Chiếc điều hòa màu trắng treo trên tường vẫn chạy, thổi gió lạnh vù vù.
Trong không khí mát mẻ vẫn còn thoang thoảng mùi hương mập mờ.
Có một chiếc chăn trắng dày phồng lên trên tấm ga trải giường màu trắng. Lục Vân Đàn trần truồng dưới chăn như một con công bị nhổ lông, nghe tiếng nước bắn tung tóe không ngừng từ phòng tắm với khuôn mặt đỏ bừng.
Càng nghe càng không có mặt mũi gặp người khác.
Quả thực là đáng xấu hổ...
Tâm trí của cô hỗn loạn thành một nồi cháo, giống như một chiếc máy chiếu phim mất kiểm soát mà chiếu lại những gì vừa xảy ra một cách lộn xộn.
Trống rỗng, lắc lư.
Lắc lư, trống rỗng.
Giống như đã làm, nhưng lại không hoàn toàn.
Nói cách khác, đã làm mọi thứ trừ bước cuối cùng.
Không khí trong chăn đột nhiên hơi ngột ngạt, Lục Vân Đàn hơi váng đầu nên vén chăn ra một khe hở, không khí lạnh như băng lập tức xâm chiếm chiếc chăn ấm áp, xâm chiếm cơ thể đẫm mồ hôi của cô.
Lục Vân Đàn không khỏi rùng mình.
Sau đó cô thò đầu ra khỏi giường, ngước cổ liếc nhìn thùng rác bên cạnh giường.
Có những cục giấy vệ sinh màu trắng.
Ngại ngại ngại ngại quá đi!
Hình ảnh cấm kỵ lại hiện lên trong đầu, cô vội rút đầu trở lại giường tựa như một con rùa đen rụt cổ.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột ngột dừng lại.
Hai hoặc ba phút sau thì cửa phòng tắm mở ra. Lương Vân Tiên bước ra ngoài, sau khi nhìn thấy một ngọn núi màu trắng phồng lên trên giường, anh lặng lẽ mỉm cười: Vẫn còn xấu hổ à?
Lục Vân Đàn nghe thấy tiếng bước chân đến gần nhưng lại không có ý định vén chăn lên, bất động trốn vào trong chăn giả chết.
"Em không đi tắm sao?" Lương Vân Tiên đứng cạnh giường, mỉm cười dịu dàng nhìn núi chăn.
Lục Vân Đàn không nói.
Cứ không nói lời nào.
Chuyên gia giả vờ câm điếc.
Lương Vân Tiên không còn cách nào khác đành phải chuyển chủ đề: "Thẻ phòng để ở đâu? Anh đi lấy hành lý cho em."
Lục Vân Đàn không trả lời ngay mà vén chăn thành một cái khe hở nho nhỏ.
Ánh mắt cô nhìn theo khe hở nhỏ này, sau khi nhìn thấy bộ dạng của anh, cô cau mày không vui: "Anh định thế này mà đi sao?"
Chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở thắt lưng, không sợ bị người khác nhìn thấy?
Cơ ngực, cơ bụng và đường nhân ngư đều là của em hết, người khác không thể nhìn thấy!
Lương Vân Tiên chắc chắn không thể ra ngoài như thế này, nhưng anh lại cố tình trêu chọc cô: "Ở ngay bên cạnh. Anh sẽ quay lại nhanh thôi."
"Như vậy cũng không được!" Lục Vân Đàn rất độc đoán nói: "Anh phải mặc quần áo vào!" Cô lại uy hiếp thêm câu nữa: "Nếu không em sẽ trói gô anh lại, dạy anh học đức hạnh của đàn ông!"
Lương Vân Tiên bất lực: "Mặc vào ngay đây."
Anh kéo chiếc khăn tắm quấn quanh eo ra, Lục Vân Đàn sửng sốt một chút rồi lập tức trùm chăn kín mít.
Đôi mắt cô tối sầm, mọi thứ trong phòng đều không liên quan gì đến cô!
Đúng!
Không liên quan!
Tôi vẫn là một nữ hiệp đơn thuần!
Ngay khi nữ hiệp Đàn nhận định trong lòng rằng cô vẫn là một người rất trong sáng thì đột nhiên nghe thấy Lương Vân Tiên hỏi cô: "Nữ hiệp Đàn vẫn chưa quen à?"
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc như đang nói "Nice to meet you" với một người bạn mới quen.
Nhưng thực tế, tốc độ của xe hơi là một trăm tám mươi dặm.
Mặt Lục Vân Đàn lập tức đỏ bừng, đột nhiên xấu hổ đến mức từ trong chăn giận dữ hét lên: "Em vốn đã cùng, với." Cô nghèo vốn từ, không có cách nào mở miệng để hình dung thứ đó, buộc lòng phải lược bớt mà nói thẳng: "Không quen! Không quen một chút nào!"
"…"
Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, còn dám nói là không quen sao?
Không hiểu sao Lương Vân Tiên lại có cảm giác như tình cảm của mình đang bị Hải Vương đùa giỡn.
Anh thở dài, vừa nói vừa mặc quần vào: "Được rồi, vậy anh sẽ tìm người khác để làm quen."
Lục Vân Đàn vén chăn lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: "Nếu anh dám đi tìm người khác, em sẽ băm nhỏ anh ra!"
Lương Vân Tiên nhướng mày: "Không phải em không quen biết nó sao?"
Lục Vân Đàn: "Có quen hay không là chuyện của em, anh đi tìm người khác hay không cũng là việc của em. Toàn bộ con người anh đều là của em. Em muốn làm gì thì làm!" Rõ ràng đang kiêu ngạo và vô lý nhưng cô vẫn nói một cách cây ngay không sợ chết đứng: "Cho dù em có đẩy anh vào lãnh cung rồi bỏ mặc em trai của anh cả đời không dùng thì anh cũng không được phép mang nó đi tìm người khác!"
Lương Vân Tiên: "..."
Bỏ mặc cả đời không dùng?
Lục Vân Đàn trợn mắt nhìn anh: "Có phục hay không?"
Anh đành phải gật đầu: "Phục, rất phục." Lương Vân Tiên bước trở lại giường, cúi xuống hôn lên trán cô rồi chống hai tay hai bên người cô và nghiêng người nhìn cô: "Nhưng bỏ mặc cả đời không dùng thì không thể được."
Lục Vân Đàn: "..."
Lương Vân Tiên nhìn cô không chớp mắt, nói một cách nghiêm túc: "Đời này anh chỉ phục vụ cho mình nữ hiệp Đàn."
Lục Vân Đàn: "..."
Rốt cuộc sao anh có thể nói ra được mấy lời vừa dễ nghe vừa dung tục như vậy?
Cô nín thở suy nghĩ một lúc rồi nghiêm nghị hỏi: "Đời này nghĩa là bao lâu? Có tuổi nghỉ hưu không? Sẽ không nghỉ hưu sớm chứ?"
Vẻ mặt của Lương Vân Tiên không thay đổi: "Chỉ cần em muốn, hai trăm tuổi cũng được."
Lục Vân Đàn: "..."
Không phải là em không muốn, chủ yếu là em sợ mình sẽ không sống được đến lúc đó.
Lương Vân Tiên: "Còn vấn đề gì không?"
Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đưa tay ôm cổ anh: "Trên cơ bản thì không có vấn đề gì."
Lương Vân Tiên vẫn còn thắc mắc, nghiêm túc hỏi: "Khi nào anh mới được lên chức?" Rồi lại nói thêm: "Loại hợp pháp ấy."
Lục Vân Đàn cau mày, bất mãn nói: "Còn chưa hết thời gian thử việc mà anh đã muốn lên chức rồi? Anh có thấy công ty nào tùy tiện như vậy không?" Cô lại trợn mắt tức giận nói: "Đây là một công ty nghiêm túc, quy trình phê duyệt cũng rất nghiêm khắc!"
Lương Vân Tiên thích thú: "Thời gian thử việc là bao lâu?"
Lục Vân Đàn kiêu ngạo: "Xem anh biểu hiện đã." Nói xong cô vòng tay qua cổ anh, dùng chân đẩy đẩy chân anh: "Em đi tắm." Rồi lại nói: "Thẻ phòng ở trong balo của em. Khi anh quay lại thì nhớ giúp em đặt bộ đồ ngủ lên ghế ở cửa phòng tắm nhé."
"Được." Lương Vân Tiên đứng dậy, tiện tay nhặt cái áo trên giường mặc vào.
Lục Vân Đàn nằm trên giường, cô không cử động cho đến khi anh lấy thẻ phòng và đi ra ngoài. Sau đó cô vén chăn ra, vòng tay ôm người chạy vào phòng tắm.
Vì nhiệt độ điều hòa quá thấp nên khi đóng cửa lại, cánh tay cô nổi đầy da gà.
May mắn là trong phòng tắm tương đối ấm áp.
Vòi hoa sen rất mạnh, ngay khi mở van nước nóng liền phun ra từ vòi, hơi nước bốc lên ngay lập tức.
Lục Vân Đàn rửa mặt xong trước rồi sau đó cúi đầu xuống gội đầu.
Khi đang tắm thì cô chợt nhớ lại câu chuyện ma… bà cụ mặc áo liệm, ma nữ mặc áo đỏ và lời nói như ở cõi âm của bà già——
Sau khi mặt trời lặn thì không đi lên núi Sơn Hải, phía bắc có oan hồn; Phía tây có điều cấm kỵ; Phía đông và nam là hướng âm quan, có đường đi mà không có đường về.
Nhà nghỉ bọn họ đang ở là hướng nào?
Hướng nam?
Đối diện cửa âm phủ!
Cứu mạng!!!
Nhà văn Lục Của Lương lập tức bật chế độ não bổ: Phải chăng khi cô nhìn lên thì sẽ nhìn thấy một ma nữ mặc đồ đỏ dính trên trần nhà với mái tóc khô dài màu đen treo trên cao, đang nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt không tròng? Khi cô vừa ngẩng đầu lên thì một giọt máu từ trong hốc mắt tối đen của ma nữ rơi xuống, ‘bẹp’ một tiếng rơi xuống chóp mũi của cô.
Gáy cô bắt đầu phát lạnh rồi!
Lục Vân Đàn không dám cúi đầu nữa, lập tức vô thức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, may là trên trần nhà không có nữ quỷ, nhưng ai có thể đảm bảo chung quanh không có thứ gì khác? Lỡ như ma quỷ luôn ở đây, chẳng qua là do cô không nhìn thấy thì sao?
Sợ quá, sợ quá! Sợ quá đi mất!
Cô thậm chí không dám tắm tiếp, ôm chặt lấy cánh tay đứng bất động dưới vòi hoa sen, lỗ tai dựng đứng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Gần năm phút sau, cô nghe thấy tiếng cửa đóng mở. Sau khi tắt vòi nước, cô ngập ngừng gọi: "Thư sinh thối?"
"Sao vậy?"
Giọng nói của anh luôn trầm ấm, dịu dàng, có sức xoa dịu lòng người.
Lục Vân Đàn khẽ thở dài, sau đó thô bạo ra lệnh: "Đứng ở cửa phòng tắm, không được cử động. Khi em gọi thì phải trả lời!"
"Lại sợ à? "
Giọng điệu của anh thoáng chút ý cười.
Nữ hiệp Đàn đột nhiên cảm thấy mất mặt, nói khoác mà không biết ngượng trả lời: "Em không sợ, em lo anh sợ!"
Lương Vân Tiên không khỏi bật cười nhưng để bảo vệ mặt mũi cho nữ hiệp Đàn anh buộc phải trả lời: "Được rồi, cảm ơn nữ hiệp Đàn đã quan tâm. Anh sẽ nghiêm túc phối hợp không rời nửa bước."
Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bật vòi sen lên tiếp tục tắm, trong quá trình đó gần như cách mười giây cô lại kêu lên: "Thư sinh thối!"
Mỗi lần anh đều kiên nhẫn trả lời: "Anh đây, đừng lo."
Sau khi xả sạch sữa tắm, Lục Vân Đàn tắt nước, dùng khăn lau tóc. Thật ra lúc này cô không còn sợ hãi nữa, chỉ là muốn gọi anh nên cô hét lên ba tiếng liên tục: "Thư sinh thối! Thư sinh thối! Thư sinh thối!"
Anh cũng trả lời cô ba lần liên tiếp bằng giọng điệu kiên nhẫn và dịu dàng: "Anh ở đây, anh ở đây, anh ở đây."
Lục Vân Đàn vui vẻ mỉm cười, sau khi lau khô người, cô cầm máy sấy tóc đồng thời nói với ra bên ngoài cửa: "Anh lấy đồ ngủ cho em được không?"
Giọng nói của Lương Vân Tiên từ ngoài cửa truyền đến: "Cần quần lót không?"
Lục Vân Đàn: "..."
Hỏi khiến em xấu hổ quá.
Nhưng không thể không mặc.
Cô chỉ có thể trả lời: "Có..."
Lương Vân Tiên đi lấy đồ cho cô, Lục Vân Đàn bật máy sấy tóc và bắt đầu sấy tóc, được nửa chừng cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: Đồ lót của cô không hề gợi cảm chút nào. Thậm chí có thể nói là nhàm chán!
Khi mua đồ lót cô không bao giờ quan tâm đến kiểu dáng mà chỉ quan tâm đến việc nó có thoải mái khi mặc hay không. Kết quả là đồ lót của cô về cơ bản đều là màu trơn và quần lót cotton nguyên chất trông rất bình thường...
Chiếc quần bị cởi xuống ban nãy thì còn tàm tạm, nó có màu đen tuyền nên cũng hơi liên quan đến từ "Gợi cảm", nhưng cái dự phòng cô để trong balo thì thực sự không thể lấy ra được—— Chiếc quần lót cotton màu trắng tinh, ở phía trước còn được thêu một bông hoa nhỏ màu hồng.
Phản ứng của Lương Vân Tiên sẽ như thế nào sau khi nhìn thấy?
Liệu anh có cười nhạo sự ngây thơ của cô không?
Nữ hiệp nào lại mặc quần lót kiểu này?!
Mặt mũi của em!
Lục Vân Đàn kiên quyết không để chuyện này xảy ra, cô lập tức tắt máy sấy tóc và hét lên: "Thư sinh thối!"
"Sao thế?"
Lục Vân Đàn còn định ghìm cương ngựa bên bờ vực thẳm: "Anh để balo ở cửa phòng vệ sinh là được!"
"Anh lấy ra rồi."
Lục Vân Đàn: "..."
Có phải anh cố ý không?
Chắc chắn là anh cố ý!
Hừ!
Em sẽ không tha cho anh đâu!
Cô giận dữ sấy tóc xong rồi lại đánh răng một cách phẫn nộ. Sau đó mở cửa phòng tắm ra một khe hở nhỏ và nhìn thấy một chiếc ghế, váy ngủ và quần lót của cô đã được gấp gọn gàng đặt trên ghế.
Cũng may váy ngủ là màu đen, kiểu dáng cũng rất phóng khoáng, phía trước in mấy chữ đầy khí phách tiêu sái: Duy ngã độc tôn*
(*Duy ngã độc tôn: Tương truyền Thích Ca Mâu-ni lúc mới sinh ra đời; bước đi bảy bước; một tay chỉ trời; một tay chỉ đất nói: Thiên thượng thiên hạ; duy ngã độc tôn 天上天下; 唯我獨尊 Trên trời dưới trời; chỉ ta là cao quý. Thường tục hiểu là cao ngạo tự đại.)
Mặc quần áo xong, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra từ phòng tắm, khoanh tay trước ngực, như sợ người ngồi bên giường không nhìn thấy dòng chữ in trên váy ngủ của mình.
Lương Vân Tiên đang ngồi bên giường suy nghĩ điều gì đó, khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn Lục Vân Đàn: "Lại đây."
Lục Vân Đàn vênh váo bước tới, còn chê bai: "Hừ, bây giờ anh thật dũng cảm, còn dám ra lệnh cho bổn"
Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh vòng tay ôm lấy eo rồi dùng sức ôm cô vào trong ngực.
Nhưng cô vẫn kiên trì nói hết câu: "Nữ hiệp..."
Lương Vân Tiên ngước mắt nhìn cô: "Hỏi em một chuyện."
Lục Vân Đàn hơi hếch cằm, cụp mắt xuống vẻ mặt đắc ý nói: "Hỏi đi."
Lương Vân Tiên cảm thấy thích thú trước biểu cảm đáng yêu này của cô: "Hồi tiểu học em có đăng ký tham gia hoạt động ngoại khóa nào không?"
Lục Vân Đàn không có ấn tượng lắm, khẽ cau mày: "Tiểu học?Lớp mấy?"
Lương Vân Tiên: "Lớp một? Hay lớp hai."
Lục Vân Đàn: "Ồ, lúc đó em mới bảy tám tuổi, làm sao có ấn tượng gì?"
Lương Vân Tiên: "Để anh nhắc em, đấy là trại huấn luyện dành cho trẻ em. Các hoạt động thường diễn ra vào cuối tuần, tối thứ sáu đi và trở về vào chiều chủ nhật. Địa điểm cũ của trại huấn luyện nằm ở Đường vành đai 3 phía Tây, gần đó có rất nhiều ngôi nhà nấm đầy màu sắc."
Vài đoạn ký ức cũ chợt hiện lên trong đầu Lục Vân Đàn: "Nhà nấm?"
Lương Vân Tiên gật đầu: "Là ký túc xá của học sinh, buổi tối những đứa trẻ đi tham gia hoạt động sẽ ngủ trong nhà nấm."
Lục Vân Đàn cố gắng nhớ lại, tựa hồ có chút ấn tượng:
Hồi tiểu học—— Cô không nhớ mình học lớp mấy, nhưng chắc chắn là không lớn và chưa đến lớp ba, bởi vì khi ấy cô vẫn làm bài tập bằng bút chì—— Xế chiều một hôm nào đó nhà trường phát tờ rơi quảng cáo, có một tấm hình xinh đẹp được in trên tờ quảng cáo bóng loáng. Trong ảnh có một ngôi nhà nấm nhiều màu sắc trông rất giống ngôi nhà trong truyện cổ tích.
Cô đã nghe các bạn cùng lớp từng đến trại huấn luyện này nói rằng ngôi nhà nấm này là nơi để ngủ vào ban đêm.
Nói cách khác, nếu đến trại huấn luyện này thì có thể sống trong ngôi nhà nấm như trong truyện cổ tích!
Cô vô cùng thích, chiều hôm đó sau khi đi học về, cô bắt đầu nài nỉ ông bà nội xin bố mẹ cho cô đăng ký, nhưng bố cô không đồng ý cho cô đi vì lo lắng cho sự an toàn của cô nên không muốn cô ngủ bên ngoài. Cô không chịu nghe mà nhất quyết đòi đi, không cho đi thì khóc, khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất, không chịu đứng dậy cho đến khi bố mẹ đồng ý.
Cuối cùng, sau khi cô một khóc hai nháo ba thắt cổ thì bố mẹ cô cũng đồng ý để cô đi. Họ chi 200 nhân dân tệ phí đăng ký và hơn 200 nhân dân tệ nữa để đưa cô đến trung tâm thương mại mua quần áo——Áo sơ mi trắng, quần yếm màu hồng, giày thể thao màu trắng—— Để cô ăn mặc thật xinh đẹp đi tham dự hoạt động.
"Hình như em từng tham gia." Lục Vân Đàn vừa nhớ lại vừa nói: "Em nhớ có đoạn em đang ăn thịt nướng, thầy giáo cũng dặn em không được chĩa đầu nhọn của que tăm lên trên, nếu không sẽ chọc vào các bạn khác."
"..."
Chỉ nhớ mỗi ăn thế?
Lương Vân Tiên lại hỏi: "Vậy em còn nhớ đêm đầu tiên ở trại huấn luyện, nửa đêm em ra ngoài tìm nhà vệ sinh mà không thấy, sốt ruột tới mức khóc to không?"
Cơ sở vật chất ở các trại huấn luyện trẻ em thời đó không quá tiên tiến. Bên ngoài nhà nấm nhìn sáng sủa và đẹp đẽ, nhưng bên trong lại không có nhà vệ sinh, ban đêm còn phải ra ngoài tìm nhà vệ sinh, không có giáo viên đi theo.
"Làm sao có thể?" Đầu óc của Lục Vân Đàn từ trước đến nay có cơ chế tự bảo vệ rất mạnh mẽ, sẽ thường xuyên xóa sạch những ký ức không có lợi cho bản thân, huống chi những ký ức đã cũ như vậy, thực sự không còn chút ký ức nào nữa: "Bổn nữ hiệp sao lại vì không tìm được nhà vệ sinh mà khóc? Chắc là anh nhớ nhầm người rồi!"
Lương Vân Tiên từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói: "Anh tốt bụng dẫn cô bé đó đi vệ sinh, sau đó cô ấy không cho anh đi mà nhiệt tình hỏi tên anh. Anh tưởng cô ấy muốn cảm ơn anh, nhưng sau khi anh nói tên của mình xong thì cô ấy lại xin anh đợi ở cửa, hơn nữa chỉ cần cô ấy kêu tên anh thì anh nhất định phải trả lời, nếu không sẽ đánh anh." Anh nhìn cô chăm chú: "Lúc đó, để chứng minh cô ấy thực sự có năng lực để đánh anh, cô ấy đã nhặt một viên gạch đỏ từ dưới đất lên và đập mạnh vào bức tường ngoài cửa nhà vệ sinh khiến viên gạch vỡ thành nhiều mảnh. Cô ấy còn đe dọa anh nếu anh không nghe lời thì hậu quả cũng giống như viên gạch này, chết không toàn thây."
Lục Vân Đàn: "…"
Ơ cái thủ đoạn này, sao mà giống bổn nữ hiệp vậy nhỉ?
Chẳng lẽ thực sự là mình sao?
Cô vô cớ cảm thấy hơi áy náy, yếu ớt hỏi: "Cô ấy mặc quần áo kiểu gì?"
Lương Vân Tiên không chút nghĩ ngợi: "Áo sơ mi trắng, quần yếm màu hồng, giày thể thao màu trắng.
Lục Vân Đàn: "…"
Cứu mạng!
Lương Vân Tiên nhìn ánh mắt của cô: "Là em sao?"
Dĩ nhiên Lục Vân Đàn không thể thừa nhận, cô chột dạ rũ mắt: "Chắc chắn không phải là em!" Cô lại bắt đầu trả đũa: "Anh bịa chuyện bậy bạ đúng không? Để vu oan hãm hại em đúng không? Lâu đến vậy rồi mà sao anh còn nhớ rõ ràng như thế?"
Lương Vân Tiên bất lực nói: "Anh chỉ vừa mới nhớ ra."
Thực ra anh đã hoàn toàn quên mất chuyện đó rồi, cho đến lúc nãy khi cô ở trong phòng tắm gọi anh và yêu cầu anh phải trả lời.
Lục Vân Đàn vẫn không chịu thừa nhận: "Chắc chắn không phải là em!" Cô lại lên án thêm: "Hơn nữa, người ta là một cô bé, buổi tối đi vệ sinh một mình đáng sợ biết bao nhiêu, anh đợi cô ấy một chút thì làm sao? Còn thù dai nhiều năm như vậy!"
Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: "Muốn biết chuyện xảy ra sau đó không?"
Lục Vân Đàn: "..."
Còn có sau đó nữa hả?
Lương Vân Tiên: "Đêm hôm sau, cô ấy lại lẻn ra khỏi ký túc xá, đến cửa sổ giường anh và liên tục gõ cửa sổ cho đến khi đánh thức anh mới thôi."
Lục Vân Đàn dường như có một loại cảm giác mơ hồ— Đêm đó trăng rất tròn, cô rất thích一 Đồng thời cô còn có linh cảm lúc đó mình chẳng làm được việc gì tốt nên đột nhiên nín thở: "Em, không, không, không phải em, cô ấy, tại sao cô ấy lại gọi anh?"
Lương Vân Tiên khẽ thở dài: "Cô ấy nói cô ấy vừa ý anh, nên nhấn đầu và tay anh dẫn anh đến khu vui chơi, bắt anh phải bái thiên địa với cô ấy."
Lục Vân Đàn: "..."
Hả?
Hồi bé mình đỉnh như vậy hả trời?!
Cô mím môi, giả vờ thông cảm: "Vậy anh có bái không?"
Lương Vân Tiên cười khổ: "Cô ấy cầm gạch trong tay, sao anh dám không bái?"
Hả?!
Thì ra bổn nữ hiệp đã có được anh từ khi mới bảy tuổi!
Lục Vân Đàn cố gắng mím môi không cười: "Ồ." Cô lại bắt đầu giả vờ làm người tốt: "Ôi trời, không sao đâu, em là một người rất hào phóng, chuyện khi còn bé sao có thể xem là thật chứ? Anh không cần phải tự trách hay cảm thấy áy náy gì cả, em sẽ không truy cứu trách nhiệm chuyện anh cùng người khác bái thiên địa đâu."
Lương Vân Tiên vừa tức giận vừa buồn cười: "Đây là lấy oán báo ơn sao?"
Lục Vân Đàn nhất thời không vui: "Ý anh là gì? Người ta lấy thân báo đáp, anh còn không biết điều nữa!"
Lương Vân Tiên nhướng mày: "Có ai cầm gạch để lấy thân báo đáp không?"
Lục Vân Đàn: "..."
Hình như là không.
Hơn nữa nghe miêu tả thì lúc ấy trông cô giống như một tên thổ phỉ cưỡng ép gái nhà lành hơn.
Cô trợn mắt bắt đầu bối rối: "Vậy tại sao anh không kháng cự? Cô ấy chỉ là một cô bé yếu đuối, anh là con trai thì nhất định có thể kháng cự, nhưng anh cũng không kháng cự, cũng không gọi giáo viên đến cứu."
Lương Vân Tiên rất thành thật: "Bởi vì anh không muốn."
Lục Vân Đàn sửng sốt: "Tại sao anh không muốn?"
Cái tên thư sinh thối này không ra chiêu theo lẽ thường!
Đuôi mắt Lương Vân Tiên hơi cong, anh cười nói: "Bởi vì anh thích cô ấy."
Lục Vân Đàn vui mừng khôn xiết, tuy cô mím môi nhưng khóe môi đã nhếch lên, khóe mắt và lông mày tràn đầy đắc ý.
Ngay khi anh nhìn thấy biểu cảm nhỏ bé của cô, Lương Vân Tiên liền muốn cười.
Anh thích những biểu cảm nhỏ của cô.
Thích từng cử động và nụ cười của cô, thích tính cách ngang tàng của cô, thích sự thông minh và kiêu ngạo của cô.
Anh thích mọi thứ ở cô.
Tình yêu ngập tràn, không thể kìm chế được.
Anh giơ tay lên ôm lấy gáy cô, ấn cô về phía mình rồi hôn lên môi cô lần nữa.
Lục Vân Đàn không từ chối nụ hôn, cô ngồi thẳng vào lòng anh, ôm chặt lấy cổ anh và hôn đáp lại say đắm.
Lại một nụ hôn dài nồng nàn.
Nụ hôn kết thúc, Lục Vân Đàn cọ chóp mũi anh một cách thân mật, thở hổn hển hỏi: "Anh có yêu em không?"
"Yêu." Giọng của Lương Vân Tiên trầm nhưng ngữ điệu vẫn dịu dàng và kiên định như ngày nào: "Yêu rất nhiều."
Lục Vân Đàn vui mừng, ôm anh một lúc rồi đột nhiên ngáp: "Thư sinh thối, em buồn ngủ rồi."
Lương Vân Tiên: "Đi ngủ?"
Lục Vân Đàn gật đầu, cọ cằm vào vai anh: "Ừ, muốn đi ngủ." Sau đó cô đứng dậy khỏi đùi anh, leo lên giường và bò vào trong chăn.
Lương Vân Tiên bước tới cửa, tắt đèn trong phòng tắm và hành lang, sau khi lên giường thì anh tắt đèn trong phòng.
Trong phút chốc, trong phòng tối đen như mực.
Bóng cây ngoài cửa sổ đập vào tấm rèm trắng, giương nanh múa vuốt mờ mờ ảo ảo.
Lục Vân Đàn lặng lẽ co rúm người vào trong chăn.
Nữ hiệp Đàn vốn không sợ trời không sợ đất vậy mà lại sợ ma.
Lương Vân Tiên nhịn cười, quay đầu nhìn cô: "Có cần anh ôm em ngủ không?"
Lục Vân Đàn muốn giữ thể diện, tuyệt đối không thừa nhận mình sợ hãi: "Cũng lớn rồi mà? Ngủ còn phải ôm sao?"
Lương Vân Tiên không nói gì nhiều: "Được rồi, vậy anh đi ngủ, chúc ngủ ngon." Nói xong, anh thực sự nhắm mắt lại.
Lục Vân Đàn nhìn lướt qua anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu: Đáng lẽ ra nên để cho anh ôm!
Bóng tối luôn sinh ra sợ hãi.
Nhà văn Lục lại bắt đầu một số suy đoán tuyệt vời: Đêm khuya yên tĩnh, trong góc tối của căn phòng, có một ma nữ mặc áo đỏ, tóc đen dài rũ xuống đất đang nhìn chằm chằm vào người ngủ trên giường với đôi mắt không tròng.
Cứu mạng!
Cô vô thức chen chúc qua chỗ Lương Vân Tiên.
Cô tiếp tục suy nghĩ: Trong chiếc tủ tưởng chừng như bình thường đột nhiên phát ra một âm thanh kỳ lạ, giống như có người gõ cửa, bên trong thực ra không hề trống rỗng mà có một bà cụ mặc áo liệm đang đứng. Sắc mặt bà ta tái nhợt như tờ giấy, trên má có hai vết đỏ kỳ lạ, môi cũng đỏ kỳ lạ, hơn nữa bà ta còn trầm giọng hát, giọng khàn khàn và u ám như dùng cưa cưa gỗ: "Sau khi mặt trời lặn thì không đi lên núi Sơn Hải, phía bắc có oan hồn; phía tây có điều cấm kỵ; phía đông và nam là hướng âm quan, có đường đi mà không có đường về…"
Đối diện giường cô đang nằm là hướng gì?
Phía tây!
Có điều cấm kỵ!
Cứu mạng!
Cô vừa sợ hãi vừa chen lấn qua chỗ Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên mở mắt, khẽ thở dài: "Nữ hiệp Đàn muốn lấn anh rớt xuống giường sao?"
Lục Vân Đàn thẹn quá hóa giận: "Em ghét anh nhất! Anh ôm người ta không được sao?"
Lương Vân Tiên không khỏi bật cười, anh lập tức ôm chặt và hôn lên trán cô: "Được rồi được rồi, đừng sợ, có anh ở đây."
Lục Vân Đàn run rẩy co người vào ngực anh, cô ôm Lương Vân Tiên thật chặt rồi trừng mắt nhìn anh đe dọa: "Không được phép buông em ra, nếu không em sẽ đánh anh!"
Lương Vân Tiên đảm bảo với cô: "Anh sẽ không bao giờ buông em ra."
Lục Vân Đàn nói thêm: "Nếu nửa đêm em muốn đi vệ sinh, anh phải đi cùng em."
Lương Vân Tiên lại hứa: "Được rồi, nhất định sẽ đi cùng em."
Lúc này Lục Vân Đàn mới cảm thấy yên tâm, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể an lòng nhắm mắt lại.
Lương Vân Tiên nhìn người trong ngực mình, không khỏi nhếch môi nghĩ thầm: Hiếm khi có một lần ngoan ngoãn như vậy. Sau này phải kể cho cô ấy nghe nhiều câu chuyện kinh dị hơn mới được.