Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 61



Lúc An Dĩ Nhược tỉnh lại, Mục Nham đang ngủ say, tóc mềm mại phân tán ở trên gối, tư thế nằm ngủ giống như trẻ con ngủ say. Ở dưới tình huống anh chưa tỉnh giấc nhẹ nhàng dịch chuyển cánh tay ôm ở bên eo cô, cô ghé vào trên giường ngó ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài mưa rơi tí tách, tí tách khẽ tát vào cửa sổ, đệm với giọt mưa rất nhỏ, tiếng vang như là có tiết tấu từ từ trượt xuống kính thủy tinh.

"Không thích nhất trời đổ mưa." Cô than nhẹ gần như không thể nghe thấy, nghiêng đầu nhìn Mục Nham vẫn còn đang ngủ say, nhẹ nhàng hôn vào chiếc cằm có đường cong cực kỳ duyên dáng của anh, sau đó lại rút vào trong chăn nằm ở bên người anh, trên mặt mang theo ý cười vừa ngây thơ lại vừa thuần khiết, như là con mèo nhỏ ăn vụng.

Không kiềm chế được trên khuôn mặt như có như không mà nở nụ cười lười biếng, bộ dáng nhắm mắt cực kỳ thỏa mãn, "Có lái xe riêng thì sợ gì trời mưa." diendanlequydon.comCó thể là bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng hơi khàn khàn, chảy lọt vào trong tay, làm cho người ta sinh ra loại men say nào đó giống như say rượu.

Hóa ra là giả bộ ngủ. Tinh nghịch mà vò rối mái tóc của anh thành bảy cong tám vểnh vốn là ngủ rất không theo quy tắt gì cả, cô cười anh, "Toàn bộ chính là một tổ chim."

"Tổ chim thì tổ chim. Hôm nay anh cũng mặc kệ nó, cứ như vậy mà đi làm." Kéo cô vào trong ngực, chân dài nửa đặt ở trên người cô, anh chu miệng ăn vạ.

Cô cười khúc khích, vặn vẹo người muốn tránh thoát sự kiềm chế của anh, bị anh ôm chặt hơn, "Đừng nhúc nhích, như vậy rất nguy hiểm."

Xô đẩy anh, bên tai cô hơi ửng đỏ, chuyển đề tài, "Tối mai trong Phong Hành có tiệc rượu, anh có thể tới không?" Hàng loạt "Ý" thiết kế trang phục của cô được tiêu thụ tốt chưa từng có, theo lệ thường của công ty Thịnh Hạ sắp xếp tiệc rượu ăn mừng.

"Anh không biết khiêu vũ, nếu như người khác mời em nhảy anh sẽ ghen." Ngửi hương thơm tóc cô, đại đội trưởng Mục trầm giọng oán trách.

Liền đoán được anh không thích trường hợp này. Nhưng, cô muốn anh đi cùng. diendanlequydon.comSuy nghĩ một chút, vẻ mặt cô nghiêm túc nói: "Anh mặc cảnh phục đến, đứng ở bên cạnh em, cam đoan không ai dám đến gần."

Anh ừ một tiếng, dường như đối với ý đề ra của cô rất là hài lòng, sau đó cắn nhẹ vào đầu vai của cô, nói: "Còn phải mang theo súng lục, người nào đến gần bắn chết ngay tại chỗ."

Cô phì cười, ôm lấy eo hẹp của anh làm nũng, "Vậy anh đừng quên đấy, tối ngày mai 8 giờ rưỡi."

Anh hừ một tiếng xem như là đồng ý, cả hai lại quay về với vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc mới ngồi dậy. Ăn sáng xong, Mục Nham đưa cô đến công ty, lúc xế chiều nhận được một cú điện thoại của trong cục cảnh sát, lái xe đi lấy chìa khóa vàng.

"Mục Nham, cháu cũng biết tầm quan trọng của cái chìa khóa này, ngàn vạn lần phải cẩn thận." Cục trưởng Trịnh hơi có chút lo lắng, nhiều lần dặn dò, "Cố Dạ là trọng phạm, đây có thể là quả cân duy nhất khiến hắn xuất hiện."

Mục Nham nhận lấy chìa khóa, bỏ vào trong cái hộp riêng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Cục trưởng yên tâm, cháu có chừng mực."

