái: “Lát nữa lúc đi qua phủ Công chúa, không cần phải dừng lại.”
“Nghĩa phụ yên tâm, con hiểu ạ.” Vương Xung cười nịnh nọt: “Hôm nay nhất định phải cho Trưởng Công chúa biết tay mới được.”