Sơ Trường Dụ đặt tách trà xuống, ngước mắt nhìn Cảnh Mục.
"Đa tạ vương gia cứu thành Hồ Châu ta thoát nguy, nếu không phải vương gia đến kịp, thành Hồ Châu hôm nay đã bị diệt rồi." Sơ Trường Dụ nói.
Cảnh Mục nhìn y ừm một tiếng.
Giọng của Cảnh Mục cũng hoàn toàn khác. Không giống giọng trong trẻo ôn hòa của Sơ Trường Dụ, giọng của Cảnh Mục cực kỳ trầm thấp, có từ tính khiến người khác rung động, nồng đậm như rượu mạnh.
Sơ Trường Dụ dừng một chút, sau đó nói "Không biết lần này vương gia mang theo bao nhiêu binh mã?"
Cảnh Mục nhất thời không trả lời y.
Sơ Trường Dụ ngước mắt lên, đụng phải đôi mắt sâu thẳm không chút cảm xúc của Cảnh Mục. Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào y trong chốc lát.
Tim Sơ Trường Dụ đập kịch liệt.
Đúng lúc này, một tiếng gọi non nớt mềm mại như chim vàng anh vang lên trong đại sảnh phủ nha Hồ Châu.
"Cha ơi!"
Mấy người trong sảnh ngẩng đầu thấy tri phủ Hồ Châu nước mắt đầy mặt nắm tay Sơ Tầm Chi đứng ngoài cửa.
Ánh mắt Cảnh Mục nhìn Sơ Trường Dụ nháy mắt trở nên ác liệt.
Tim Sơ Trường Dụ run lên, Sơ Tầm Chi buông tay tri phủ Hồ Châu, hai chân ngắn lao tới. Rõ ràng cô bé đã khóc rất lâu, hai mắt sưng húp khó mở ra. Cô bé chạy đến bên Sơ Trường Dụ, ôm lấy y khóc lớn.
"Cha ơi!" cô bé kêu lên "Không Thanh ca ca nói cha xảy ra chuyện, cha ơi, Tầm Chi sợ lắm!"
Sơ Trường Dụ có thể cảm nhận được ánh mắt như đao của Cảnh Mục. Sơ Trường Dụ cụp mắt theo bản năng, xoa xoa đầu cô bé, giọng dịu đi mấy phần "Không Thanh ca ca lừa con thôi, con xem, cha ở đây, không phải chẳng có chuyện gì sao?"
Bên kia, tri phủ Hồ Châu run rẩy quỳ xuống trước mặt Cảnh Mục "Hạ quan đa tạ vương gia cứu mạng! Hạ quan thay mặt dân chúng Hồ Châu, đa tạ vương gia!" nói xong ông khom người dập đầu. Ông còn chưa kịp cúi xuống đã bị Cảnh Mục nắm lấy cánh tay.
Tri phủ Hồ Châu không ngờ lực tay của Cảnh Mục lại mạnh như vậy, lúc này hắn nắm cánh tay ông khiến ông không thể động đậy, đành phải thuận theo sức tay của hắn mà đứng dậy. Ông đứng lên, ngẩng đầu nhìn Cảnh Mục, không hiểu sao bị ánh mắt của Cảnh Mục làm giật mình.
Tuy nhiên, ánh mắt của hắn không nhìn vào ông, mà nhìn Sơ Trường Dụ đang cha hiền con thảo với con gái.
Đằng kia, Sơ Trường Dụ xoa đầu Sơ Tầm Chi, giơ tay bế cô bé để cô bé ngồi lên đùi mình. Y ngẩng đầu, nhìn Cảnh Mục, cười nói "Vương gia chê cười rồi."
Nói xong, y nhìn sang tri phủ Hồ Châu nói "Tri phủ đại nhân, dân chúng đã về hết chưa?"
Tri phủ Hồ Châu thở dài "Về rồi, cổng sau cũng có quân địch dày đặc, nếu vương gia không tới, chỉ sợ lần này..." ông thở dài lau nước mắt.
Sơ Trường Dụ cười nói "Tri phủ đại nhân yên tâm, bây giờ xem như đã hóa nguy thành an rồi."
Sau đó, y nhìn Cảnh Mục, lại hỏi "Vương gia, không biết ngài mang theo bao nhiêu binh mã? Chúng ta sẽ tiện sắp xếp..."
"Một trăm năm mươi ngàn." Cảnh Mục lạnh lùng ngắt lời y "Mang ba mươi ngàn vào thành, còn lại một trăm hai mươi ngàn phân tán ở hai cánh."
Cảnh Mục đang nói, lại không nhìn y.
Cảnh Mục đang nhìn chằm chằm cô bé trông như cục bột trong lòng y. Lúc Sơ Trường Dụ nhặt Sơ Tầm Chi về, cô bé vẫn còn nhỏ lại thiếu dinh dưỡng, thế nên bây giờ dáng người vẫn nhỏ xíu, nhỏ hơn so với bạn cùng lứa. Tuy cô bé bốn tuổi, nhưng trông như chưa đầy ba tuổi.
Sơ Tầm Chi cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét lạnh lùng kia. Khi ngẩng đầu lên, cô bé thấy tướng quân ca ca hung dữ đang nhìn mình chằm chằm, khiến cô bé sợ hãi rụt vào vòng tay Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ nghe thấy con số này thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng. Bây giờ Trác Nhân Nhạc đang chiếm giữ bốn châu quận, nếu muốn phía Nam hòa bình, nhất định phải triệt để tiêu diệt.
Sơ Trường Dụ nhíu mày bắt đầu suy nghĩ, không để ý những người khác.
Lúc này, y nghe Cảnh Mục hỏi "Trịnh đại nhân, bổn vương ở nơi nào trong Hồ Châu?"
Tri phủ Hồ Châu ngẩn ra. Ba mươi ngàn binh mã mà hắn dẫn theo có thể nhét vào quân doanh, nhưng Cảnh Mục quyền cao chức trọng tuyệt đối không thể ở đó. Tri phủ Hồ Châu suy nghĩ một chút, nói "Hàn xá vẫn còn mấy gian trống, nếu vương gia không chê..."
"Vậy bổn vương sẽ ở phủ đệ của Sơ đại nhân." Cảnh Mục ngắt lời "Lúc còn nhỏ, bổn vương và Sơ đại nhân từng có quan hệ thầy trò, sống ở phủ của Sơ đại nhân cũng tiện hơn."
Nói xong, Cảnh Mục quay đầu nhìn sang Sơ Trường Dụ, nét mặt có vài phần giễu cợt.
"Phủ của Sơ đại nhân chắc không phải không còn phòng trống đó chứ?"
Sơ Trường Dụ ngẩn ra, sau đó theo bản năng nói "Còn."
Nghe vậy, Cảnh Mục lập tức đứng dậy, cầm mạch đao dựng bên cạnh, tiếng kim loại nặng nề va chạm làm Sơ Tầm Chi lại run lên.
"Đi trước dẫn đường."
Cảnh Mục nhìn thị vệ bên cạnh, sau đó cũng không chào hỏi ai, xoay người đi ra ngoài.
Sơ Trường Dụ cũng không ở đây lâu, cũng trở về phủ đệ. Lúc này, cổng phủ đệ của y được canh gác nghiêm ngặt, xung quanh có binh sĩ huyền giáp canh giữ.
Sơ Tầm Chi vừa bị Cảnh Mục dọa sợ, thấy ngoài cổng đầy người mặc y phục giống tướng quân ca ca kia, sợ hãi trốn trong lòng Sơ Trường Dụ.
"Cha ơi." cô bé cẩn thận thì thầm vào tai Sơ Trường Dụ "Ca ca hung dữ hôm nay là ai vậy?"
Sơ Trường Dụ dừng một chút, sau đó cười vuốt tóc Sơ Tầm Chi "Là tướng quân đến từ Triệu Kinh tới cứu chúng ta."
Sơ Tầm Chi ồ một tiếng kéo dài "Vậy tướng quân ca ca là người tốt."
Sơ Trường Dụ ừm một tiếng.
Sơ Tầm Chi nhỏ giọng lẩm bẩm "Nhưng ca ca này nhìn hung dữ quá."
Hai người họ không gặp Cảnh Mục trên đường đi. Lúc Sơ Trường Dụ trở về viện của mình, gọi Không Thanh đến bế Sơ Tầm Chi đi.
Lang trung trong phủ vào phòng băng bó lại vết thương cho Sơ Trường Dụ. Mấy ngày trước, Sơ Trường Dụ canh giữ cổng thành không để ý tới vết thương, chỉ bảo quân y băng bó, rồi dùng thuốc tê chống đỡ. Bây giờ vết thương của y bị viêm nặng, lang trung bảo y phải nghỉ ngơi, không được mệt nhọc thêm nữa.
Sơ Trường Dụ gật đầu, ăn chút gì đó, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Dù sao hiện giờ viện binh đã đến, Cảnh Mục cũng đã đến, gánh nặng trên vai Sơ Trường Dụ không còn, mệt mỏi bốn ngày qua ập đến, y an ổn ngủ thiếp đi.
Nhưng trước khi ngủ, hình bóng của Cảnh Mục luôn ở trước mắt y.
Cảnh Mục được sắp xếp trong một tiểu viện. Tiểu viện này gần nơi ở của Sơ Tầm Chi, cách nơi ở của Sơ Trường Dụ hơi xa. Phủ đệ của Sơ Trường Dụ ở Hồ Châu không lớn, hiện giờ chỉ có một tiểu viện này còn trống.
Thị vệ dẫn đường sợ hãi vị hung thần luôn lạnh mặt không nói chuyện này. Trước đó từng nghe nói vị Đôn thân vương này sắt đá ra sao, bây giờ gặp được người thật, quả nhiên là người không thích nói cười.
Sau khi dẫn hắn vào tiểu viện, thị vệ muốn đi.
Nhưng Cảnh Mục ngăn thị vệ lại.
"Cô bé vừa rồi có quan hệ gì với Sơ đại nhân?"
Giọng Cảnh Mục lạnh lẽo nhưng điềm tĩnh, ngữ khí uy nghiêm trấn áp. Thị vệ nghe vậy vội nói "Thưa vương gia, cô bé tên Sơ Tầm Chi, là..."
Cảnh Mục cau mày "Họ Sơ?"
Thị vệ vội đáp "Vâng, là con gái của Sơ đại nhân."
Cảnh Mục không đáp.
Thị vệ nhanh chân lui ra ngoài.
Cảnh Mục cau mày đứng đó một lúc, sau đó nhếch một bên môi, tự giễu nói "... con gái?"
Sau đó, hắn thu lại biểu cảm, cảm xúc hỗn loạn cũng bị áp chế trong đôi mắt lạnh lùng. Hắn nhìn chằm chằm bầu trời mưa, lạnh giọng nói "Sơ Trường Dụ... Sơ Trường Dụ, ngươi giỏi thật."
Hắn không ngờ, bản thân rong ruổi ngày đêm đến đây, ngoại trừ thấy một Sơ Trường Dụ dầm mưa cung kính lễ phép với mình, thì còn thấy con của Sơ Trường Dụ.
Kiếp trước y dám có con với người khác sau lưng hắn, tuy không phải con ruột, nhưng cùng nữ nhân khác nuôi nấng mấy năm. Sao đây, bây giờ đứa trẻ này từ đâu đến?
Cảnh Mục thầm nghĩ "Sơ Trường Dụ, ngươi thật nhẫn tâm."
Đến tận bây giờ, hắn vẫn thấy ba năm trước như một giấc mơ. Vốn tưởng cuối cùng hắn cũng chạm được vào trái tim của Sơ Trường Dụ, nhưng sau khi bảo hắn an tâm trở về nhà, liền quay người đến thẳng Hồ Châu, không giải thích với hắn một lời.
Lúc đó Cảnh Mục rất lâu mới hoàn hồn, ngẫm nghĩ những lời Sơ Trường Dụ nói trước khi đi.
Thật vậy, Sơ Trường Dụ vốn không phải kiểu người hài lòng với hiện tại, sẵn sàng sống một cuộc sống bình thường.
Triều đình hỗn loạn, theo tính cách của Sơ Trường Dụ, y sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Sơ Trường Dụ có tài năng, nên đạt được nhiều thành tựu, không nên lãng phí.
Nhưng Sơ Trường Dụ vì chuyện này bỏ lại hắn mà đi.
Cảnh Mục biết quyền lực có ý nghĩa gì với Sơ Trường Dụ. Kiếp trước, y từng chịu thiệt khi không tranh với đời, dẫn đến nhà tan cửa nát, thân thể tàn tật. Chỉ khi nắm giữ quyền lực trong tay, Sơ Trường Dụ mới có thể an tâm, Cảnh Mục biết rõ điều đó.
Kiếp này, Cảnh Mục lại nghĩ khác, dù là lúc ở Trực Lệ, biểu hiện của Sơ Trường Dụ khiến hắn mơ hồ cảm thấy y không còn say mê quyền lực nữa. Cảnh Mục ngỡ rằng là do mình, nên rất đắc chí.
Nhưng sau đó hắn phát hiện mình sai rồi. Sơ Trường Dụ chẳng những vẫn cố chấp, thậm chí giống như kiếp trước, vì thứ vô dụng kia mà có thể vứt bỏ hắn.
Cảnh Mục cố gắng hiểu y. Suy cho cùng y phải chịu sự trách móc của gia tộc, nhất định sẽ cảm thấy mình yếu đuối bất lực, thế nên y khao khát quyền lực mà mình có được khi đó. Tuy nhiên, Cảnh Mục biện bạch cho y, hắn càng cảm thấy tủi thân.
Mình yêu y nhiều như vậy, tại sao... y không thể đáp lại nhiều một chút, ít nhất là đừng rời xa?
Ba năm qua, Cảnh Mục nhẫn nhịn không đến tìm y lần nào, vì hắn đang thấy bế tắc với bản thân mình. Cảm giác quyền lực quan trọng hơn bản thân khiến hắn tự ti hoang tưởng, hắn dứt khoát nắm giữ hết quyền lực trong kinh, chờ Sơ Trường Dụ trở về.
Nhưng... hắn còn chưa đợi được Sơ Trường Dụ về, suýt nữa đã để Sơ Trường Dụ và cái thành nhỏ nát bét này chết trong tay phản quân.
Người này tại sao lại ích kỷ như vậy, nói đi liền đi, nói chết... suýt nữa thì chết.
Cảnh Mục đứng dưới mái hiên, nhìn chiếc chuông đung đưa do nước mưa bắn trúng, cảm xúc trong lòng dâng trào.
Trong lòng hắn như nghiến răng lặp đi lặp lại tên của Sơ Trường Dụ. Hắn đã niệm cái tên này hàng ngàn lần trong lòng, gần như khắc ghi vào tim.
Nhưng chưa lần nào thấy đau như hôm nay.