Sơ Trường Dụ trước đây không ý thức được những gì mình nghĩ về Cảnh Mục.
Mỗi lần nhìn thấy Cảnh Mục lại cảm thấy bình yên lạ thường. Y luôn nghĩ chỉ vì tên nhóc này thành thật hiền lành, tin tưởng mình vô điều kiện, cho nên khi đối mặt với Cảnh Mục, y không cần lo nghĩ gì.
Bây giờ chợt bừng tỉnh, y cảm thấy mọi chuyện đã thay đổi.
Bản thân luôn nói Cảnh Mục dựa dẫm mình, không phải y cũng dựa dẫm Cảnh Mục sao? Kiếp trước, những người mà y tiếp xúc, không phải chán ghét y, thì là bằng mặt không bằng lòng, người duy nhất đối xử chân thành với y, chỉ có Cảnh Mục.
Thế nên y lấy hết dũng khí bắt nạt hắn, bất chấp mọi thứ dò thám giới hạn của hắn.
Thật ra chỉ là dựa vào lòng tin của đối phương để giở thói ngang ngược mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, Sơ Trường Dụ càng cảm thấy bản thân chẳng ra gì. Dựa vào chút ân tình dạy dỗ đó mà khống chế sai khiến bắt nạt đứa trẻ này, cuối cùng còn nảy sinh tâm tư không nên với hắn, y há chẳng phải là cầm thú sao?
Y mang theo tâm tình phức tạp đi đến trước mặt Cảnh Mục, cúi đầu hành lễ nói "Vi thần thỉnh an Nhị điện hạ." nói xong, cầm rương sách đứng sang một bên, chờ đối phương vào trước.
Cảnh Mục thấy bộ dạng đột nhiên xa lạ của y, không nói tiếng nào, đứng đó nhìn y hồi lâu.
"Nhị điện hạ?" Sơ Trường Dụ cảm thấy không tự nhiên khi bị hắn nhìn, giống như đã nhìn thấu tất cả tâm tư của y.
"Cảnh Mục đã gần mười ngày không gặp Thiếu phó rồi." Cảnh Mục nói.
"Sao?" Sơ Trường Dụ ngước mắt nhìn hắn.
"... không có gì." Cảnh Mục đối mặt với y rồi dời ánh mắt, đi vào trong chính điện.
Sơ Trường Dụ không hiểu gì, nhưng cũng không hỏi, theo hắn vào trong.
Sơ Trường Dụ mở rương sách, mới phát hiện lúc Không Thanh xếp sách cho y, cũng đặt bản thảo của y vào đó. Một tập sách dày, kèm theo vài quyển du ký, tài liệu, xếp chồng lên quyển Thượng Thư.
Cảnh Mục nhìn thoáng qua hình ảnh phía trên, nhận ra là phác thảo đường sông. Nhìn phương hướng và đánh dấu thì xác định là sông Hoàng Hà.
Cảnh Mục không biểu lộ gì, giống như vô tình nhìn thấy, bước tới cầm lấy bản thảo trước Sơ Trường Dụ "Thiếu phó, đây là sách gì?"
Sơ Trường Dụ thấy hắn cầm bản thảo trong tay cũng không giật lại. Y vốn định khi bản thảo hoàn thành cũng là lúc sông Hoàng Hà vào mùa lũ lụt. Đến lúc đó dâng bản thảo này cho Hoàng thượng, thuận tiện xin đi trị thủy, trốn về phía Nam.
"Hồi Điện hạ, là bản thảo kế hoạch trị thủy của thần viết." Sơ Trường Dụ nói "Những năm gần đây, lũ lụt ở sông Hoàng Hà ngày càng nghiêm trọng, vi thần lo lắng cho dân chúng, nên mới đọc điển tịch của triều trước, tổng kết lại thành một quyển sách lược, dâng cho Bệ hạ, mong là sẽ có ích cho dân chúng phía Nam."
Cảnh Mục dĩ nhiên quen thuộc với sách lược này. Kiếp trước, Sơ Trường Dụ không viết ca phú văn chương, quyển sách duy nhất còn tồn tại là sách lược trị thủy này.
Kiếp trước, Sơ Trường Dụ đã dùng sách lược tốn ba năm tâm huyết viết ra này trị thủy, từ đó sông Hoàng Hà không còn gì đáng lo. Sau khi Sơ Trường Dụ chết, Cảnh Mục đã xem quyển sách này hàng trăm lần, thậm chí có thể đọc thuộc lòng.
Học giả trong triều đều theo đuổi 'tín, đạt, nhã' trong văn chương thi phú, hành văn trôi chảy, cách viết tao nhã. Nhưng Sơ Trường Dụ không giống bọn họ, quyển sách y viết vô cùng súc tích ngắn gọn, không dư thừa chữ nào.
*"Tín" là độ tin cậy, tính trung thực và giá trị thông tin. "Đạt" là thông đạt, đạt đến, thực hiện được hoặc truyền đến. "Nhã" là chính quy, chuẩn mực, đẹp, tao nhã.
