Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 39: "Xin nữ hiệp Đàn yên tâm, nếu như có chết tôi cũng sẽ mang vào trong quan tài."



Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Dưới sự giám sát kỹ lưỡng và hết sức nghiêm khắc của thầy giáo Lương, nhóm người Thanh Vân bang do bang chủ Đàn cầm đầu cuối cùng cũng gian nan thống khổ nhưng tự lực cánh sinh hoàn thành tất cả bài tập nghỉ đông của mình.

Bốn giờ chiều ngày mùng 5 Tết, trở lại trường.

Vào ngày mùng 6 Tết Nguyên đán, học kỳ hai của lớp mười hai cũng chính là học kỳ cuối cùng của đời học sinh trung học, chính thức bắt đầu.

Quân sư Lý Nguyệt Dao của Thanh Vân bang vì đạt thành tích học tập ưu tú vượt trôi nên được đề cử vào lớp chọn, thành công hội ngộ với hộ pháp Lương ở lớp 12/9. Bang chủ Đàn thì dẫn dắt hai Phó bang chủ trái và phải bảo vệ trận địa lớp 12/2.

Mặc dù quân sư Lý đã được vào lớp 12/9, nhưng cô ấy vẫn gắn bó với bang chủ Đàn, thường ngày vẫn sẽ cùng cô đến lớp và ra về, cùng nhau đi ăn cơm.

Cuộc sống học tập sau khi bắt đầu học kỳ mới thật căng thẳng và phong phú, chớp mắt đã trôi qua được nửa tuần.

Lớp tự học buổi tối vẫn kết thúc lúc 10 giờ, nhưng sau khi tiếng chuông tan học vang lên Lục Vân Đàn lại không vội vàng thu dọn đồ đạc, như thể không nghe thấy tiếng chuông, cô tiếp tục giải đề tiếng anh. Quyết tâm phải viết xong đề luận văn Tiếng Anh cuối cùng cô mới như trút hết gánh nặng thở dài nhẹ nhõm. Sau đó cô ngẩng đầu liếc nhìn qua chiếc đồng hồ treo chính giữa phía trên bảng đen, đã 10 giờ 22 phút rồi, cô vội vàng thu dọn đồ đạc.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lúc nhét tài liệu cần phải học sau khi về ký túc xá vào trong cặp, trong lòng cô không khỏi cảm thán: Học tập, đúng là mệt mỏi, học tập chính là chuyện khó khăn nhất trên thế giới, hơn nữa cô còn không biết rốt cuộc vì sao mình phải học ——

Học kỳ trước cô nỗ lực học tập là để đạt được mục tiêu thi đạt xếp hạng 350 của khối, sau đó bỏ cuộc vì giận thư sinh thối. Bây giờ không giận dỗi nữa nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng học tập mà không có mục tiêu, vẫn phải cưỡng ép bản thân đi học. Cho dù ‘biển học vô biên khó khăn chính là con thuyền đưa ta cập bến’ học tập không cần lý do.

Tuy nhiên nếu cô bắt buộc phải tìm ra một lý do thì chính là vì chuyện Lương Vân Tiên phải di dân sang Mỹ. Mặc dù cô không rõ giữa hai chuyện ‘Học tập thật tốt’ với ‘Lương Vân Tiên phải di dân sang Mỹ’ có liên quan gì đến nhau, nhưng cái sau lại trở thành động lực của cái trước.

Vội vàng thu dọn đồ đạc xong, Lục Vân Đàn đeo cặp lên rồi mang theo bình nước rỗng rời khỏi lớp. Cô đi đến cầu thang góc Tây Bắc chờ Lý Nguyệt Dao, hai người các cô đã hẹn sẽ gặp nhau ở đây lúc 10 giờ 25 phút, sau đó cùng đi rót nước ở phòng trà nước bên cạnh nhà ăn.

Không lâu sau, Lý Nguyệt Dao xuất hiện, trong tay cũng cầm một cái bình vội vã xuống lầu.

Sau khi gặp nhau, đầu tiên bang chủ Đàn quan tâm đến tình hình mới nhất của quân sư Lý: “Lớp học mới thế nào? Mấy ngày nay đã quen chưa?”

Lý Nguyệt Dao thở dài, mặt mày ủ ê: “Không quen chút nào, cậu không thể tưởng tượng được bọn họ liều mạng thế nào đâu, thực sự dọa chết người, cái kiểu hận không thể học đến chết, học thành tro cốt đó!”

Học sinh cá biệt Lục Vân Đàn vô cùng kinh ngạc, không khỏi trợn to hai mắt: “Thật hay giả thế?”

Lý Nguyệt Dao: “Bây giờ là 10 giờ 25, lúc tớ rời khỏi lớp trong lớp vẫn còn hơn một nửa đang ở lại học, thi xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.”

Lục Vân Đàn: “…”

Người ta đây mới đúng là học tập nghiêm túc!

Nghĩ lại lớp của cô, lúc cô rời đi trong lớp gần như đã không còn một bóng người.

Ôi, đây chính là sự chênh lệch giữa lớp chọn và lớp thường.

Sau đó hai người cùng đi về phía cửa ra vào khu dạy học, trên đường đến phòng trà nước Lục Vân Đàn lại tò mò hỏi: "Thư sinh thối về rồi à?"

Lý Nguyệt Dao lắc đầu: "Chưa về."

Lục Vân Đàn - học sinh đội sổ thâm niên có chút khó hiểu: "Cậu ấy muốn xuất ngoại du học sao còn phải liều mạng như vậy, nếu là tớ thì đã nghỉ học lâu rồi, dù sao cũng không cần tham gia thi đại học."

Lý Nguyệt Dao: "Cậu ấy liên tục giảng bài cho mọi người, nên vẫn chưa về." Cô ấy lại thở dài, "Mấy người trong lớp chọn cũng rất đáng sợ, tất cả đều là máy móc học tập vô tình, còn hơi ích kỷ, rất ít người chịu lãng phí thời gian giảng bài cho người khác. Hộ pháp Lương là một trong số những người tốt đó, ai hỏi bài cậu ấy cũng đều giảng, hơn nữa còn rất kiên nhẫn. Giảng một lần không hiểu cậu ấy sẽ giảng lại hai ba lần, cũng không chê người ta phiền và không hề khó chịu, nên lúc giáo viên không có ở đó mọi người đều muốn tìm cậu ấy để hỏi bài."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Dường như Lương Vân Tiên luôn như vậy —— Lục Vân Đàn nhớ đến lúc anh phụ đạo thêm cho cô, bất kể cô không tình nguyện bao nhiêu, không phối hợp hay thiếu hiểu biết, anh cũng sẽ không cảm thấy cô phiền toái. Anh sẽ luôn chịu khó giảng lại cho cô thêm một lần nữa, giảng cho đến khi cô hoàn toàn hiểu được mới thôi. Nhưng Chu Lạc Trần cũng giống như vậy.

Mặc dù cô chưa bao giờ trực tiếp tìm Chu Lạc Trần hỏi bài, nhưng sẽ hỏi cậu ta trên Wechat. Nhất là buổi tối sau khi về ký túc xá, khi cô nằm trong chăn học bài gặp phải vấn đề không biết, cô sẽ nhắn tin hỏi cậu ta đầu tiên. Dù muộn thế nào cậu ta cũng sẽ lập tức giải đáp cho cô, nhưng có lẽ vì cậu ta sợ làm phiền đến người khác nên chưa bao giờ gửi tin nhắn thoại hay gọi video mà chỉ gửi tin nhắn văn bản. Hoặc cậu ta sẽ trực tiếp gửi qua một tấm hình, nội dung là các bước giải đề cậu ta đã viết, hình thức rõ ràng dễ hiểu, các bước làm chi tiết, chữ viết tay đẹp đến mức có thể mang ra làm bảng mẫu luyện viết chữ.

Ngay sau đó Lục Vân Đàn bỗng nhiên nhớ tới điều gì: "Đúng rồi, hôm nay Chu Lạc Trần có đến trường không?"

Lý Nguyệt Dao lắc đầu, căn bản không muốn nói nhiều đến cậu ta, lời ít ý nhiều trả lời: “Không.”

"Ơ? Sao vẫn chưa đi học vậy." Lục Vân Đàn vừa kinh ngạc vừa lo lắng, "Rốt cuộc là nhà cậu ta đã xảy ra chuyện gì vậy..."

Hôm nay đã là thứ sáu, từ lúc bắt đầu học đến bây giờ Chu Lạc Trần vẫn chưa đến trường. Cô từng gửi một tin nhắn Wechat cho cậu ta, hỏi cậu ta tại sao không đi học? Cậu ta chỉ trả lời: Trong nhà có chút chuyện.

Còn chuyện gì thì cậu ta không nói, Lục Vân Đàn cũng không phải không biết xấu hổ mà truy hỏi đến cùng. Dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, nếu như cậu ta muốn nói thì chắc chắn đã chủ động nói, không nói thì là vì không muốn nói, không thể nói, nên cô không hỏi thêm.

Lý Nguyệt Dao không quan tâm nhiều đến vậy: "Nói không chừng chỉ đơn giản là cậu ta không muốn đến trường thì sao? Dù sao cậu ta cũng xin được chỉ tiêu đề cử đến đại học Đông Phụ rồi, còn tới trường làm gì?" Cô ấy còn có vẻ giận dữ bất bình, "Nếu như không phải hộ pháp Lương xuất ngoại du học thì làm gì tới lượt cậu ta!"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn cũng cảm thấy như vậy, tuy nhiên Chu Lạc Trần là người cô thích, là nghệ nhân xếp giấy cô yêu thích nhất nên cô không thể nói như thế, hơn nữa cô còn muốn bảo vệ cậu ta: "Thật ra thì thành tích của cậu ta cũng rất tốt, cũng xứng đáng với chỉ tiêu đề cử này.”

Lý Nguyệt Dao lại thở dài: "Haiz, nói thì nói vậy thôi, có lẽ vì tớ thấy bất công thay hộ pháp Lương." Trong giọng nói cô ấy tràn đầy sự bất lực, "Nói thật, tớ vẫn cảm thấy Chu Lạc Trần chỉ đang nhặt được món hời. Từ khi vào cấp ba, rất nhiều thứ cậu ta giành được đều là của Lương Vân Tiên, ví dụ như chức vụ đội trưởng của đội tuyển trường hay đại diện học sinh, hoặc chỉ tiêu đề cử lần này đều là vì hộ pháp Lương không muốn nên cậu ta mới giành được. Nếu như cậu ấy muốn thì còn lâu mới đến lượt Chu Lạc Trần."

Lục Vân Đàn từ chối cho ý kiến, nhưng sâu trong lòng lại đồng tình với Lý Nguyệt Dao. Cho nên cô rất áy náy cũng rất xấu hổ, bởi vì cô cảm thấy mình không nên nghĩ như vậy. Dù sao Chu Lạc Trần mới là người cô thích mà, cô không nên coi thường cậu ta, càng không nên cảm thấy Lương Vân Tiên giỏi hơn cậu ta. Cô nên cảm thấy mọi thứ Chu Lạc Trần có được là do cậu ta tự giành được, có liên quan gì đến Lương Vân Tiên chứ? Nhưng cô không kiểm soát được suy nghĩ và trái tim mình... Cán cân trong lòng cô không thể kiểm soát được mà nghiêng về phía Lương Vân Tiên.

Cô không nói gì, chỉ thở dài.

Bây giờ cũng đã muộn, lúc hai người đến phòng trà nước thì đã không còn ai ở đây. Sau khi nhanh chóng rót nước đầy bình hai người bọn họ chạy như bay một mạch về ký túc xá, lao vào cửa chính ký túc xá một phút trước khi tắt đèn.

Lúc 10 giờ 40, đóng cửa chính, tắt đèn ký túc xá.

Lục Vân Đàn đã quen rửa mặt trong bóng tối, ngay cả đèn cũng không cần bật. Rửa mặt xong cô chui vào chăn tiếp tục học tập.

Cô định làm xong một bộ đề Khoa Học tổng hợp rồi mới đi ngủ.

Bộ đề này tương đối đơn giản, chưa tới bốn mươi phút cô đã làm xong, cô chỉ sai hai câu ở phần Sinh Học và Hóa Học, tám câu hỏi Vật Lý cũng chỉ sai hai câu. Vốn dĩ cô muốn sửa những câu sai trước khi đi ngủ, nhưng thật sự cô quá mệt mỏi, buồn ngủ đến nỗi mí mắt cứ giằng co. Cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa nên cô tắt đèn nhỏ, đẩy bài thi và dụng cụ học tập dưới gối, sau đó ngắt công tắc tinh thần, chỉ cần đầu chạm gối là chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Ngủ thiếp đi chưa đầy một phút bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì đó, giật mình như bị khùng ngồi bật dậy. Ngay lập tức cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho nghệ nhân xếp giấy:【Ngủ ngon, tôi ngủ đây.】

Cô sợ nếu mình không nhắn tin cho nghệ nhân xếp giấy, thì cậu ấy sẽ không ngủ mà đợi cô nhắn tin hỏi bài.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Ngay sau đó, nghệ nhân xếp giấy đã trả lời cô:【 Ngủ ngon, mơ đẹp. 】

Sau đó Lục Vân Đàn mới yên tâm nhắm mắt lại, nhưng lại không ngủ được, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện của nghệ nhân xếp giấy: Tại sao Chu Lạc Trần không đến trường học chứ? Rốt cuộc nhà cậu ta đã xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không?

Thật lâu sau, cô mơ mơ màng màng ngủ rồi, nhưng vẫn cảm thấy mình chưa ngủ được bao lâu thì đồng hồ báo thức đã vang lên lúc 5 giờ 30.

Cô cài chuông báo thức là đoạn điệp khúc bài hát《Hoắc Nguyên Giáp》của Châu Kiệt Luân, vì thế bây giờ chỉ cần nghe bài nhạc này thì cô ngay lập tức căng thẳng—

"Huo huo huo huo huo huo huo Hoắc gia quyền từng bộ chiêu thức linh hoạt*~ "

(*Huo huo huo huo huo huo huo huo Hoắc gia quyền từng bộ chiêu thức linh hoạt: dựa theo bản vietsub ‘Chấp niệm’ trên youtube)

Những quyền cước trong lời bài hát làm Lục Vân Đàn đau khổ mở mắt. Tắt đồng hồ báo thức xong cô miễn cưỡng rời giường, tác phong nhanh nhẹn mặc quần áo rồi vào phòng vệ sinh.

Thời tiết tháng giêng vẫn rất lạnh, nhiệt độ nước lạnh thấu xương, dù có buồn ngủ cách mấy sau khi rửa mặt cũng bị cái lạnh của nước làm cho tỉnh táo.

Ký túc xá nữ mở cửa lúc 5 giờ 40, chưa tới 5 giờ 40 Lục Vân Đàn đã đeo cặp rời khỏi phòng. Cô đứng ở cửa cầu thang đợi chưa đầy một phút thì đã thấy Lý Nguyệt Dao đi xuống từ cầu thang. Bác gái quản lý ký túc xá dùng chìa khóa mở sợi dây xích treo trên tay nắm rồi đẩy cửa ra, sau đó hai người bọn họ cùng đến căn tin. Sau khi mua đồ ăn ở cửa sổ căn tin xong, bọn họ chạy một mạch tới phòng học bắt đầu một ngày mới nỗ lực của cuộc đời.

Hôm nay là thứ bảy, ngày cuối cùng của tuần, buổi sáng lúc luyện tập chạy bộ Lục Vân Đàn không đi. Cô còn vô cùng kiêu ngạo nằm lên bệ cửa sổ, ngẩng cổ nhìn về phía cầu thang.

Lương Vân Tiên nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô gọi lớn: "Thư sinh thối!" Lại còn vươn tay ra khỏi cửa sổ vẫy tay với anh.

Lương Vân Tiên mỉm cười, đi tới trước cửa sổ: "Nôn nóng muốn học thuộc Tiếng Anh à?"

"..."

Vẻ mặt Lục Vân Đàn tràn đầy ấm ức nhìn anh: "Cậu đúng là người không thú vị, mở miệng ra đều là học hành thôi!"

Lương Vân Tiên: "Vậy tôi phải nói thế nào? Bạn học này, cậu có đơn xin nghỉ không?"

Lục Vân Đàn vẫn lời lẽ hùng hồn: "Tôi không có, đúng là tôi trốn tập đấy, nhưng hôm nay tôi có lý do trốn tập chính đáng."

Lương Vân Tiên bất lực mỉm cười: "Lý do gì?"

Lục Vân Đàn: "Tôi muốn hỏi cậu lý do tại sao Chu Lạc Trần suốt thời gian qua không đến trường."

Trong lòng Lương Vân Tiên khẽ thở dài, anh biết lý do nhưng anh không thể nói, ít nhất chuyện này không thể truyền ra từ miệng của anh, cho nên anh chỉ có thể trả lời: "Tôi cũng không rõ lắm."

Lục Vân Đàn khá kinh ngạc: "Ơ? Cậu ta vậy mà lại không nói với cậu sao?"

Lương Vân Tiên: " Ừ, không nói."

Nghiêm túc mà nói thì đúng là như vậy, Chu Lạc Trần cũng không trực tiếp nói cho anh biết về chuyện bố mình qua đời. Anh biết được tin này từ bố mẹ của anh, anh cũng hiểu rất rõ Chu Lạc Trần, hoàn toàn có thể hiểu được tại sao cậu ta không nói cho anh biết chuyện này. Vì vậy anh chỉ có thể giả vờ như không biết gì.

Lục Vân Đàn hơi cau mày: "Hai cậu có quan hệ tốt như thế mà cậu ta cũng không nói với cậu, không phải đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng chứ?"

Lương Vân Tiên: "Đừng đoán bậy, cũng không nên chủ động hỏi, cậu ta muốn nói thì tất nhiên sẽ nói."

Lục Vân Đàn: "Đương nhiên tôi biết không nên hỏi cậu ta, phải để lại cho người ta không gian riêng, nếu không tôi hỏi cậu làm gì?"

Lương Vân Tiên cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Thế sao cậu không để lại không gian riêng cho tôi?"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn: "..."

Bang chủ Đàn bỗng nhiên ý thức được hình như cô hơi bị tiêu chuẩn kép: Lúc trước thư sinh thối không đến trường một khoảng thời gian, mỗi ngày cô đều nhắn tin cho anh trên Wechat hỏi rốt cuộc có chuyện gì? Vò đầu bứt tai muốn biết rõ lý do anh không đến trường. Hơn nữa sau khi anh đi học lại, cô còn không thể kiềm chế được mà trực tiếp chất vấn anh có phải muốn đi di dân không, không chừa cho anh chút không gian riêng nào...

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mặc dù bổn bang chủ tiêu chuẩn kép, nhưng uy nghiêm của bang chủ cũng không đến lượt anh khiêu khích!

Bang chủ Đàn bắt đầu ngụy biện: "Có giống nhau đâu, cậu là thành viên của Thanh Vân bang còn cậu ta thì không phải, tại sao tôi lại phải đi hỏi chuyện riêng của người ngoài bang?" Ngay sau đó, cô bắt đầu trả đũa, "Hơn nữa ai bảo cậu lơ tôi hai tháng, người sai chính là cậu! Cậu còn không nhận sai! Còn chất vấn tôi à! Thù dai nữa sao! Hừ! Chưa từng thấy ai không biết lý lẽ gì vậy đấy!"

Lương Vân Tiên: "..."

Rốt cuộc ai là người vô lý?

Lục Vân Đàn khoanh hai tay trước ngực, mặt đầy kiêu ngạo nhìn anh, nói: "Hành vi không nói lý lẽ này của cậu gọi là phạm thượng, nếu như Hạ Tây Dương và Lý Hàng ở đây thì cậu tiêu đời rồi. Hai người họ chắc chắn sẽ vạch tội cậu, tôi vì trấn an đại thần sẽ phải cách chức cậu, nhưng..."

Cô nói một nửa, không nói hết câu, nhướng mắt nhìn Lương Vân Tiên.

Lương Vân Tiên cố nén cười, rất phối hợp tiếp tục truy hỏi: "Nhưng chuyện gì?"

Lục Vân Đàn nhếch môi: “Xem như vì hôm nay là một ngày đặc biệt, nên tôi không tính toán với cậu!”

Lương Vân Tiên giật mình, sửng sốt nhìn cô.

Hôm nay là ngày 25 tháng 2, là sinh nhật của anh.

Tuy nhiên, anh vẫn hơi không chắc chắn: “Ngày đặc biệt gì cơ?”

Lục Vân Đàn khịt mũi: “Cậu đoán xem?” Cô cúi xuống, lấy ra một chiếc móc khóa búp bê bằng len từ trong hộc bàn, đưa cho Lương Vân Tiên rồi nhấn mạnh nói: "Con búp bê này là do tôi tự làm, chính tay tôi làm!"

Trên móc chìa khóa màu bạc treo một con búp bê bằng len tạo hình cổ nhân, trên người con búp bê mặc một chiếc áo dài nam màu xanh nhạt, trên đầu đội một chiếc mũ phù hợp, chân đi một đôi giày cao cổ màu trắng.

Mặc dù tay nghề không hoàn hảo, chiếc mũ của con búp bê bị cong, hai cánh tay có chiều dài khác nhau, đôi mắt cái to cái nhỏ, nhưng Lương Vân Tiên vẫn có thể nhận ra đây là một thư sinh nhỏ.

Anh nhếch môi, tràn đầy ý cười nhìn con búp bê trong tay.

Con búp bê này chắc chắn là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh nhận được trong đời.

“Cái này rất khó làm, mất rất nhiều công sức của tôi đấy!” Con người Lục Vân Đàn này có một cái tật xấu, là một khi cô đã bỏ công sức ra thì phải cho cả thế giới biết được là cô đã vất vả như thế nào, phải tuyên truyền công lao của mình thật tốt mới được, “Tôi phải dùng kim đâm liên tục vào vật nhỏ này, đâm rồi lại đâm, mãi mới ra được hình dáng như vậy, tay tôi suýt thì rớt ra luôn!”

Lương Vân Tiên ngước mắt, chăm chú và nghiêm túc nhìn cô: “Cảm ơn nữ hiệp Đàn đã ưu ái.”

Anh không gọi cô là “Bang chủ Đàn”, bởi vì "Bang chủ" là tên mọi người thống nhất gọi cô, chỉ có xưng hô “Nữ hiệp Đàn" này là thuộc về chính anh.

Lục Vân Đàn rất nghiêm túc dặn dò: "Cậu nhất định phải chăm sóc nó thật tốt, nếu dám làm rớt đi một cái tay hay cái chân thì tôi sẽ bẻ tay chân của cậu luôn!"

Lương Vân Tiên bảo đảm với cô bằng khẩu khí chắc chắn: "Xin nữ hiệp Đàn yên tâm, nếu như có chết tôi cũng sẽ mang vào trong quan tài."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn cũng không tin lời anh nói, dẫu sao bây giờ anh chỉ mới mười tám tuổi, cách cái chết còn xa, ít nhất cũng phải sáu mươi bảy mươi năm nữa. Đến khi đó anh đã sớm trở thành một người Mỹ thực thụ, lấy vợ sinh con đẻ cháu rồi, còn nhớ đến người và chuyện bây giờ ư? Có lẽ cô với con búp bê bằng len này đã bị ném đi hoặc bị lãng quên trong ký ức sâu thẳm từ lâu, sao có thể đem vào quan tài?

Tuy nhiên, nhưng nghe thấy anh nói vậy cô vẫn rất vui vẻ:

"Thư sinh thối, hy vọng cậu sẽ nói được làm được."

"Còn nữa, chúc cậu sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv