Giờ ăn trưa. Hàn Vũ Đình đi vào văn phòng của An Dĩ Nhược, "Cùng tôi đi một chuyến đến câu lạc bộ giải trí Bayless, Trần Nghiệp Thành của tập đoàn Vận Thập HongKong đến đây."
Lời nói của ông chủ có thể nói là thánh chỉ, mặc dù có chút không tình nguyện, An Dĩ Nhược vẫn lưu loát thu dọn hết bản vẽ, theo anh ta rời khỏi công ty.
"Đơn đặt hàng của Vận Thập không phải là do Thịnh tổng phụ trách sao?" Khi xe trượt vào đường phố, cô hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Thân là CEO của Phong Hành thực ra thì Hàn Vũ Đình rất ít xã giao, thỉnh thoảng thoái thác nhưng cũng là cùng Thịnh Hạ tham dự, để cho cô cùng đi gặp khách hàng lại là lần đầu tiên.
"Thư kí nói cô ấy đi ra ngoài, tôi không liên lạc được với cô ấy." Hôm nay Hàn Vũ Đình không gọi người lái xe mà là tự mình lái xe. diendanlequydon.comAnh chuyên tâm nhìn tình hình giao thông, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Trần Nghiệp Thành là khách hàng cũ của chúng ta, bây giờ anh ta đến thành phố A, nói thế nào thì chúng ta cũng nên tỏ ra hiếu khách.
Thì ra là thế, An Dĩ Nhược chẳng ừ hử gì cả, đột nhiên nhớ tới Mục Nham đã từng nói qua bảo cô cách xa Hàn Vũ Đình một chút, hạ thấp cửa kính xe đưa mắt về phía bên ngoài, không nói gì thêm nữa.
May mắn là trên đường đi không có ùn tắc giao thông, mười lăm phút sau xe dừng lại ở dưới lầu của câu lạc bộ giải trí Bayless.
Hàn Vũ Đình rất có phong độ quý ông, giống như là biết cô mang giày cao gót đi chậm cố ý đi chậm lại. An Dĩ Nhược đi theo phía sau anh ta, theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi đến căn phòng đã đặt trước. Khi đi ngang qua một căn phòng cửa hơi được hé mở, khóe mắt An Dĩ Nhược đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô lui hai bước dừng lại ở ngoài cửa, ngước mắt tức thì nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Mục Nham ngồi ở bên trong đưa lưng về phía của cô.
Trên gương mặt hiện lên nụ cười yếu ớt, đang lo lắng có nên chào hỏi anh hay không, bên trong đã từ từ truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Tôi còn cho rằng dựa vào thâm tình của anh đối với Thư Tuệ sẽ suốt đời không cưới đấy." diendanlequydon.comGiọng điệu lạnh nhạt châm chọc làm cho người ta rõ ràng cảm ứng được trong lòng cuồn cuộn cảm xúc.
Thư Tuệ? Nghe được cái tên hoàn toàn xa lạ ấy, lồng ngực An Dĩ Nhược đột nhiên cứng lại, tay hơi nâng trong nháy mắt cứng đờ. Hít sâu, liên tục, cô cưỡng ép mình tỉnh táo lại, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình không nên suy nghĩ bậy bạ.
"Chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc lại." Sau khi trầm mặc vài giây Mục Nham rốt cuộc mở miệng, giọng nói trầm thấp thuần phác mang theo lạnh lùng xa cách không dễ phát hiện. Biết rõ gặp nhau không thể tránh khỏi sẽ chạm đến ký ức chôn sâu ở trong lòng, anh vẫn kinh ngạc ở sự trực tiếp của cô.
Sự nghi hoặc trên mặt của An Dĩ Nhược càng sâu thêm một chút, đối với một màn xảy ra trước mắt chưa phản ứng kịp, sau đó lại nghe được bọn họ bắt đầu tiếp tục cuộc đối thoại còn dang dở trước đó.
"Chẳng lẽ anh đã quên Thư Tuệ là làm thế nào rời đi?" Người phụ nữ lạnh giọng chất vấn.
Mục Nham nhắm mắt, trầm giọng nói: "Tôi không quên. Nhưng muốn tôi làm thế nào đây? Bảy năm, chẳng lẽ còn chưa đủ?"
"Anh liền định dùng một câu chẳng lẽ còn chưa đủ gạt bỏ hết thảy? Nếu như không phải anh cố chấp như vậy, cô ấy làm sao có thể chết?" diendanlequydon.comNgười phụ nữ vô tình chỉ trích, trong ý lời nói nghe ra được sự bi thương ở đáy lòng, "Mục Nham, tôi không có tư cách yêu cầu anh cả đời đặt cô ấy ở trong lòng, thậm chí cả đời không cưới, mà tôi lại không quên được từng giọt máu đỏ tươi là từ trên người Thư Tuệ chảy xuống như thế nào, trước sau không quên được..."
Người con gái ấy chỉ nhỏ hơn cô ba tháng trong nháy mắt đã qua đời, tình cảm chị em sâu nặng từ đây âm dương cách biệt. Rất nhiều năm trôi qua, cô vẫn không cách nào dập tắt hận thù với anh.
"Là anh hại chết cô ấy." Ký ức từ từ bắt đầu hồi phục lại, cô nghẹn ngào khó tả.
Trong đầu lập tức hiện ra tình cảnh Hà Thư Tuệ nhắm mắt lại ngã trong vũng máu, lồng ngực Mục Nham đau đớn giống như vỡ tung.
Đúng. Nếu không phải là anh, cô ấy sẽ không chết. Là anh hại cô ấy.
Ngửa đầu hít sâu, mở miệng lần nữa thì giọng nói trầm thấp lộ ra cảm giác thê lương. Anh nói: "Là lỗi của tôi. Nếu như không phải là tôi, Thư Tuệ sẽ không chết." Chân tướng tàn khốc không cho anh trốn tránh hoặc là đùn đẩy trách nhiệm. diendanlequydon.comĐoạn chuyện cũ trầm trọng này, phần nguyên nhân chết này kết thúc tình yêu nồng nàn khiến anh đau khổ suốt bảy năm, nhưng anh, bất lực. Cho dù là anh chết cô cũng không thể sống lại, ngoại trừ khiến mình tự đứng lên, anh không còn lựa chọn nào khác.
Mục Nham là một người lý trí, ở sau khi trải qua đau khổ và sụp đổ, rốt cuộc đi ra khỏi bóng râm. Chỉ tiếc, không phải mỗi người đều có thể lý trí mà chống đỡ như vậy.
Phịch một tiếng, túi tài liệu trong tay rơi xuống đất, giống như là tiếng lòng tan vỡ.
Trong đáy lòng bị đau đớn chiếm hết, chặt đến không có không gian thở. Đôi mắt luôn trầm tĩnh gợn sóng mãnh liệt, An Dĩ Nhược gần như bị kích động muốn chạy trốn. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mình giống như một cơ thể không có linh hồn, cả người như đặt ở hầm băng, lạnh đến cô lạnh run.
Nhiệt độ của máy điều hòa dường như lại hạ thấp mấy độ, cô liên tục đánh mấy cái rùng mình, chật vật cúi người xuống, muốn nhặt lên tài liệu rơi trên mặt đất, đã có người giành trước một bước.
"Làm sao vậy?" Hàn Vũ Đình cảm giác được cô không có đi theo phía sau, lúc quay đầu thấy cô ngơ ngác đứng ở bên ngoài phòng của người khác, mới lùi trở lại.
Mục Nham nghe được tiếng động phía sau xoay người lại, đau đớn trên mặt còn chưa kịp phai đi, đã nhìn thấy An Dĩ Nhược sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó.
Lần nữa nhìn thấy rõ người đứng bên cạnh anh, tim An Dĩ Nhược đột nhiên cứng lại, đau đến cô suýt rơi nước mắt.
Thịnh Hạ. Lại là Thịnh Hạ. Khó trách giọng nói nghe quen thuộc như vậy.
Đột nhiên, cô có một loại ảo giác bị ngăn cách ở ngoài thế giới của Mục Nham. Anh gần như vậy, gần đến đưa tay là có thể chạm đến; Nhưng mà anh lại cách xa như vậy, xa đến cô hoàn toàn không thấy rõ được khuôn mặt của anh. diendanlequydon.comNhất thời còn chưa có suy nghĩ cẩn thận giữa anh và Thư Tuệ đã từng xảy ra cái gì, dĩ nhiên đã nhạy cảm cảm thấy được, vậy đối với anh mà nói, phải là một đoạn tình cảm cực kỳ khắc sâu trong lòng và rất sâu nặng. Khác với Tiêu Nhiên, khác xa.
Làm như đối với chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn không biết gì cả, ánh mắt dò xét của Hàn Vũ Đình nhàn nhạt đảo qua Thịnh Hạ, rơi ở trên mặt ủ dột của Mục Nham.
Là trùng hợp? Mục Nham tỉnh táo lại, cười cười tự giễu, có loại cảm giác bị người sắp xếp vào bẫy.
Cực kỳ ngoài ý muốn gặp nhau, mang theo tế nhị không dễ bị người phá giải.
Bốn người đứng đối diện nhau, cứ trầm mặc như vậy.
Trong không khí tràn ngập chân tình phức tạp, dày đặc không xua đi được.
Thật lâu sau đó, Mục Nham đi tới kéo tay An Dĩ Nhược, bàn tay rộng lớn nắm chặt lấy tay cô, theo bản năng liền nhíu mày lại, đôi tay lạnh như vậy, không có chút nhiệt độ nào. diendanlequydon.comCô cười buồn bã, trong mắt có dòng hơi nóng dâng lên, trong lòng vô cùng khó chịu, lời nói nghẹn ở trong cổ, há miệng thở dốc không có phát ra được âm thanh nào.
Ở lúc tim đập mạnh và loạn nhịp hoàn hồn lại, Thịnh Hạ nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt, ánh mắt lướt qua An Dĩ Nhược dừng ở trên khuôn mặt không chút biểu cảm của Hàn Vũ Đình, bình tĩnh nói, "Vũ Đình, sao anh lại tới đây?"
Khóe môi Hàn Vũ Đình giật giật, lạnh nhạt lên tiếng nói: "Không quấy rầy em và bạn ôn chuyện, anh hẹn Trần tổng của Vận Thập." Rũ mắt xuống, anh trầm giọng, "Dĩ Nhược, Trần tổng vẫn đang chờ chúng ta." Làm như biết rõ cô sẽ không nửa đường rời đi, lúc dứt lời, xoay người đi vào căn phòng bên cạnh.
Ánh mắt trong suốt nhìn vào trong mắt ẩn dấu thù địch của Thịnh Hạ, một cảm giác chua xót tự nhiên nảy sinh, giống như thủy triều tràn qua ngực, có loại cảm giác thương cảm đè nén. diendanlequydon.comAn Dĩ Nhược cảm thấy ở lại thêm một giây nữa, sẽ chìm mà chết. Nét mặt cô tiêu điều rút tay ra, mở miệng thì vẫn không thể kìm nén được giọng nói vỡ vụn, "Em cùng Hàn tổng tới gặp khách hàng, đi trước."
Lúc nghiêng người đi qua anh, cánh tay bị anh lần nữa nắm giữ, màu mắt Mục Nham đột nhiên hơi tối lại, khóa chặt vào cô, giọng nói vẫn dịu dàng như trước mang theo giọng điệu không cho cự tuyệt, "Hết giờ làm anh đến đón em, đến lúc đó cùng em nói chuyện."
Vẻ mặt bị thương của cô làm cho Mục Nham chưa từng nhăn mày ở bất kỳ hoàn cảnh khốn khó nào, tại giờ phút này cảm thấy có chút bất lực. Rốt cuộc vẫn là hỏng bét đến nước này, anh cần cho cô một lời giải thích.
Ở dưới ánh mắt chăm chú của anh An Dĩ Nhược từ từ quay đầu, ánh mắt ngưng tụ lại thành một đường tuyến ở giữa không trung, sau đó lại quay đầu đi chỗ khác. Lần đầu tiên không muốn tiếp tục lộ ra chật vật và yếu đuối trước mặt anh, lần đầu tiên không muốn nói chuyện với anh.
Có lẽ, cô vốn không biết nên nói cái gì.
Cho tới bây giờ chưa từng ngẫm nghĩ về quá khứ của anh, chỉ cho rằng Tiêu Nhiên chính là tất cả. Bây giờ đột nhiên xuất hiện Thịnh Hạ, còn có nghe được cái tên Thư Tuệ mang theo một chút hương vị học giả. Trong lúc nhất thời, An Dĩ Nhược không cách nào tiêu hóa.
Thấy trong mắt cô dâng lên sương mù, Mục Nham thở dài trong lòng, mu ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt lộ ra quật cường và đau lòng của cô, ý thức được có lẽ mình đã phạm vào một sai lầm lớn, bởi vì anh quả thực cố tình che giấu quá khứ.
An Dĩ Nhược không từ chối cũng không đáp lại, chỉ tránh đi tay của anh, im lặng rời đi.
Không nói một lời ngồi ở bên cạnh Hàn Vũ Đình, hoàn toàn không biết anh ta và Trần tổng của Vận Thập hàn huyên cái gì, sắc mặt An Dĩ Nhược ủ rũ, vẻ mặt hồn bay phách lạc. diendanlequydon.comCô cố gắng xâu chuỗi những ký ức phân tán lại với nhau, muốn tìm chút đầu mối làm rõ giữa Mục Nham và Thịnh Hạ, cùng Thư Tuệ rốt cuộc đã từng xảy ra cái gì, nhưng là tốn công vô ích.
Cô bỗng phát hiện, không đủ hiểu Mục Nham. Nhận thức này, khiến lòng cô nặng trĩu.
Mục Nham, chúng ta không phải nói vĩnh viễn ở cùng nhau sao, vì sao anh không có thẳng thẳng mà đối diện với em? Về chuyện của anh, bất kể là tốt hay xấu, bất kể có liên quan đến tình yêu hay không, em đều có thể tiếp nhận, giống như anh tiếp nhận quá khứ của em vậy. Anh là không có lòng tin với chính mình, hay là không có lòng tin với em?
Rất nhiều cảm xúc điên cuồng đan xen, cả trái tim đau đến tột đỉnh. Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, làm như ngăn cách bởi sương mù dày đặc không cách nào tan đi, cô rốt cuộc không thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Lúc đi ra khỏi câu lạc bộ, có chút không thích ứng được với ánh nắng gây gắt của buổi chiều, liền theo bản năng đưa tay che mắt, cô nói với Hàn Vũ Đình: "Hàn tổng, tôi có chút khó chịu, muốn xin nghỉ nửa ngày."
Ánh mắt buồn bã thất vọng rõ ràng như vậy, làm cho không người nào có thể xem nhẹ. Nhìn khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt Hàn Vũ Đình sâu không thấy đáy, mở miệng thì giọng nói trầm thấp khác với ngày thường, tình cảm quan tâm lúc này là loại tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói được, "Tôi tiễn cô." diendanlequydon.comKhông đợi cô nói chuyện, đã tự ý đi qua mở cửa xe, chờ cô đi lên.
Dọc đường trầm mặc, mãi đến xe dừng ở dưới lầu chung cư chính phủ, An Dĩ Nhược mới hồi phục lại tinh thần, sau khi lịch sự chào cảm ơn xoay người đi vào tòa nhà.
Nhìn bóng lưng gầy yếu của cô dần dần mất hẳn ở trong tầm mắt, ánh mắt lạnh nhạt trầm lại. Hàn Vũ Đình ngửa đầu nhìn mây đen cuồn cuộn phía chân trời, cố áp chế trái tim nhảy vọt lên cảm xúc phức tạp.
Biết rõ không nên lại trêu chọc cô, nhưng, mạo hiểm trở về thật sự không liên quan với cô sao?
Nói ra cả chính mình cũng không tin, hà tất lừa mình dối người.
An Dĩ Nhược làm sao cũng không nghĩ tới các bộ phim chiếu trên TV có một ngày sẽ diễn ra ở trên người mình. Lúc nhận được điện thoại của Thịnh Hạ, cô cười cười tự giễu, vốn nói lời từ chối bị một câu "Chẳng lẽ An tiểu thư sợ nhắc đến quá khứ của anh ta?" chặn lại. diendanlequydon.comDù sao cũng đã biết đến anh từng có một đoạn tình cảm sâu sắc, trái lại An Dĩ Nhược không ngại nghe một chút phiên bản của Thịnh Hạ.
Vì thế, cô đi.
Trong quán cà phê Lương Mộc Duyên yên tĩnh, hai cô gái ngồi đối diện nhau.
Vô thức khuấy đảo cà phê, An Dĩ Nhược nhẫn nại chờ đợi cô ấy mở miệng. Sắc mặt Thịnh Hạ thản nhiên nhìn cô, đột nhiên nói ra lời kinh người, "Cô sẽ rời khỏi anh ta chứ?"
Rời khỏi? Mục Nham sao? Đối mặt với vấn đề tương đối mang tính khiêu khích này cũng không có làm cho An Dĩ Nhược mất khống chế cảm xúc. Cô nở nụ cười hơi lạnh nhạt, nhưng vẫn kiên định nói: "Sẽ không."
Thịnh Hạ không hiểu cô, đương nhiên không biết cô đối với tình cảm cố chấp thế nào. Thịnh Hạ nghe vậy giật mình, sau đó cười khẽ, suy nghĩ bay xa, mười mấy năm dài đằng đẵng, có chút không biết bắt đầu nói từ đâu.
Trong mùi hương nồng đậm lượn lờ, An Dĩ Nhược từ trong miệng của Thịnh Hạ biết được hết thảy mọi thứ giữa Mục Nham và Hà Thư Tuệ.
Hà Thư Tuệ là một cô gái xinh đẹp thanh nhã như hoa cúc, bọn họ là mối tình đầu của nhau. Nói như thế nào đây, thực ra thì được cho là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Lúc Mục Nham mười lăm tuổi Hà Thư Tuệ chuyển vào tiểu khu nơi anh đang sống. Thật khéo chính là, anh học trung học ngay tại bên cạnh trường học của cô. Bởi vì trưởng bối hai nhà là chỗ quen biết cũ, Mục Nham tự nhiên mà đưa cô đến trường. diendanlequydon.comSau này anh vào trường cảnh sát, cô thuận lợi thi đậu vào trường trung học với tỷ lệ cao nhất thành phố, liên lạc giữa bọn họ dựa vào thư từ qua lại để duy trì. Biết được cô bước vào cửa trường đại học, bọn họ mới xác lập quan hệ yêu đương.
Mục Nham hai mươi hai tuổi tuổi còn trẻ sôi nổi lại nhiệt tình, lúc chấp hành nhiệm vụ ngực bị trúng đạn, Hà Thư Tuệ chạy tới hiện trường, ở lúc anh ngã xuống ôm anh vào trong ngưc, khóc đến ngất xỉu. Thật sự ý thức được anh làm nghề nguy hiểm, Hà Thư Tuệ dịu dàng thay đổi thái độ, cực lực khuyên bảo Mục Nham rút khỏi giới cảnh sát làm công việc ổn định, nhưng thái độ của Mục Nham kiên quyết sống chết không chịu. Giằng co căng thẳng như vậy kéo dài nửa năm, cuối cùng hai ông bà nhà họ Hà cũng ra mặt vào chuyện tình cảm gượng gạo của bọn trẻ. Thậm chí ông Hà trực tiếp tìm Mục Thịnh nói chuyện, hy vọng có thể điều động công việc cho anh. diendanlequydon.comMục Nham giận dữ, tranh cãi ầm ĩ với Hà Thư Tuệ một trận, tâm tình hai người rất kích động, cuối cùng buồn bã chia tay. Sau này Hà Thư Tuệ dùng việc xuất ngoại làm quả cân để làm sự phản đối cuối cùng, cũng không ngờ trên đường đi đến sân bay bị bọn buôn ma túy bắt cóc để trả thù Mục Nham, khi anh chạy tới, cô đã trúng đạn bỏ mình.
Lúc tang lễ, anh mặc một bộ đồ đen quỳ ở trước mộ của cô suốt cả một ngày một đêm, đối mặt với trách mắng của má Hà anh im lặng chịu đựng. Một năm sau, cuộc đời này của Mục Nham trải qua ngày đần độn nhất. Anh không chịu về nhà, sợ đối mặt với bố mẹ; Anh uống rượu, không có hạn chế; Anh huấn luyện, giống như nổi điên.
Từ mới đầu đau lòng đến cuối cùng giận dữ, Mục Thịnh hung hăng tát con trai một bạt tai, chỉ vào mũi của anh mắng to, "Mục Nham, anh có biết anh là người con còn có bố mẹ hay không? Anh đặt bố mẹ anh ở chỗ nào? Chẳng lẽ anh như vậy Thư Tuệ có thể trở về sao? Cô ấy trên trời có linh cũng sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh. diendanlequydon.comBây giờ tự trách có ý nghĩ sao? Nếu như anh yêu Thư Tuệ thì đi bắt lấy người giết cô ấy, để cho hắn nhận được trừng trị nên có!"
Mục Nham suy sụp ngã xuống trong cơn mưa xối xả, bị bệnh ước chừng bảy ngày, sau khi tỉnh lại anh thay da đổi thịt. Trải qua đau khổ giày vò anh đến ngày càng trầm ổn, trải qua gần một năm truy xét, anh tự tay bắn chết hung đồ đã giết chết Hà Thư Tuệ.
Năm đó anh đi đến nghĩa trang thăm cô, mang đến hoa bách hợp khi còn sống cô thích nhất, ngồi một ngày không nói một câu.
Tuy là thiên ngôn vạn ngữ, bây giờ cũng đã là phí công.
Có đôi khi, Mục Nham lý trí làm người ta khó hiểu, càng làm người ta đau lòng hơn.
Vài năm sau đó, anh bị công việc và huấn luyện chiếm hết. Khi ra ngoài nằm vùng thì xuất hiện qua Tiêu Nhiên, ở trước khi biết An Dĩ Nhược, thế giới tình cảm của anh tựa như một tờ giấy trắng, rỗng tuếch.
Quá khứ nặng nề như vậy, rất nhanh đã kể xong. Đương nhiên, nửa phần sau là Thịnh Hạ không biết, cô ở nước ngoài nhiều năm đương nhiên không biết Mục Nham là làm thế nào đấu tranh đi đến hôm nay. Cô thấy, là anh đã lãng quên, cô biết, là anh bắt đầu một cuộc tình mới. Cô cũng không thích hao tổn tâm cơ của mình như vậy. diendanlequydon.comMà khi ngày đầu tiên về nước đụng phải người xa cách từ lâu cùng An Dĩ Nhược ôm nhau ngay tại bên ngoài tòa nhà Ngân Khoa, ký ức phủ đầy bụi ở sâu trong nội tâm bị thức tỉnh ngay tức thì, trong tiềm thức tính cách phá hoại bắt đầu từng chút bộc lộ ra, cô hoàn toàn không khống chế nổi. Mỗi lần nhìn thấy An Dĩ Nhược, cô sẽ tự nhiên nghĩ đến cô em họ đã chết. Cô càng lúc càng hận An Dĩ Nhược, có thể lần lượt bác bỏ bản thiết kế vốn rất hoàn hảo của cô ấy, mượn việc này trút ra cảm xúc ủ dột ở đáy lòng.
Nhưng suy cho cùng Thịnh Hạ cũng không phải là máu lạnh, sâu trong nội tâm cô hiểu rõ hơn bất cứ ai là An Dĩ Nhược vô tội biết bao, mà cô làm việc này ngoại trừ khiến mình càng trở nên xấu xa, thực ra thì không hề ý nghĩa gì.
Cô mệt mỏi, hận đến mệt mỏi.