Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 4: Hai vị phong chủ



Hệ thống linh điệp đột nhiên biến mất,trong chớp mắt lại xuất hiện trước mặt Thẩm Hi Dao làm y giật cả mình

Y theo thói quen buộc miệng chửi tục:“Đệt,mẹ kiếp!Hết hồn!”

Hệ thống:[Thẩm Hi Dao luôn luôn giữ hình tượng của bản thân nên không chửi tục,xin quý khách vui lòng sửa lại thói xấu này]

Thẩm Hi Dao:“Kệ người ta đi,ta tự biết kiềm chế lời nói của mình”

Cùng lúc Tinh Tuyết Tuyết bước vào,đi theo sau là hai người,một nam một nữ

Người nam mặc một bộ y phục từ trên xuống dưới đều mang màu xanh như lá trúc,tay trái gã phe phẩy cây quạt,tay phải cầm theo một giỏ đầy kim châm rồi thuốc than các kiểu đầy trong đó

Người nữ thì mặc bộ y phục tím,gương mặt thanh tú,mang nhiều nét dịu dàng ôn nhu,là kiểu người mà ai nhìn vào cũng sẽ lập tức có thiện cảm

Cũng như Tinh Tuyết Tuyết,trên đầu hai người này lần lượt hiện lên bảng tên giới thiệu nhân vật

[Tô Tư Mộc] cho gã mặc y phục xanh

[Lâm Mi Hoạ] cho nữ nhân mặc y phục tím

Không cần giới thiệu thì Thẩm Hi Dao cũng biết hai người này là ai,trong tiểu thuyết miêu tả từng người rõ ràng thế cơ mà

Nơi đây là Ngũ Điệp Sơn,môn phái đứng đầu tu chân giới,được cai quản bởi năm vị phong chủ,mỗi đỉnh núi được chia làm các phong khác nhau

Thẩm Hi Dao là phong chủ của Áng Ngọc Phong,Lâm Mi Hoạ là phong chủ Bách Tử Phong và Tô Tư Mộc là phong chủ Thanh Hà Phong



Tinh Tuyết Tuyết cung cung kính kính hành lễ:“Sư tôn,Lâm phong chủ và Tô phong chủ đã đến rồi”

Còn chưa kịp để Thẩm Hi Dao trả lời thì Lâm Mi Hoạ đã bước nhanh đến,ngồi xuống giường bên cạnh y

Lâm Mi Hoạ giơ tay ra nhéo má Thẩm Hi Dao,gương mặt đầy sự lo lắng:“Muội có sao không?Cảm thấy cơ thể thế nào rồi?Có đau ở chỗ nào không?À có nhớ tỷ là ai không đấy?”

Chưa gì đã nhận được hàng loạt câu hỏi khiến Thẩm Hi Dao chỉ biết cười cười,y gượng gạo đẩy nhẹ Lâm Mi Hoạ ra:“Sư tỷ…à,muội không sao,không đau ở đâu cả”

Lâm Mi Hoạ rụt tay về,sau đó lại ôm trán tự trách:“Tất cả là tại ta,tại ta không chuẩn bị chu toàn nên muội mới bị hạ độc như vậy”

Bỗng nhiên một tấm bảng trong suốt xuất hiện trước mặt của y:[Thẩm Hi Dao bị ma tộc hạ độc]

Dòng chữ ngắn gọn nhưng cũng đủ để Thẩm Hi Dao hiểu rõ vấn đề.Người ma tộc có hai mạng,mà ả phản diện này hễ gặp ma tộc là lấy roi ra quất cho họ chỉ còn lại một mạng.Vì chuyện này mà người ma tộc vốn đã không ưa nhân tộc nay càng căm ghét hơn,đặc biệt là Thẩm Hi Dao

Mấy ngày trước nhân cơ hội Ngũ Điệp Sơn mở tiệc linh đình thì người ma tộc đã lẻn vào,bỏ độc vào đúng ly rượu của Thẩm Hi Dao

Những chi tiết này không được kể trong tiểu thuyết,bởi vì nhân vật chính là Hà Sở Tiêu chứ có phải Thẩm Hi Dao đâu phải kể rõ làm gì.Nhưng dựa vào tính cách của ả phản diện này thì y cũng đoán được phần nào sự việc đã xảy ra trước đó

Y ôm đầu:“Vậy tỷ đã bắt được tên ma tộc lẻn vào Ngũ Điệp Sơn chưa?”

Lâm Mi Hoạ ôn tồn trả lời:“Đã bắt được,nhưng tên kia đã tự sát luôn rồi”

Đột nhiên Thẩm Hi Dao cảm thấy trái tim của mình đau như bị hàn vạn vật sắt như dao đâm vào,đầu cũng đau như sắp nổ tung đến nơi,y một tay ôm ngực một tay ôm đầu mà quằn quại



Lâm Mi Hoạ thấy biểu hiện đau đớn của y thì hốt hoảng vô cùng:“A Dao,muội sao vậy?”

Thẩm Hi Dao không ngừng đổ mồ hôi,bất giác run rẩy:“Tim…tim muội đau quá…đầu cũng vậy…”

Nhận ra chất độc lại tái phát,Lâm Mi Hoạ quay người quát Tô Tư Mộc:“Không thấy muội ấy đang đau đớn sao mà còn ngồi đó!”

Vừa dứt câu,từ miệng của Thẩm Hi Dao liền phun ra một búng máu,văng hết lên bộ y phục trắng tinh của mình,đôi mắt nhắm lại,cả người ngã về phía trước

Tô Tư Mộc đã yên vị vào chiếc bàn nhỏ kia,tay nhâm nhi ly trà,tự nhiên bị quát thì ngẩn mặt lên:“Nhớ đến sự tồn tại của sư huynh đây rồi à”

Lâm Mi Hoạ đỡ Thẩm Hi Dao,y nghiến răng:“Lắm lời!Mau giúp A Dao đi!”

Tô Tư Mộc bình thản nói:“Truyền chút linh lực vào đi,ổn định rồi ta mới kiểm tra được”

Lâm Mi Hoạ liếc Tô Tư Mộc một cái rồi mới quay lại,y di chuyển ra sau lưng Thẩm Hi Dao,tay vận linh lực rồi truyền vào người vị sư muội này:“Muội chịu khó ngồi vững chút,ta giúp muội ngay đây”

Khi linh lực được truyền vào,Thẩm Hi Dao cảm giác cơn đau dần được dịu xuống,cơ thể cũng trở nên thoải mái hơn,gương mặt của y dần giãn ra

Sau một lúc Thẩm Hi Dao đã hết đau hẳn,y mở mắt nhìn mọi người xung quanh:“Hết đau rồi,cảm ơn sư tỷ”

Lâm Mi Hoạ mỉm cười:“Không có gì”

Vừa mỉm cười với Thẩm Hi Dao xong,thái độ của Lâm Mi Hoạ liền thay đổi khi nhìn sang Tô Tư Mộc.Lâm Mi Hoạ cau có:“Còn ngồi đó làm gì?”

Tô Tư Mộc:“Được rồi,ta kiểm tra liền đây”.Gã nhìn Lâm Mi Hoạ mà thở dài:“Nói chuyện như muội dễ làm người ta hiểu lầm rằng huynh nhỏ hơn muội đó”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv