Sau khi vượt Hoàng Hà, còn hơn mười dặm mới tới quận Trác.
Sơ Trường Dụ chỉnh đốn quân bên sông Hoàng Hà, theo con đường gần nhất đến quận Trác, bố trí đội hình rồi chỉ huy quân đội tăng tốc.
Phó tướng thấy y sắp xếp, hơi chần chờ "Sơ đại nhân, lỡ tướng quân không đi đường này thì làm sao?"
Sơ Trường Dụ không ngước mắt "Hắn nhất định sẽ đi đường này."
Có thể trong nháy mắt bị người ta lừa đến quận Trác, cũng không biết người này đang vội chuyện gì. Nếu hắn vội như vậy thì nhất định sẽ trực tiếp xông thẳng đến quận Trác.
Sơ Trường Dụ còn không thèm nghĩ.
Phó tướng thấy y tự tin như vậy, cũng thấy yên tâm, cưỡi ngựa theo sau y.
Bọn họ âm thầm hành quân trong đêm cho đến rạng sáng.
"Còn hai dặm nữa là tới quận Trác, sao vẫn không có động tĩnh gì?" tim phó tướng đập thình thịch.
Nếu đối phương có thể dụ Cảnh Mục tới đây để bắt rùa trong chậu, lẽ nào... còn dụ cả Sơ Trường Dụ đến quận Trác, hay cho chiêu một mũi tên trúng hai con nhạn, lừa cả hai tướng lĩnh đến quận Trác vây giết?
Sơ Trường Dụ nghe ông nói vậy, cũng không lên tiếng.
Lúc này, y kéo dây cương dừng ngựa. Binh sĩ xung quanh thấy vậy cũng nhanh chóng dừng lại, phó tướng vội phất cờ ra hiệu cho những người phía sau dừng lại.
Kế đó nhờ vào ánh sáng lờ mờ trên bầu trời, phó tướng nhìn ra nguyên nhân khiến Sơ Trường Dụ dừng ngựa.
Trên mặt đất, đao thương kiếm kích vung vãi khắp nơi, còn sót lại một ít thi thể chưa bị kéo đi. Nếu nhìn kỹ mặt đất, còn thấy được vết máu loang lổ.
Chỗ này đã trải qua một trận chiến khốc liệt.
Phó tướng ngơ ngác nhìn đống hỗn độn trên đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Sơ Trường Dụ bên cạnh.
Ánh sáng không sáng lắm, nhìn hơi không rõ, hình như mắt Sơ Trường Dụ... đỏ rồi?
Một khắc sau, Sơ Trường Dụ quất roi, phi ngựa hướng tới quận Trác.
"Ấy... ấy! Sơ đại nhân!"
Phó tướng vội giục ngựa chạy theo, dẫn theo hàng dài binh sĩ phía sau.
Chủ tướng tự mình xông pha chiến đấu thì cũng thôi, nhưng vấn đề là hiện giờ Cảnh tướng quân... không rõ sống chết. Số binh mã mà Sơ đại nhân mang theo ít hơn Cảnh tướng quân đến hai mươi đến ba mươi ngàn người, tùy tiện công thành như vậy, phải làm sao...
Đúng lúc này, cổng thành quận Trác xuất hiện trước mặt họ.
Cổng thành quận Trác rộng mở, trên cổng cắm cờ Đại Khải. Nghỉ ngơi trước cổng đều là quân huyền giáp, còn có binh sĩ dẫn theo một hàng dài tù binh đi vào thành.
Phó tướng:...?
Đây là... hạ được quận Trác rồi?
Nhóm người Sơ Trường Dụ dừng lại ngơ ngác nhìn, kế đó thấy Cảnh Mục dẫn một đội quân cưỡi ngựa ra khỏi thành. Hắn kéo một sợi dây, người bị trói dưới dây thừng là Trác Nhân Nhạc.
Người của hai bên dừng lại trên khoảng đất trước cổng thành quận Trác.
Sơ Trường Dụ đứng đó, phó tướng nhìn bóng lưng y, nhất thời không biết y có vẻ mặt gì.
Lúc này, ông nghe thấy Sơ Trường Dụ bình tĩnh nói "Rút quân, về Hồ Châu."
Phó tướng nhanh chóng đáp vâng, chỉ huy quân đội quay đầu lại. Nhưng lúc ông quay đầu nhìn, thấy Sơ đại nhân không cùng rút lui, mà cưỡi ngựa đi về phía Cảnh Mục.
Người bên phía Cảnh Mục không ai động đậy.
Qua một đêm chiến đấu ác liệt, Thẩm Tử Dục dưới sự chỉ huy của Cảnh Mục đánh bại kẻ thù, bắt sống Trác Nhân Nhạc đang theo phía sau, nhìn Sơ Trường Dụ một mình cưỡi ngựa đi tới, ngơ ngác nói với Cảnh Mục "Tướng quân, Sơ đại nhân dẫn người tới cứu chúng ta kìa!"
Cảnh Mục hừ một tiếng "Câm miệng!"
Kế đó Thẩm Tử Dục nghe hắn nhỏ giọng mắng "Vết thương trên người còn chưa lành lại chạy lung tung!" nói xong, Cảnh tướng quân cưỡi ngựa lao ra như tên đứt dây.
Cả hai đi đến giữa dừng lại đối mặt.
Cảnh Mục lạnh mặt đứng trước mặt Sơ Trường Dụ, nói "Ai nói ngươi biết tin?"
Hắn hừ lạnh nói tiếp "Tin tức của Sơ đại nhân cũng nhanh thật. Chẳng qua, số binh sĩ quận Trác không bị giết hại, là tin giả do mật thám sai người truyền về. Bây giờ Sơ đại nhân có thể yên tâm rồi, cũng không cần..."
Kế đó, Sơ Trường Dụ ở đối diện lấy vật gì đó từ trong tay áo, ném thẳng vào người Cảnh Mục. Cảnh Mục theo bản năng đưa tay bắt lấy, lời nói trong miệng chợt ngừng lại.
Thứ trong tay hắn vừa ấm vừa cứng, hóa ra là... lò sưởi tay mà Sơ Trường Dụ gửi trả hai năm trước.
"Trước đây chỉ nghĩ ngươi là tên ngốc, bây giờ xem ra ngươi không có tiến bộ gì." Sơ Trường Dụ lạnh mặt ngồi trên ngựa, nhìn hắn nói "Ba năm trước, ta bất đắc dĩ mới phải đi. Tam hoàng tử đã biết chuyện ngươi hãm hại tri phủ Hồ Châu tiền nhiệm, chỉ khi nghe theo mẫu thân, ta mới có thể nhờ tay người Sơ gia diệt trừ phụ tử Phàn Du An trước. Vốn lúc đó ta sợ ngươi ngăn cản ta, làm ra chuyện tự hại mình, mới không nói ngươi biết, ai ngờ ngươi canh cánh suốt ba năm, còn xem ta thành loại người như kiếp trước?"
Cảnh Mục ngơ ngác nhìn y.
"Bây giờ còn kích động người khác, nghĩ gì làm đó, dẫn ít người như vậy chạy đến địa bàn của người khác. Nếu ta không nói, có phải ngươi muốn hận ta đến chết mới... ngươi làm gì v!"
Cuối cùng Sơ Trường Dụ cũng đặt xuống trái tim treo lơ lửng cả đêm.
Y nhìn đống hỗn độn trên đất, còn tưởng Cảnh Mục gặp nguy hiểm. Y không muốn nghĩ đến hậu quả xấu, cho nên mới đích thân đến quận Trác xem tình hình. Lúc này thấy Cảnh Mục không hề hấn gì, trong lòng y vui buồn lẫn lộn.
Y đang nói giữa chừng, Cảnh Mục xoay người xuống ngựa, sải bước tới cạnh y.
"Xuống đây." Cảnh Mục ngẩng đầu nhìn y.
Sơ Trường Dụ khó hiểu cau mày "Xuống làm gì?"
"Ngươi xuống trước đi." Cảnh Mục ngẩng đầu nói.
Sơ Trường Dụ cau mày, không hỏi nữa liền xuống ngựa.
Không ngờ chân còn chưa chạm đất đã rơi vào vòng tay ấm áp cứng rắn. Cảnh Mục đứng bên cạnh con ngựa, ôm chặt y vào lòng.
"Sơ Trường Dụ, sao ngươi... đến bây giờ mới nói thật với ta!" hắn ôm chặt Sơ Trường Dụ, cả người run rẩy. Hắn cúi đầu, ghé mặt vào tai y "Ngươi dọa chết ta rồi, mẹ kiếp, ngươi thật sự dọa chết ta rồi!"
Hắn nghiến răng nói "Ngươi để ta dằn vặt ba năm. Ta muốn tin ngươi, lại sợ ngươi thật sự ghét bỏ ta vô dụng! Ngươi dứt áo ra đi thì hay rồi, nói thêm một câu với ta cũng không muốn! Sơ Trường Dụ, ngươi..."
Kế đó, hắn chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng Sơ Trường Dụ.
"Lời ngươi vừa nói, không phải gạt ta?"
Sơ Trường Dụ "Phải, ta gạt ngươi đó."
Tiếp đó, y thấy hai mắt Cảnh Mục đỏ hoe, nhe răng cười để lộ hàm răng trắng, dáng vẻ ngốc nghếch đó lập tức giống với Cảnh Mục ba năm trước.
"Ngươi nói bậy, ta không tin."
Sau đó, hắn cúi đầu muốn hôn Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ vẫn còn giữ được một chút lý trí, giơ tay bịt miệng Cảnh Mục. Y cau mày trách móc "Trước mặt ba quân, ngươi muốn làm gì!"