Một quyển sách như thế cũng có thể khiến Cảnh Mục đọc ra được tâm trạng và hoàn cảnh của y khi viết từng câu từng chữ. Viết đến đâu thì y bị chuyện bên ngoài tác động làm cho bực tức ngừng bút, viết đến đâu thì y ngộ ra chân lý làm cho tâm trạng thoải mái, Cảnh Mục đều nhìn ra được.
Càng đọc, hắn càng đau lòng cho Sơ Trường Dụ.
Người đời nói y là phản tặc gian thần vô cùng ác độc, nhưng chỉ có Cảnh Mục biết, y là người dịu dàng hào hiệp đến nhường nào. Ngay cả khi y từng xuống địa ngục, cũng đối đãi với lê dân bá tánh trên thế gian này bằng một trái tim ấm áp ôn hòa.
Nhưng người đời không hiểu y, chỉ biết đố kỵ quyền thế to lớn trong tay y.
Bây giờ xem lại sách lược này, tâm tình của Cảnh Mục khác hẳn.
Hắn chỉ nhìn sơ bản thảo đã biết trên đó viết gì. Hắn ngẩng đầu, giả vờ bày ra dáng vẻ không hiểu gì, hỏi "Thiếu phó, người biết trị thủy sao?"
"Thần không biết quyển sách lược này có hiệu quả thế nào, nên không dám mượn tay người khác." Sơ Trường Dụ cười nói.
Cảnh Mục sáng tỏ trong lòng.
Hắn đương nhiên biết công dụng của sách lược này, kiếp trước giao cho các qua viên khác xử lý. Bây giờ y muốn trị thủy, chẳng qua là muốn rời kinh mà thôi.
Tại sao lại rời kinh, lý do đã quá rõ ràng.
Hắn biết từ lúc Sơ Trường Dụ sống lại đã có ý định tránh mặt hắn, vì sợ có quan hệ quá thân thiết với mình, làm cho Càn Ninh đế kiêng dè, sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng hắn làm sao nỡ để y lần nữa chịu đựng khổ đau kiếp trước? Bây giờ mình đã mất đi sủng ái của Càn Ninh đế, một khi rời cung, hắn sẽ như đứa con bỏ đi giữa các hoàng tử, càng không có triều thần nào ngó ngàng đến hắn. Chuyện đã đến bước này, Sơ Trường Dụ vẫn muốn trốn tránh hắn.
Hắn vốn có cách tốt hơn, lợi dụng tình cảm lúc trước của Càn Ninh đế với mẫu phi tranh đấu với các phi tần khác rồi bước lên ngôi vị Thái tử. Nhưng vì Sơ Trường Dụ, hắn đã đi đường vòng hủy hoại tiền đồ bản thân.
Nhưng cho dù như vậy, y vẫn tìm mọi cách rời xa mình.
Cảnh Mục nhìn y, hỏi "Thiếu phó, sau khi người đi, Cảnh Mục phải làm sao?"
Sơ Trường Dụ nghe vậy, cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Y mím môi nói "Nếu Điện hạ được phong vương, sau này sẽ không cần Thiếu phó nữa."
"Nhưng Tứ thư còn chưa học hết." Cảnh Mục nói.
"... sẽ có phu tử khác thôi, Điện hạ." Sơ Trường Dụ nói.
Kế đó, y thấy Cảnh Mục cụp mắt, vẻ mặt dần trở nên chua xót. Hắn im lặng hồi lâu, chậm rãi cất bản thảo vào rương sách của Sơ Trường Dụ "... là do Cảnh Mục đã phụ sự dạy dỗ của Thiếu phó, làm Thiếu phó thất vọng."
Sơ Trường Dụ cau mày "... Điện hạ?"
"Thiếu phó nhiều lần nhắc nhở, Cảnh Mục vẫn ngu ngốc chạm vào vảy ngược của phụ hoàng, bị đuổi ra khỏi cung, giờ đã là một hoàng tử vô dụng rồi." Cảnh Mục nói "Thiếu phó sớm ngày rời xa Cảnh Mục cũng là lẽ đương nhiên. Cảnh Mục ngu ngốc, Thiếu phó lại còn rất trẻ, Cảnh Mục không nên cản đường của người."
Mày Sơ Trường Dụ nhíu ngày càng chặt, nhìn về phía Cảnh Mục.
Cảnh Mục hiển nhiên đã nghĩ sai, cho rằng y ghét bỏ Cảnh Mục vì bị đuổi khỏi cung, không muốn phí lời với hắn nữa.
...... sao có thể chứ.
Sơ Trường Dụ định mở miệng giải thích, nhưng lời đến môi cũng không nói ra được.
Nói thế nào đây? Lẽ nào nói, ta không ghét bỏ ngươi, còn nảy sinh ý nghĩ không nên có với ngươi, muốn kịp thời cắt đứt nên mới giữ khoảng cách với ngươi sao?
Sao có thể nói được chứ.
Sơ Trường Dụ cứ thế nhìn Cảnh Mục cất bản thảo trở vào rương sách, đóng nắp lại, đưa cho mình, nói "Thiếu phó, người về đi."
"... Điện hạ?" Sơ Trường Dụ cau mày.
"Hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi." Cảnh Mục nói "Cảnh Mục không có tâm trạng để học, mời Thiếu phó ngày mai lại đến."
Sơ Trường Dụ cau mày cầm lấy rương sách.
Cảnh Mục đã hạ lệnh tiễn khách. Đối với y, lẽ ra đây là một chuyện tốt có thể làm y thấy nhẹ lòng. Nhưng không hiểu sao Sơ Trường Dụ lại thấy trong lòng nặng nề khó chịu.
Giống như y đang giận bản thân, hành lễ rồi xoay người rời đi.
Ở phía sau, Cảnh Mục im lặng nhìn y rời đi.
Hắn thầm nghĩ, sau ngày hôm nay, Thiếu phó không còn lựa chọn nữa.
Mạng này của Thiếu phó, là ta kéo từ Quỷ Môn Quan trở về. Vậy... làm sao người có thể tùy tiện rời xa ta chứ.
Vào đêm này mỗi năm, Càn Ninh đế đều sẽ đến cung Tê Hà ở một đêm, đây là quy tắc ông tự đặt ra cho mình.
Thân là đế vương, còn là một đế vương ốm yếu nhiều bệnh, Càn Ninh đế cảm thấy mình đứng quá cao sẽ không chịu nổi khí lạnh quanh người.
Lúc ông còn trẻ bị huynh trưởng thân tín nhất hãm hại, sức khỏe bị hủy hoại triệt để, suýt nữa mất đi hoàng vị. Nỗi khổ tranh ngôi không chỉ để lại bệnh căn trên thân thể, càng khắc sâu vào trong lòng ông.
Ruột thịt thân thiết nhất còn không đáng tin, huống chi là những thần tử phi tần không thân không thích, làm thuộc hạ của ông chỉ để cầu công danh lợi lộc?
Điều cấm kị nhất của đế vương là suy nghĩ quá tỉ mỉ, mà tâm tư của Càn Ninh đế lại vô cùng tỉ mỉ.
Kết quả của tỉ mỉ mang lại cho ông cảm giác an toàn, làm ông cảm giác mình ngồi vững trên ngôi vị bao nhiêu năm nay đều dựa vào nó. Nhưng quá tỉ mỉ cũng sẽ làm ông thấy mệt mỏi và lạnh lẽo, cần tìm cách giải sầu.
Vì thế, hồi tưởng về Vân quý nhân là cách giải sầu của ông.
Người chết sẽ không phản bội ông, ông có thể dành trọn tất cả chân thành và tình cảm, ngoài ra còn thuận tiện gắn thêm cho ông danh tiếng si tình.
Đương nhiên, chuyện này cũng nhờ lúc đó ông và Vân quý nhân quả thật từng có khoảng thời gian tâm đầu ý hợp, yêu thương lẫn nhau, lâu lâu nhắc về nó vẫn thấy ấm áp như ngày nào.
Đêm hôm nay, trời trong trăng sáng. Ông nằm trên ghế sập trong chính điện cung Tê Hà. Những vật dụng ở đây đều mang dáng dấp của Vân quý nhân khi còn sống, cảnh hai người ngâm thơ vẽ tranh, ngắm hoa thưởng trăng vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Càn Ninh đế nằm ở đây, cho cung nhân lui hết ra ngoài, ông dường như thấy mình đã trở về thời gian trước kia, tâm trạng bình lặng cuối cùng đã có thể nhắm mắt ngủ yên.
Khi nhìn khóm hoa thược dược dưới trăng ngoài cửa sổ qua màn lụa, ông thấy một bóng người xuất hiện trong sân.
Người đó đi rất nhanh, biến mất khỏi tầm mắt ông trong tích tắc. Nhưng lúc này, Càn Ninh đế đoán người đó đang đến Đông trắc điện của cung Tê Hà.
Muộn như vậy rồi, ai còn tới đây?
Càn Ninh đế không vui, lúc này cũng không thấy buồn ngủ, dứt khoát mặc y phục xỏ giày đứng dậy, đi theo bóng người đó.
Từ khi Vân quý nhân qua đời, Đông trắc điện đã chuyển thành một Phật đường nhỏ, thờ tượng Phật và bài vị của Vân quý nhân. Bên kia cửa sổ, ông thấy một bóng người thon dài đứng dưới ánh nến mờ ảo.
Càn Ninh đế đẩy cửa bước vào Phật đường.
Sau đó, ông thấy Cảnh Mục mặc trường bào đen, khoác áo choàng xanh đậm, trên tay cầm một bó hoa đỗ quyên đỏ tươi, đứng dưới ánh nến nhìn bức chân dung của Vân quý nhân treo trên tường.
Đỗ quyên đỏ là loài hoa yêu thích nhất của Vân quý nhân.