Đêm hôm sau.
Một cơn gió thổi qua cửa sổ lật tung sách trên bàn của Càn Ninh đế phát ra tiếng sột xoạt. Càn Ninh đế ngẩng đầu nhìn bên ngoài, chỉ thấy trước cửa sổ có vài lá trúc rơi xào xạc.
Ông từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh. Ngày thường gặp gió, tránh còn tránh không kịp. Nhưng hai ngày qua, cuối cùng ông đã tìm ra nguyên nhân bệnh tật của mình, uống đúng thuốc, hiện giờ là một người khỏe mạnh.
Đối với một người từ nhỏ không biết sức khỏe là gì mà nói, đây quả thật là thứ quá xa xỉ.
Càn Ninh đế nhất thời cảm khái vô vàn. Ông ngồi trước cửa sổ để gió phả vào mặt, cảm nhận sự mát lạnh êm ái.
Mãi đến khi thái giám thân cận đi tới rót trà nóng, ông mới lờ mờ tỉnh lại.
"Hồ Châu truyền tin về rồi?" Càn Ninh đế hỏi.
Thái giám cười tươi, cúi người nói "Truyền về một tin tốt, chẳng qua Nhị điện hạ sẽ ở lại đó một thời gian, nghe nói là Sơ đại nhân bị thương."
Càn Ninh đế nghe vậy, cảm khái nói "Trước giờ Cảnh Mục luôn biết đền ơn đáp nghĩa."
Nói rồi ông thở dài "Đứa trẻ này có năng lực nhất. Nó làm việc nhanh nhẹn, không kết bè kéo cánh, càng chưa từng đòi trẫm thứ gì." nói đến đây, ông bật cười "Nó quả thật là người tài để kế thừa đại thống. Chẳng qua trẫm không còn như trước, vẫn có thể ngồi ở vị trí này thêm mấy chục năm. Đến lúc đó sẽ xem Cảnh Mục thế nào."
Nói xong, ông tự mãn cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm.
Thái giám cười tít mắt, nhanh miệng nói vài câu tốt lành. Càn Ninh đế càng nghe, vẻ mặt càng tự mãn, rồi cụp mắt đọc vài trang sách.
"Khoa cử lần này, trẫm nhất định sẽ đích thân khảo nhiệm những tân khoa tiến sĩ trên điện." ông thầm nghĩ "Trẫm phải đích thân tuyển chọn vài nhân tài, cũng muốn cho những quan viên mới này thấy, trẫm hiện giờ khỏe mạnh ra sao, để dẹp bỏ những tâm tư không nên có của bọn họ."
Lúc này, một tiểu thái giám từ ngoài cửa đi vào.
"Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi." tiểu thái giám quỳ xuống hành lễ nói.
Càn Ninh đế nghe thấy liền đặt sách xuống, hôm nay ông cảm thấy tinh thần sảng khoái, thậm chí thuốc kia không uống cũng được. Ông nói "Hôm nay để đó trước đi."
Nói xong, ông lại cầm sách lên.
Nhưng động tác của ông lần nữa dừng lại.
Ông thầm nghĩ, có lẽ không nên ngừng uống thuốc. Nếu ngày nào ông không uống thì sẽ cảm thấy không an tâm, vậy nếu thời gian lệch một chút, hiệu quả cũng sẽ không tốt.
Ông không muốn lấy thân mình ra mạo hiểm, cho nên phiền một chút cũng được.
"Quay lại." ông ra lệnh cho tiểu thái giám xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Tiểu thái giám vội quay lại nghe lệnh "Mang thuốc đến đây cho trẫm."
Tiểu thái giám vốn còn đang lo trở về phải giải thích thế nào với mấy vị tiên nhân luyện đan, nghe Càn Ninh đế nói vậy. Tiểu thái giám lập tức đáp vâng, sau đó vội dâng thuốc cho Càn Ninh đế.
Càn Ninh đế cầm lấy viên thuốc, uống một chút trà rồi nuốt xuống.
Bên ngoài viên thuốc được phủ một lớp lá vàng, trông như vàng phát sáng nên rất quý hiếm. Dựa vào vẻ ngoài của viên thuốc này, không phải thứ mà người bình thường có thể uống được.
Viên thuốc tròn được đưa vào miệng Càn Ninh đế, sau đó trượt thẳng xuống dạ dày. Càn Ninh đế mơ hồ cảm thấy bụng hơi nóng, khác với trước kia. Càn Ninh đế nghĩ có lẽ ông bị nóng trong người, bèn uống thêm một ngụm trà làm viên thuốc trôi xuống.
Ánh trăng ngoài cửa sổ trong veo tĩnh lặng, yên bình đến lạ thường.
Giờ Ngọ ba khắc, tin tức truyền khắp hoàng cung.
Lúc này, Cảnh Thiệu đang ngồi uống trà trong tẩm cung của mẫu hậu. Trà Minh Tiền thượng hạng do Giang Nam tiến cống có hương vị thanh mát, dư vị kéo dài.
Ba năm qua, Hoàng hậu đã già đi thấy rõ.
Trước giờ sức khỏe của Hoàng đế không tốt, nên dứt khoát giao hết việc trong hậu cung cho bà, không quan tâm dù chỉ một chút, chỉ chú trọng chuyện sủng hạnh. Khi đó, tuy Hoàng hậu không được sủng ái nhưng một tay che trời trong hậu cung, không ai quản được bà.
Nhưng ba năm trở lại đây, sức khỏe của Hoàng đế tốt lên rất nhiều, chuyện quốc gia cũng ít, Hoàng đế dần dần có hứng thú với việc hưởng thụ trong hậu cung, thậm chí ba năm qua, con nối dõi ít ỏi trong hậu cung cũng thêm được mấy người. Số phi tần kia đứng về phe Huệ quý phi, thế lực cũng lớn dần lên.
Hoàng hậu lo lắng sầu bạc đầu, nếp nhăn ngày càng nhiều.
"Ngày thường, con nên nói chuyện với phụ hoàng nhiều một chút." Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói với Cảnh Thiệu "Ta là mẫu hậu của con, ta sống trong hậu cung không tốt, thì con làm sao tốt được? Bây giờ đám hồ ly tinh kia ỷ mình trẻ trung xinh đẹp mà leo lên đầu mẫu hậu. Con cũng phải tính thay cho mẫu hậu, nắm giữ trái tim của phụ hoàng con chứ."
Nói đến đây, Hoàng hậu thở dài "Ta chỉ có mình con là con trai, con phấn đấu một chút, hiện giờ phụ hoàng con còn khỏe mạnh. Ta cũng muốn giống Huệ quý phi kia, sinh thêm cho con một đệ đệ, hai con chăm sóc lẫn nhau, cũng rất tốt."
Cảnh Thiệu ậm ờ đáp, ánh mắt thường xuyên nhìn đồng hồ phương Tây khổng lồ bên cạnh.
Gã khó chịu nhất là khi nghe mấy lời oán trời trách đất này của mẫu hậu. Người phụ nữ này đúng là vô dụng, không dựa dẫm phu quân thì dựa dẫm con trai. Chỉ biết hưởng phú quý, thiển cận, còn tự cho là mình nghĩ rất chu toàn.
Từ nhỏ gã đã được dạy phải tranh sủng, còn chưa biết nói đã biết làm sao để lấy lòng phụ hoàng. Nhưng có ích gì? Xôi hỏng bỏng không, còn không bằng tình đầu trong lòng Càn Ninh đế.
Dù sao thì sau đêm nay, gã không còn phụ hoàng nữa.
Ngay sau đó, một đội thị vệ xông vào.
Cảnh Thiệu thở phào. Gã cầm tách trà, chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhàn nhã nhìn đội thị vệ.
"Vội cái gì, đã xảy ra chuyện gì, dám quấy nhiễu thanh tịnh của Hoàng hậu nương nương?" gã cau mày hỏi.
Đội trưởng chắp tay với Cảnh Thiệu "Tam điện hạ, đắc tội rồi."
Cảnh Thiệu sửng sốt một hồi, sau đó thấy thị vệ tiến tới trói gã lại.
Sao lại thế này!
Cảnh Thiệu hoảng sợ, kế đó thấy Hoàng hậu cũng hoảng sợ. Hoàng hậu túm lấy thị vệ gần nhất, mặc kệ mọi thứ hỏi "Các ngươi đang làm gì, định bắt chủ tử của các ngươi đi đâu?"
Đội trưởng nhướng mày ra hiệu cho mấy người còn lại, mấy người đó mặc kệ người trong cung Hoàng hậu ngăn cản, trực tiếp bắt Cảnh Thiệu ra ngoài.
"Các ngươi bắt ta làm gì!" Cảnh Thiệu tức giận nói "Đây là tội bất kính!"
Đội trưởng hành lễ với Hoàng hậu, nói "Nương nương, bệ hạ xảy ra chuyện, bây giờ đang hấp hối, e sắp không xong rồi. Thần tìm thấy độc được cho vào thuốc của bệ hạ trong phòng luyện đan, trên gói thuốc độc có ký hiệu trong cung của Tam điện hạ."
Nghe vậy, ánh mắt Hoàng hậu tối sầm lại.
"Chắc chắn các ngươi nhầm rồi!" bà nói "Thiệu nhi sao có thể... sao có thể?"
Kế đó, Hoàng hậu ngẩn ra.
"Các ngươi mới nói, Hoàng thượng xảy ra chuyện gì?"
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, bệ hạ trúng độc của Tam điện hạ, bây giờ đang hấp hối, thái y đang dốc sức cứu chữa."
Hai chân Hoàng hậu mềm nhũn khuỵu xuống đất.
"Ta muốn gặp Hoàng thượng." bà mở to mắt nhìn thị vệ "Dẫn bổn cung đi gặp Hoàng thượng."
"Sao có thể... chuyện này không thể nào!"
Triệu Lãng Chi sớm đã bố trí xong. Gã nhân lúc Cảnh Thiệu không đề phòng, lấy đồ trong cung của Cảnh Thiệu. Số đồ đó luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ những người đứng đầu một cung mới được sử dụng.
Triệu Lãng Chi cũng cắt giảm một nửa liều lượng của thuốc độc.
Càn Ninh đế sao có thể chết ngay được? Nếu ông ta chết ngay, ai có thể tống Cảnh Thiệu vào ngục?
Nếu Cảnh Thiệu không bị giam, người chết sẽ là mình.
Đêm đó, Triệu Lãng Chi ngồi một mình trên con đập bên sông Yến ngoài thành Triệu Kinh uống một vò rượu mạnh, đối mặt với dòng nước lăn tăn và ánh trăng trong vắt.
Bên kia, Càn Ninh đế đang nằm trên long sàng, chỉ còn lại ý thức mơ hồ.
Xuyên qua bóng đen dần hiện lên trong mắt, ông nhìn các thái y vây quanh bên giường. Trước mặt ông là tấm màn vàng trên long sàng, ông đã nằm đây mấy chục năm, nhưng chưa từng cảm thấy nó đầy không khí chết chóc như hôm nay.
Từ cổ họng đến dạ dày của Càn Ninh đế đau rát vì chất độc. Cơn đau dữ dội vẫn tiếp tục, nhưng dần dần cảm giác buồn ngủ xuất hiện trong đầu. Ông muốn nhắm mắt, ngủ say một giấc.
Đến trước lúc chết, ông bình tĩnh hơn nhiều.
Ông biết con trai muốn ông chết nhanh, trên dưới trong cung đang nhìn chằm chằm ngai vàng của ông, nhưng khi đến lúc chết, ông lại thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Giành thì giành đi, nơm nớp lo sợ, thức khuya dậy sớm mấy chục năm, cuối cùng cũng sẽ nằm đây chờ chết như mình.
Chiếm được lợi gì chứ?
Hình như ông nhìn thấu sống chết có hơi muộn, nhưng nghĩ lại hình như cũng không muộn, ít nhất ông không tức giận đỏ mặt, hai mắt trợn tròn, sắc mặt tái nhợt, chết không nhắm mắt.
Ông chợt nhớ Vân quý nhân trước khi chết cũng như vậy.
Mặc cho ông khóc lóc gọi tên nàng, nàng chỉ cười không nói, dùng chút sức cuối cùng giơ tay sờ mặt ông.
Mấy chục năm qua, ông thương nhớ Vân quý nhân cũng chỉ là ra vẻ, đến lúc sắp chết mới phát hiện, thì ra bản thân ông thật lòng --- yêu nàng, nhớ nàng.
Hoàng vị là thứ tốt, nhưng cũng hại người.
Càn Ninh đế nhắm mắt, lẳng lặng nhớ về Vân quý nhân trong kí ức một hồi. Sau đó, ông cố sức mở mắt, tức giận nói "Giam Cảnh Thiệu lại chưa?"
Thái giám bên cạnh nghe thấy liền chạy đến bên giường.
"Giam lại rồi." thái giám nghẹn ngào "Vẫn đang chờ bệ hạ xử lý."
Càn Ninh đế khó khăn lắc đầu.
"Soạn chỉ." ông nói "Sau khi ta chết, hoàng vị truyền cho Cảnh Mục."
"Bệ hạ..."
"Mẫu thân Vân quý nhân, truy phong Hiếu Nghi nguyên thái hậu. Soạn chỉ trước, sau khi chiếu cáo thánh chỉ với thiên hạ, trẫm sẽ nhắm mắt."
Càn Ninh đế truyền lệnh xong, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thông thường khi Hoàng đế sắp băng hà, phải nhớ lại công và tội trong đời mình, soạn một thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ. Nhưng Càn Ninh đế lúc này không có sức, càng không có tâm trạng này. Ông lười đếm công và tội, tất cả được mất, nếu các Tiên đế trên trời có linh thiêng, đợi ông lên đó rồi đếm trước mặt họ vậy.
Bây giờ ông hơi mệt, bụng đau dữ dội.
Ông muốn ngủ một giấc.