Cảnh Mục buồn chán khoanh tay đứng đó nhìn Sơ Trường Dụ mua kẹo hồ lô cho mình.
Cảm giác này thật kỳ lạ, nhìn bóng lưng y, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp ngọt ngào, vui sướng đến khó thở.
Lúc này, một cô bé cầm bó hoa hạnh lọt vào mắt hắn.
Hắn giơ tay gọi cô bé lại.
"Hoa này của muội bao nhiêu tiền?" hắn hỏi.
"Thưa công tử, hai mươi văn tiền." cô bé chạy tới, giọng lanh lảnh trả lời.
Cảnh Mục móc ra một nén bạc, cầm bó hoa của cô bé, nói "Đây, về nhà đi."
"Công tử, muội không có tiền thối cho người..."
Cảnh Mục thấy Sơ Trường Dụ cầm kẹo hồ lô đi tới, vội xua tay đuổi cô bé về "Không cần thối, mau về đi." nói xong, một tay cầm hoa, một tay cầm vò rượu, đi về phía Sơ Trường Dụ.
"Thiếu phó." hắn mỉm cười, nhét hoa vào tay Sơ Trường Dụ "Tặng cho người."
Sơ Trường Dụ vừa đưa kẹo hồ lô cho hắn, đã bị hắn nhét cho một bó hoa hạnh. Y ngẩn ra một lúc, rồi hương hoa phảng phất lên mũi y.
"Ngươi mua hoa làm gì?" Sơ Trường Dụ nhíu mày.
"Cô bé kia cứ kéo ta, rồi bắt ta mua." Cảnh Mục nói "Ta thấy cô bé đáng thương, cũng không có gì to tát, nên mua nó thôi." nói đến đây, hắn hạ giọng cười nói "Cô bé còn bảo ta tặng cho người mình thích, ta làm theo thôi."
Sơ Trường Dụ không biết vì sao mặt nóng lên, có lẽ là vì tên Cảnh Mục này quá mặt dày.
Vốn một nam nhân ôm hoa trên tay trông đã rất ẻo lả kỳ cục, nhưng khi nghe hắn nói gì mà người mình thích, Sơ Trường Dụ lập tức trở mặt. Y nhíu mày lạnh mặt, muốn trả hoa lại cho hắn.
Nhưng Cảnh Mục một tay cầm kẹo hồ lô, một tay cầm vò rượu, hai tay đều bận, không cách nào cầm được.
"Ngươi còn không cầm, ta vứt đi đó!" Sơ Trường Dụ tức giận nói.
Cảnh Mục lúc này mới dỗ "Đừng, Thiếu phó, người giúp ta cầm một lát, ta ăn xong sẽ lấy về."
Sơ Trường Dụ hết cách, chỉ đành đen mặt ôm bó hoa xinh tươi dạo chợ đêm trên phố Trường Ninh.
Kiếp trước, y hoặc là đi theo Sơ tướng quân đến đất Bắc, hoặc là ở nhà dưỡng bệnh chăm chỉ học tập. Sau khi vào triều, mỗi ngày bận rộn, có thời gian thì đi xã giao, không thì cùng vài văn nhân mở tiệc ngâm thơ.
Y chưa từng thấy cảnh đêm náo nhiệt như vậy.
Trời tối, mấy quán ăn ven đường sẽ bốc lên làn khói trắng, phảng phất khuếch tán vào màn đêm. Trên đường nhiều người qua lại, đèn hai bên rực rỡ, đằng trước vài cửa tiệm còn treo đèn đủ màu sắc. Cách y vài bước chân, có một nhóm người vây tròn xem diễn tạp kĩ.
Tiếng chiêng tiếng trống, tiếng trò chuyện, tiếng cười nói đằng kia hòa vào nhau, lẫn vào tiếng mua bán bàn tán xa gần. Cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, là thái bình thịnh thế.
Sơ Trường Dụ bình tĩnh nhìn xung quanh, nhất thời quên mất mình đang ôm một bó hoa hạnh xinh tươi. Ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt đen láy của y.
Lúc này, vài đứa trẻ chạy ngang qua, suýt đụng phải y.
Sơ Trường Dụ còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã có người giơ tay ôm vai y, kéo y vào lòng bảo vệ.
Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, liền thấy Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ ngẩn một lúc, sau đó như bị điện giật hất cánh tay hắn, đẩy hắn ra, tiện thể nhét bó hoa hạnh trong tay mình cho hắn "Ngươi ăn xong rồi, tự cầm đi."
"Ta còn chưa ăn xong." Cảnh Mục nói, rồi đưa xâu kẹo hồ lô đỏ tươi tới trước mặt Sơ Trường Dụ "Thiếu phó thử đi, kẹo này chua chua ngọt ngọt, người nhất định sẽ thích."
Sơ Trường Dụ mấy lần mím môi, cũng không né tránh, cho kẹo hồ lô vào trong miệng.
Quả nhiên, mùi vị chua ngọt lan trên đầu lưỡi, tức thì kích thích khẩu vị của y.
Sơ Trường Dụ chậm rãi nhai, nuốt mấy viên kẹo, rồi kiên trì nhét trả bó hoa hạnh cho Cảnh Mục "Tự cầm đi!"
Cảnh Mục như không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn phía trước "Thiếu phó, phía trước có mấy người diễn phun lửa kìa!"
Sơ Trường Dụ vô thức nhìn sang, thấy một nam tử cường tráng đứng trên ghế cao, trong tay cầm một cây đuốc. Người đó nuốt chất lỏng vào miệng, thổi mạnh vào ngọn lửa làm nó phun xa vài mét.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Sơ Trường Dụ cũng ngẩn ra.
Cảnh Mục nhìn y ngẩn ngơ xem, nhất thời giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, vẻ ngây thơ đáng yêu đó làm lòng hắn tan chảy.
Hắn biết Sơ Trường Dụ từ nhỏ đã rất ngoan, không thích lẻn ra ngoài chơi, cho nên chưa từng thấy những mánh khóe này. Hắn nắm cổ tay áo của Sơ Trường Dụ, cười nói "Thiếu phó, trò đó thú vị thật, người có muốn xem không?"
Sơ Trường Dụ đang nhìn bên kia, bên cạnh ồn ào, không nghe thấy Cảnh Mục nói gì. Y vừa 'hả?' một tiếng, Cảnh Mục đã ôm y, luồn vào đám đông vây xem.
Ban đầu Sơ Trường Dụ cảm thấy thú vị, trong lòng cũng muốn đến gần xem cho rõ. Khi Cảnh Mục kéo y như vậy, y cũng không từ chối mà thuận theo động tác của hắn, hòa vào trong đám người.
Người trong đám đông chen lấn qua lại, khá khó chịu. Nhưng Sơ Trường Dụ vẫn luôn ở trong vòng tay bảo vệ của Cảnh Mục, xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng không ai va vào y.
Trái tim Sơ Trường Dụ lại vô cớ nóng lên, nóng đến mức căng phồng.
Xung quanh lại ồn ào. Y ngẩng đầu, thấy nam tử cường tráng bán nghệ đó phun ra một ngọn lửa khác, xông thẳng lên trời.
Khoảnh khắc ngọn lửa chiếu sáng, y nhìn góc nghiêng của Cảnh Mục trong đêm. Thiếu niên quả thật rất anh tuấn, đặc biệt là hàng mày ánh mắt, nhìn vô tình nhưng lại có tình, thỉnh thoảng nhìn hắn, ánh lửa chập chờn trong con ngươi xông thẳng vào trong tim.
Sơ Trường Dụ nhất thời ngẩn người, thấy khóe miệng Cảnh Mục mấp máy, nói gì đó với y.
Nhưng bọn họ đứng khá gần người bán nghệ kia, tiếng chiêng trống ồn ào, không thể nghe rõ Cảnh Mục nói gì.
Y 'hả?' một tiếng, Cảnh Mục lắc đầu, chỉ người nghệ nhân giang hồ bên kia.
Y ngẩng đầu, thấy nam tử cường tráng kia đã nhảy xuống ghế cao, lấy một thanh kiếm từ trong đống đồ dùng bên cạnh, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Trong phút chốc, ánh sáng lạnh lẽo tỏa sáng, chỉ cần động nhẹ, liền phản chiếu ánh nến xung quanh, rực rỡ sáng ngời.
Xung quanh lại có tràng vỗ tay khen hay.
Nam tử cường tráng đó cầm kiếm, đi quanh đám đông một vòng, cho mọi người thấy thanh kiếm thẳng sắc bén.
"Hắn muốn nuốt kiếm!" Cảnh Mục cúi đầu, lớn tiếng nói bên tai y.
Hơi thở ấm áp phả vào tai Sơ Trường Dụ, làm lỗ tai y ngứa ngáy.
Lúc này, Cảnh Mục cảm giác thắt lưng siết chặt. Cụp mắt nhìn xuống, hắn thấy ngọc bội của mình bị ai đó giật đi.
Y mới ngẩn người, thì thấy cánh tay Cảnh Mục đặt bên hông mình, mạnh mẽ kéo y sang bên.
Y ngẩng đầu đang định tức giận thì thấy trong tầm nhìn của mình có vệt sáng bạc, chói lóa chiếu vào mắt y. Hóa ra nam tử cường tráng bán nghệ kia đang cho mọi người xem thanh kiếm, mũi kiếm rẽ ngang, đâm thẳng về phía y!
Nam tử cường tráng này không ngờ lại là cao thủ võ công, chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm vừa chuẩn vừa nhanh đâm về phía y. Trong tích tắc, Sơ Trường Dụ không kịp phản ứng, đám đông cũng không kịp hét lên, lưỡi kiếm màu trắng đã xuyên qua không trung, gần ngay trước mắt.
Lúc này, kiếm dừng trước cổ Sơ Trường Dụ ba tấc.
Kế đó y thấy Cảnh Mục một tay ôm y, một tay chắn trước mặt y, cầm chặt lưỡi kiếm.
Máu tức thì nhỏ xuống.
Đồng tử Sơ Trường Dụ đột nhiên co rút, thấy Cảnh Mục dường như không cảm giác được cơn đau, dùng sức bẻ gãy thanh kiếm trong tay. Sau đó bàn tay đẫm máu của hắn rút Tú Xuân đao bên hông, trực tiếp chặt đầu người đó.
Máu bắn ra ba thước.
Xung quanh có tiếng la hét thất thanh, mọi người chạy tán loạn.
Mấy tên giang hồ kia dường như nhận được lệnh, lần lượt nhảy lên, mỗi người cầm vũ khí xông đến phía hai người.
Cảnh Mục một tay ôm chặt Sơ Trường Dụ trong lòng, một tay cầm đao, máu chảy xuống chuôi đao.
Cho dù là vậy, đám người kia cũng bị đao của hắn chặn cách mấy thước, không cho phép tới gần, có hai người chưa kịp ra tay đã bị đao chém trúng.
Lúc này hai mắt Sơ Trường Dụ đỏ bừng, thứ duy nhất y có thể cảm nhận được là thân thể rắn chắc ấm áp đang ôm lấy mình. Các đốt ngón tay trắng bệch của y nắm chặt vạt áo bên hông Cảnh Mục.
Bó hoa hạnh rơi xuống đất lúc nào, nằm trong vũng máu đục ngầu.
Lúc này, binh sĩ từ nha môn Trường Ninh chạy tới, bao vây chặt nơi này. Đám giang hồ thấy vậy, một người liều chết cầm đao xông về phía Cảnh Mục, mà Cảnh Mục đâm thẳng vào người gã. Hai tên còn lại muốn chạy, nhưng bị bắt trói, hai mắt trợn trắng, cắn chất độc giấu trong răng mà chết.
Cảnh Mục lúc này mới dừng lại, nhẹ nhàng ném đao xuống đất, buông lỏng Sơ Trường Dụ, hỏi "Thiếu phó, người có bị thương không?"
Sơ Trường Dụ vẫn nắm chặt vạt áo bên hông hắn không buông. Quan bào phẳng phiu bị y kéo ra khỏi thắt lưng.
Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, không có biểu cảm gì, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm hắn.
Cảnh Mục cười nói "Thiếu phó..."
Nét mặt Sơ Trường Dụ lạnh lùng kéo bàn tay từng cầm lưỡi kiếm của hắn.
Vừa rồi hắn dùng toàn lực chặn lưỡi kiếm sắc bén, lưỡi kiếm cắm mạnh vào lòng bàn tay, sâu thấy cả xương, máu chảy đầm đìa.
Khi nãy còn cố chấp cầm đao giết người, bàn tay lúc này không thể duỗi ra, lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn, trong da thịt mơ hồ có thể thấy cả xương, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
"... nhãi ranh!" Cảnh Mục nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Sơ Trường Dụ.
Nhưng hai bàn tay y đang cầm tay Cảnh Mục lại lạnh buốt, run rẩy gần như không thể cầm chắc.
"Thiếu phó?" thấy bộ dạng của y, Cảnh Mục mặc đau đớn, vội vàng hỏi.
Sau đó, hắn thấy Sơ Trường Dụ ngẩng đầu. Khuôn mặt lạnh băng, đôi môi mím chặt, đôi mắt trong veo đỏ bừng, lấp lánh dưới ánh nến trong đêm.
"Nhãi ranh!"
Y lại nghiến răng, giọng run run mắng một tiếng.
Vừa nói xong, hai giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài trên mặt, dừng ở cằm.
- --------
Chuyện bên lề:
Cảnh Mục học được chiêu mới - tay không cầm đao.