Ngoài binh sĩ ở lại canh giữ quận Trác, toàn quân trở về phủ Hồ Châu.
Bây giờ Trác Nhân Nhạc đã bị bắt, phản quân nhất thời như rắn không đầu, tan thành cát bụi. Ba châu quận ở phía bắc biết quận Trác bị công phá, lần lượt đầu hàng. Cuộc phản loạn làm náo loạn Đại Khải vài tháng đã bị Cảnh Mục bình định trong giây lát.
Sau khi Trác Nhân Nhạc bị giải về phủ Hồ Châu, Sơ Trường Dụ giao gã cho tri phủ Hồ Châu. Tri phủ Hồ Châu đang bận ổn định dân chúng sau chiến loạn, thành Hồ Châu đã mất rất nhiều nguồn lao động, có thể sẽ cần một thời gian để hồi phục.
Khi tri phủ Hồ Châu tiếp nhận Trác Nhân Nhạc, đã có ý muốn giết gã, sai người đưa gã ra đường lớn để mọi người đánh chết. Nhưng Sơ Trường Dụ hạ lệnh bịt miệng Trác Nhân Nhạc, vứt gã vào đại lao, còn chuyện quan trọng cần thẩm vấn.
Tri phủ Hồ Châu không còn lựa chọn, đành làm theo.
Mà Sơ Trường Dụ lúc này còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Sau khi về phủ Hồ Châu, Cảnh Mục đẩy Sơ Trường Dụ về phòng, đóng cửa khóa trái, không cho ai vào.
"Ngươi thế này, sợ là mọi người sẽ biết hết!" Sơ Trường Dụ nói.
Cảnh Mục không quan tâm, đẩy y ngồi xuống ghế, không quan tâm trên người đang mặc khôi giáp nặng nề, trực tiếp lăn vào trong lòng Sơ Trường Dụ, ôm y thật chặt.
"Không sợ." Cảnh Mục hừ một tiếng, nói "Không cần sợ ai hết, bây giờ ngoài ông già Hoàng đế còn thoi thóp kia, ai dám quản ta?"
Sơ Trường Dụ nhịn không được cong khóe môi, vẻ mặt mang theo ý cười, vỗ vỗ đầu còn đang đội mũ giáp của Cảnh Mục "Đúng, ngươi bây giờ lợi hại rồi. Ba năm trước, là ta làm chuyện dư thừa, hôm nay cũng là ta làm chuyện dư thừa."
Cảnh Mục vùi mặt vào cổ y, nhỏ giọng nói "Không dư thừa."
"Hửm?"
"Ngươi lo cho ta, dẫn người tới cứu ta, ta vui chết đi được."
Sơ Trường Dụ không khỏi cười khổ "Nói bậy."
Cảnh Mục ngửa cổ, híp mắt giở trò vô lại, từng tiếng gọi tên Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ từng tiếng đáp lại, nhưng tên nhóc này cứ gọi y mãi, y bèn mặc kệ hắn, cách một lớp áo giáp ôm hắn vào trong lòng.
"Ngươi đang gọi hồn đấy à?" một lúc sau, Sơ Trường Dụ cười hỏi.
"Tốt thật." Cảnh Mục vùi trong lòng y cảm thán "Ta vẫn thấy như mình đang mơ."
"Ta còn tưởng ngươi không yêu ta, vốn không quan tâm ta." Cảnh Mục ủ rũ nói "Nghĩ rằng ba năm trước ngươi chỉ chơi đùa với ta, sau đó đi làm chính sự thì không cần ta nữa."
Sơ Trường Dụ nghe hắn nói vậy, trong lòng quặn thắt, trầm giọng nói "Sẽ không thế nữa."
Cảnh Mục vùi trong lòng y khịt mũi.
"Vậy đứa trẻ đó từ đâu ra?" Cảnh Mục lại hỏi.
"Trên đường tới đây, nhặt ở ven đường." Sơ Trường Dụ nói "Có lẽ là bị nạn dân chạy nạn vứt bỏ, khi đó cô bé còn nhỏ xíu, bọn buôn người không cần, sợ bán không được, nên mới vứt bỏ."
Cảnh Mục hừ nói "Ta đã nói mà."
Sơ Trường Dụ cười nói "Nếu đứa trẻ thật sự là do ta phong lưu mà có, ngươi sẽ xử trí thế nào?"
Kế đó, Cảnh Mục xuyên qua lớp y phục cắn một cái thật mạnh vào xương quai xanh của y. Sơ Trường Dụ rít lên một tiếng, cúi đầu nhìn sói con từ trong lòng y ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa nhìn y.
"Vậy ngươi phải đền cho ta." Cảnh Mục nói "Nếu bắt ta nuôi hộ con ngươi, ngươi phải sinh cho ta một đứa khác."
Sơ Trường Dụ bật cười "Nhảm nhí! Ta sao có thể sinh con?"
Sau đó, Cảnh Mục đè cổ tay y.
"Không thử làm sao biết được?"