Cục trưởng Trịnh vỗ vỗ bờ vai của anh, lời nói thấm thía, "Chú ý an toàn, cẩn thận là hơn."

Lúc rời khỏi cục cảnh sát, mưa vẫn rơi như cũ, giữa trời và đất được hạt mưa tinh mịn nối tiếp nhau tạo thành một khung cảnh hỗn độn, tầm mắt cực kỳ không tốt. diendanlequydon.comMục Nham ngửa đầu, cảm thấy bầu trời xám xịt ám trầm đến có chút kỳ lạ. Đặt chiếc hộp chìa khóa cầm trong tay ở ghế lái phụ, anh khởi động xe.

Trên đường gặp phải đèn đỏ, Mục Nham nghiêng đầu xoa xoa ấn đường, lúc giương mắt cảnh giác phát hiện có chiếc xe Jinbei dường như luôn đi theo phía sau của anh. Anh thu lại ánh mắt, giống như điều chỉnh ghế ngồi mà chăm chú nhìn vào kính chiếu hậu của xe, nhíu mày.

Khi đèn xanh sáng lên, anh không có vội vàng nhấn ga, mà lại chầm chậm đánh tay lái. Xe chạy thẳng ra phía ngoài, như có như không mà thả chậm tốc độ, cẩn thận chú ý tình hình phía sau.

Làm như bất mãn với "Tốc độ rùa" của anh, phía sau có xe ấn còi, sau đó lướt qua chiếc Cherokee rồi vượt đi. Nhưng từ đầu đến cuối chiếc Jinbei vẫn không nhanh không chậm giữ một khoảng cách với anh, tốc độ đi theo chậm lại.

Cố tình vòng một đoạn đường, vẫn không có bỏ qua chiếc xe đi theo ở phía sau, ánh mắt Mục Nham ngưng tụ lại, đã có thể xác định chiếc xe Jinbei là nhằm vào anh mà đến. Vừa chú ý tình hình giao thông vừa đeo tai nghe gọi điện cho Đại Lệ, "Phía Tây đường Đông Thái, lập tức phái người chi viện." diendanlequydon.comKhông thể chỉ bám theo đơn giản như vậy, anh đoán bọn họ sẽ nhanh chóng ra tay, vậy thì chỉ có đường phố vắng vẻ, mới có thể giảm thương tổn xuống mức thấp nhất.

Lúc ngắt điện thoại, chiếc Jinbei phía sau đột nhiên xông thẳng lên. Mục Nham nắm chặt tay lái, đột nhiên chạy về phía bên phải, vượt qua xe đằng trước với tốc độ sét đánh, hữu kinh vô hiểm[1] mà tránh đi cố tình va chạm lần đầu này.

[1] Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

Qua kính xe, anh nhìn thấy đuôi xe bị chiếc Jinbei đụng vào, xe trượt bánh, xông lên lề đường, đâm vào gốc cây ven đường.

Khóe môi mím thành một đường tuyến, anh lấy ra súng lục bên eo cầm trong tay.

Tâm niệm Mục Nham nhanh chóng quay ngược trở lại, đáy mắt lộ rõ tài năng. Anh đạp chân ga, xe lao đi với tốc độ kinh người, chạy thẳng đến phía Tây đường Đông Thái.

Jinbei bám riết không không tha đuổi theo, có chút cuống cuồng chạy bừa, liên tục đụng vào xe khác đi trên đường. Cùng lúc đó, có đạn bắn lia lịa vào lốp xe của Mục Nham.

Xa xa trông thấy đường phía Tây làm như đã bị phong tỏa, trong một thời gian cực ngắn bày ra trạm chắn. Mục Nham nhíu mi, thả lỏng dưới chân, tốc độ xe chậm lại, trong phút chốc đuôi xe bị chiếc Jinbei đâm mạnh vào một cái.

Nhíu chặt mày rậm, anh giẫm mạnh chân ga, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với chiếc Jinbei, sau đó lại đột nhiên đạp thắng lại, lúc nhảy xuống xe nhanh chóng xoay người, hai tay nắm giữ súng, xoải bước đứng ở giữa ngã tư đường.

Trong mưa bụi, anh hơi nheo hai mắt lại, ngón trỏ hơi câu lên, lướt qua ánh sáng lạnh, viên đạn lao vùn vụt vào kính chắn gió của xe tải.

