Bừng tỉnh....
Meyo hơi ngước đầu dậy, thấy trên mình vẫn 1 bộ kimono tím kiêu sa thì có cảm giác mất mát gì đó?
Nàng đã ngủ từ lúc lên máy bay ư? Meyo nàng hình như vừa trải qua 1 chuyện gì đó cực đặc biệt. Nàng biết cái gì gọi là “ yêu “. Nàng biết cái gì mang tên “ buồn “. Biết cả cái cảm giác khi được khóc, khóc vì tình, đau đến nhói tim. Nàng biết được cái tính cách được chôn kỹ trong tim nàng, trẻ con ngây thơ, mà ngay cả nàng cũng ko nghĩ mình đã từng như thế? Nhưng đó là cảm giác, nàng cứ ngỡ do mình nghĩ nhiều, nhưng đâu phải vậy?
Cố nhớ lại 1 chuyện gì đó.
Mới hôm qua, nàng lên máy bay sang Trung quốc, giúp cha mật thám bang hội chỗ đó. Meyo nàng lại thấy như chuyện đó xảy ra rất lâu rồi? Như đã qua 1 năm mà lại là hôm qua.
Nhớ lại những gì mình đã mơ thấy, nàng ko nhớ! Xem chừng là giấc mơ dài, rất dài mà khi tỉnh chưa tới 0,00001 tích tắc đã bay sạch bóng trong đầu. Nàng chỉ nhớ lại duy khúc cuối........
Trong màn sương trắng như bao phủ mọi vật. Ta chỉ riêng thấy 1 bóng lưng bạch y nam tử cao ngạo bễ nghễ, tóc đen mềm mại như ẩn như hiện trong tấm sương mù trắng xóa, khẽ vân vê làn gió. xem ra chưa thấy bao giờ nhưng tại sao lại trông thân thuộc quá như vậy??
Bạch y nam tử khẽ quay đầu lại, khuôn mặt mờ ảo, nhưng có thể thấy khóe môi nhếch lên đôi chút, cảm nhận được bao sủng nịnh nhu tình, khẽ chạm lên khuôn mặt như búp bê sứ tinh xảo của ta, khuôn mặt cùng giọng điệu trở lên thành 1 cỗ bi ai xúc cảm, giọng run run vuốt má ta “ Loan nhi,... đừng đi! “ đi gì chứ? Ta ở ngay đây? Nhưng khoan, Loan nhi là ai? Tên ta duy Meyo Kinomoto, thế Loan nhi là sao?
Ta muốn thốt ra câu nói ấy, nhưng phần đất ta đang đứng, bỗng sụp xuống, khi ta rơi xuống, cuốn theo là 1 trận cuồng phong?
Bạch y nam tử bắt đầu rơi lệ, khẽ nỉ non “ Loan nhi, đừng đi....!”
- tiểu thư Meyo, đã đến sân bay! - 1 cô tiếp viên nhẹ khều vai nàng, Meyo tỉnh dậy.
“ tóc “.....
Từ khóe mắt nàng rơi xuống 1 giọt nước...
- tiểu thư? - cô tiếp viên hơi bối rối, loay hoay lấy khăn tay đưa nàng.
Meyo khẽ lấy tay chạm vào mắt. Nước? Khóc? Nàng khóc?
Nàng khẽ cắn môi, cầm lấy khăn tay rồi gật đầu đi ra. Nhưng ngay cả nàng cũng ko rõ. Khi giọt nước mắt đó rơi, tim nàng, có 1 chút... đau!
2 năm sau...
Meyo Kinomoto. Ko ai ko biết danh tánh. Tới đứa trẻ lên 3 cũng biết nàng là người như thế nào.
16 tuổi, ngang nhiên ương ngạnh, 1 tay mềm vung lên, 1 loạt bom tấn sắt đá rơi xuống, lựu đạn nổ, đạn súng ra khỏi nòng, roi da dính máu...
Vô tư đi vào ổ huyệt mafia Trung quốc, ngồi vị trí chủ tọa. Tay chỉ cầm 1 cây chủy thủ gắn ngọc lưu ly tím. 1 cái hất tay, đánh bật mấy viên đạn. Nhưng rõ nàng chưa từng dùng chủy thủ bao giờ, nhưng sao tay cầm lại dễ dàng sử dụng như vậy? Thật quen?
Tay cầm dao hành hình trùm cũ nơi này, nhẹ nhàng lưu loát, khuôn mặt dính huyết sắc, ko để tâm! Nhưng ai biết? Tâm hồn nàng thế nào? Số phận nàng là lạnh lùng như vậy, nên nàng cần gì số mệnh? Con gái ngoan hiền thục đức, nàng chẳng cần, lãnh đạm, lạnh nhạt, ko ai ưa thì thôi. Nàng ko cần “ tình” chi là yêu hay bạn, quá xa xỉ với nàng. Ko ai hiểu nàng, thiết gì nàng hiểu? Nàng duy chỉ đợi 1 người sẽ hiểu nàng thôi.
17 tuổi, kimono xinh đẹp hiền dịu, y bông tử la lan nở xinh đẹp sắc xuân. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như búp bê, đượm nét nhu tình, mềm mại.
1 thân ôn nhu thục nữ, nhẹ tiến bước vào tập đoàn lớp nhất thế giới. Giữa đại sảnh cởi lớp áo ngoài, hiện ra thân hình siêu mẫu cùng 1 bộ quần áo bó sát. Ko chỉ thế, súng lục, lựu đạn, trường tiên, chủy thủ, trâm độc, đạn khói,... thiếu món gì ko?
Khuôn mặt ôn nhu vô đối cười tươi đi vào văn phòng chủ tịch tập đoàn. Nói ôn nhu, chưa nhìn thân đã nhìn mặt, trên người nàng chỗ nào ko có 1 loại vũ khí tối thượng mẫu nhỏ?
Phá tan cái tập đoàn, 1 thân 1 mình. Thủ tướng cúi đầu xin lui.