"Pằng! Pằng!" Liên tục hai tiếng súng vang lên, kính bị xuyên thủng bể nát, tan tác rơi xuống, tài xế của chiếc Jinbei bị bắn trúng ngay tại chỗ, sống hay chết, tạm thời không thể phán đoán được, xe nghiêng lệch xông lên mép đường mới dừng lại. diendanlequydon.comLúc Đại Lệ dẫn người đến đón, chỗ ngồi ở cửa sau xe Jinbei bị từ trong kéo ra, trong nháy mắt xông ra bốn người, trên tay nắm, lại là một loại vũ khí súng ống liên phát—— súng tiểu liên.

"Đừng tới đây." Mục Nham quát chói tai, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, hiển nhiên không ngờ rằng bọn họ có vũ khí hạng nặng như vậy.

Lời còn chưa dứt, dưới chân nhanh chóng di chuyển, anh nhanh chóng xoay người, vọt tới chỗ cửa xe của chiếc Cherokee, đột nhiên nắm chặt tay, nhanh chóng tìm kiếm điểm phục kích, đôi mắt kinh hãi vọt lên tức giận.

Quá nhanh, so với anh dự đoán còn nhanh hơn rất nhiều. May mà chi viện kịp thời đuổi tới, bằng không anh vốn không thoát thân được. Đã đánh mất chìa khóa vàng lại nạp mạng, anh thật đúng là thua cả ván bài.

Súng tiểu liên không chỉ có tốc độ bắn khá cao, hỏa lực còn mạnh hơn, cửa xe thoáng chốc bị quét qua một loạt lỗ thủng. Mục Nham chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, cảm giác nhoi nhói quá trực tiếp khiến cổ tay của anh hơi nhúc nhích, lại nhanh chóng siết chặt khớp ngón tay.

"Sếp!" Đại Lệ cùng với mấy nhân viên cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh liền xoay người lăn một vòng, trốn ở phía sau xe, liên tục bắn yểm trợ cho anh rút lui.

Bốn người áo đen rõ ràng cũng là từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Động tác của bọn họ rất nhanh nhẹn mà tránh đi đạn bắn của cảnh sát, hai người bắn tiên phong, hai người tiếp cận xe của Mục Nham.

Mục Nham dựa lưng vào trên thân xe, ẩn ở phía sau xe cảnh sát dùng tay ra hiệu với Đại Lệ, ý bảo anh ta không cần yểm trợ anh mà phân tán các nhân viên cảnh sát ra ý đồ bao vây những người áo đen, sau đó hai tay cầm súng nâng lên ở bên tai, ánh mắt sắc bén đảo qua bốn phía, nhìn vào kính xe trông thấy được phía bên phải có người tiếp cận.

Bầu trời tản ra ám trầm và có mùi nguy hiểm. Mục Nham trầm ngâm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đột nhiên xoay người, nằm sấp ở trên mặt đất, bắn ra một phát súng chuẩn xác về phía đằng trước.

Trên thực tế chỉ là trong nháy mắt, cùng với một tiếng kêu đau, viên đạn xuyên qua da thịt phần chân, cách đó không xa có người suy sụp quỳ rạp xuống đất. diendanlequydon.comCùng lúc đó, một gã sát thủ trong đó ra sức ném cái gì đó về phía bên này của anh.

Mục Nham kinh ngạc, không kịp đoạt lại chìa khóa vàng trên chỗ ngồi đằng trước, vội vàng trầm giọng quát, "Tất cả nằm xuống."

Ầm!

Thế giới đột nhiên bị quấy nhiễu, tiếng nổ cực mạnh, ngọn lửa bay vọt lên, hơi nóng bỏng người trong nháy mắt nuốt sống hết thảy.

Tiếng ầm nổ vang lên trong phút chốc, chấn động điếc cả màng nhĩ, làm vỡ nát thần kinh, chấn động đến rung chuyển cả thành phố A. Vài phút trước khi bị sương mù dầy đặc che phủ thành phố này vẫn yên tĩnh và thanh bình, trong nháy mắt, đất dưới chân làm như cũng đang lung lay.

Khi khói dầy đặc tán đi, khôi phục lại tầm mắt, chiếc Cherokee bị nổ đến biến dạng làm sao còn có dấu vết của chìa khóa vàng.

Ánh mắt Mục Nham ngưng tụ thành màu đen ám trầm, sâu không thấy đáy, sắc mặt tối đến giống như mây đen giăng đầy trên bầu trời, vẻ mặt lạnh lùng.

Thu hồi súng lục, lấy bộ đàm từ trong tay của nhân viên cảnh sát, anh lạnh giọng ra lệnh cho Đại Lệ đã đi ô-tô đuổi theo, "Toàn lực truy bắt." Dứt lời, bộ đàm bị anh ném mạnh xuống đất, bể nát.

Khi báo cáo xong tình hình hiện trường với lãnh đạo cấp trên, lúc cúp điện thoại, Mục Nham nhíu chặt mày kiếm, trong hai mắt lướt qua sắc bén lạnh lẽo, khóe môi mím thành một đường tuyến, tay phải nắm chặt thành nắm đấm.

Trong cơn mưa xối xả, một bóng dáng thẳng tắp đứng thẳng bất động ở giữa ngã tư đường, nước mưa trượt từ cằm cương nghị chảy xuống chân của anh. Mục Nham nhắm mắt, lúc mở mắt lần nữa, đôi mắt tỏa ra sắc bén khiếp người.

"Cố Dạ!" Anh trầm giọng gọi ra cái tên đó, thói quen bình tĩnh và hờ hững bị xóa mờ đi, thay vào đó là một khuôn mặt khắc nghiệt và lạnh lùng.

Ông Trời quả nhiên keo kiệt, thậm chí không chịu cho anh thêm chút thời gian, ở trong thời gian quá ngắn hao hết sạch một tia nhẫn nại cuối cùng của anh.

Mục Nham bị đạn bắn sượt qua cánh tay, không có tổn thương đến xương, xem như là bị thương ngoài da. Sau khi băng bó vết thương xong từ bệnh viện về thẳng trong đội, triệu tập cuộc họp khẩn cấp triển khai bước tiếp theo.

"Tài xế xe Jinbei đã chết, trên người có tám chỗ trúng đạn." Đại Lệ mang thông tin biết được từ hiện trường trở về, "Bốn tên hung thủ ba tên bỏ chạy, một tên chết ngay tại chỗ." diendanlequydon.comNgay tại lúc xe bị nổ tung, ba tên áo đen không chỉ mang chìa khóa vàng đi, cũng giết luôn tài xế và bạn đồng hành bị thương.

Mục Nham im lặng, trong mắt có vết rạn sâu lắng, thật lâu sau đó, giương mắt nhìn Đại Lệ, "Vẫn bắt đầu từ vũ khí mà họ sử dụng, xem xem có thể tìm được manh mối hay không. Có lẽ, mấy vụ án này có chỗ gì đó cùng..."

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói, "Cô không thể đi vào! Đại đội trưởng đang họp..."

Lời còn chưa dứt, cánh cửa phòng họp bị người dùng sức mở ra. Ngưỡng cửa, An Dĩ Nhược sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó, ánh mắt rưng rưng nhìn Mục Nham, có lo lắng, có hoảng hốt, còn có sợ hãi.

Vụ nổ bom lớn như vậy, chấn động cả thành phố A, cô làm sao có thể không biết. Bởi vì không gọi được cho anh, mới không kịp nghĩ đến quá nhiều, cô đã chạy thẳng tới trong đội.

"Đại đội trưởng, cô ấy..." Nhân viên cảnh sát mới không biết An Dĩ Nhược, rất sợ Mục Nham nổi giận.

Mấy người đàn ông trong phòng đều nhìn về phía An Dĩ Nhược, im lặng như tờ.

Đại Lệ phất tay ngăn lại lời nói của anh nhân viên cảnh sát, dùng ánh mắt hỏi ý của Mục Nham.

"Dẫn cô ấy đến văn phòng của tôi." Mục Nham không có đứng dậy, nhìn An Dĩ Nhược khẽ gật đầu.

An Dĩ Nhược cắn môi dưới, giơ tay dụi dụi mắt, lúc xoay người chân vẫn còn hơi run rẩy, là được Đại Lệ đỡ ra ngoài.

Cuộc họp bị gián đoạn sau đó lại được tiếp tục, đến hơn tám giờ mới kết thúc. Lúc Mục Nham trở lại văn phòng, An Dĩ Nhược ngồi ở trên sofa, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu cúi xuống rất thấp. Mục Nham biết, khi trong lòng người sợ hãi cực độ, sẽ theo bản năng dùng cái tư thế trẻ sơ sinh ở trong cơ thể mẹ này, là biểu hiện thiếu cảm giác an toàn.

Anh giơ tay bật đèn, đi tới ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nhỏ nhẹ nói, "Đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ. Có bùa bình an che chở, làm sao có thể có chuyện gì xảy ra chứ, huh?" diendanlequydon.comNgày hôm qua là sinh nhật của má Mục, An Dĩ Nhược ngoại trừ chuẩn bị cho bà chiếc vòng tay làm quà, lúc tối đi công tác thì xin bùa bình an cho anh đeo ở trên cổ của anh, cô nói: "Thân là bạn gái của cảnh sát nhân dân em cảm thấy rất kiêu hãnh. Nhưng đồng ý với em, phải bình an, em muốn chúng ta mãi mãi ở cùng nhau." Không nghĩ tới mới chưa tới một ngày, lại có thể xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của anh, An Dĩ Nhược tiến sát vào trong lòng anh như một đứa nhỏ, hồi lâu mới thì thào nói: "Là Cố Dạ đúng không? Hắn đã trở lại."

An Dĩ Nhược rất nhạy cảm, khi thấy trong bản tin nhắc tới hung thủ cướp đi vật chứng là chìa khóa vàng từ trong tay của Mục Nham, cô liền đoán được.

Mục Nham cứng đờ một chút.

Sau đó, anh vỗ nhẹ lưng của cô, dịu dàng hỏi: "Sợ sao?"

Hóa ra chỉ là suy đoán, khi xảy ra cảnh tượng ngày hôm nay, Mục Nham đã có thể khẳng định Cố Dạ thật sự đã trở lại. diendanlequydon.comNhưng hiện tại anh không có chứng cớ không làm gì được anh ta, chỉ có chỉ thị Đại Lệ đi thăm dò về một phương hướng khác. Nhưng anh nghĩ, có lẽ đã không còn kịp nữa rồi.

An Dĩ Nhược không khóc, ở trong lòng của anh gật đầu rồi lại lắc đầu, thật lâu sau đó, cô đột nhiên nói: "Không biết vì sao, em luôn cảm giác Hàn tổng chính là Cố Dạ."

Trong đêm tối, không có ánh sáng.

Mục Nham đứng ở trước cửa sổ, cái có cái không mà đánh cái bật lửa. Ngọn lửa nhảy lên chiếu sáng đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, tâm sự đầy bụng được phản chiếu đến càng lúc càng rõ ràng.

Thật lâu sau đó, anh cào cào tóc trở về phòng nằm xuống, mượn ánh trăng lờ mờ, nhìn đỉnh vách tường không nói lời nào.

Người mềm mại bên cạnh hơi động đậy, nhẹ nhàng nằm ở trên lồng ngực của anh, cọ cọ vào trong lòng anh như một con mèo con. diendanlequydon.comĐường nét căng chặt dịu lại, Mục Nham rút tay trái gối ở dưới đầu ra khoác lên bờ vài mảnh khảnh của cô, im lặng không nói.

Ánh mắt An Dĩ Nhược ẩm ướt, mò mẫn nắm chặt tay phải của Mục Nham, ngay sau đó, đã bị anh nắm ngược trở lại.

Một bàn tay to nắm một bàn tay nhỏ bé, nắm giữ một phần nặng nề mà người ngoài không thể nào biết được.

Đêm tối yên tĩnh, kèm với sự trầm mặc im ắng, hai người, hai trái tim, kiên định mà buộc lại với nhau, làm như không ai có thể tách ra.

Từ đêm hôm đó, bị máu tươi rửa tội năm tháng như vậy bắt đầu kéo ra màn mở đầu. Khi tất cả trở về vị trí cũ, bọn họ mới giật mình bừng tỉnh, hóa ra, cuộc sống là một trò chơi không có quy tắc, sống và chết, đều ở trong một khoảnh khắc.

Đêm, dài hơn nữa, cũng sẽ qua đi.

Cuộc sống, vẫn phải tiếp tục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv