Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 21: Lục Vân Đàn liếc nhìn anh: "Xí, hẹp hòi."



Từ Hà Khách của trường trung học số 2, anh ấy tốt nghiệp quá sớm. Năm đó khi anh ấy đi khắp các ngóc ngách của trường trung học số 2 để quan sát cách bố trí camera trong trường, bên trong rừng cây nhỏ phía Bắc của bãi tập vẫn chưa lắp camera, vẫn còn thuộc điểm mù của camera. Thế nhưng xưa đâu bằng nay, theo tốc độ phát triển nhanh chóng cùng với lãnh đạo nhà trường liên tục biến chuyển từng ngày trong việc đối phó với những học sinh ngang bướng, trong rừng cây nhỏ khuất kín kia đã được lặng lẽ lắp đặt camera từ lâu.

Hành vi hẹn đánh nhau của Lục Vân Đàn và Vương Trạch được phát hiện vào lúc lãnh đạo trường trích xuất camera vào sáng sớm hôm nay.

Ban đầu Lục Vân Đàn cũng không biết chuyện có camera, vậy nên phản ứng đầu tiên chính là chống chế, bày ra dáng vẻ ngốc nghếch của học sinh cá biệt một cách hoàn mỹ, ngoan cố chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: "Em đâu có! Sao em đánh nhau với Vương Trạch được ạ? Em đâu có quen Vương Trạch!"

Lão Kim không nhiều lời, mở hẳn máy tính xách tay ra, mở đoạn video được camera giám sát kia lại.

Chứng cứ rành rành như núi, cho dù là học sinh cá biệt thâm niên cũng không thể nào chống chế thêm được nữa.

Cuối cùng Lục Vân Đàn đành phải cúi cái đầu quật cường xuống, hai tay đan vào nhau, khai báo lại toàn bộ quá trình phạm tội một cách đàng hoàng. Nhưng nào ngờ lão Kim còn hỏi tới động cơ phạm tội: "Tại sao em lại đánh nhau với bạn ấy?"

Lục Vân Đàn suy nghĩ giây lát, cảm thấy nói ra chuyện này sẽ không hay lắm, bởi vì như vậy sẽ kéo theo rất nhiều người. Cô bèn nhấc mí mắt, cẩn thận nhìn lão Kim rồi hỏi một câu thăm dò: "Vương Trạch không khai gì sao ạ?"

Lão Kim tức tới mức thở hổn hển: "Vương Trạch là Vương Trạch, em là em!"

"À..." Lục Vân Đàn xoắn xuýt gãi đầu, vắt hết óc để cân nhắc chọn lọc từ ngữ: "Nói tóm lại thì, là do em ngứa mắt Vương Trạch, cậu ấy cũng bắt nạt người khác mà."

Lão Kim nhíu mày, trợn mắt nhìn cô: "Sau đó em hẹn đánh nhau với người ta, rồi đánh người ta một trận hả?"

Lục Vân Đàn lại suy nghĩ thêm một chút, sau đó gật đầu: "Vâng." Rồi lại đột nhiên lắc đầu: "Không không không, đâu phải một mình em đánh cậu ta đâu, cậu ta cũng đánh em, cậu ta đạp em một cái đó ạ!"

"Không cần biết ai đánh ai, đánh nhau đã là sai rồi!" lão Kim nghiêm nghị chất vấn: "Rốt cuộc thì bạn ấy bắt nạt ai? Là bạn học lớp chúng ta à? Vì sao em lại không phản ánh với thầy và lớp trưởng? Cứ phải dùng cách thức bạo lực để giải quyết vấn đề sao?"

Lục Vân Đàn: "Em cũng muốn giải quyết hòa bình đó, nhưng mà Vương Trạch không muốn."

Lão Kim tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Vân Đàn ấp úng không nói lời nào.

Lão Kim: "Em không nói với thầy, thầy sẽ tìm những bạn học khác để điều tra, cả khối có nhiều người như vậy, thầy không tin là không hỏi ra được!"

Nhìn cái thế này, giống như ông ấy sẽ thật sự điều tra rõ ràng triệt để. Lục Vân Đàn xoắn xuýt mím môi: "Vậy thì em nói với thầy rồi, thầy có thể bảo đảm không truy cứu trách nhiệm của bất cứ người vô tội nào được không?"

Lão Kim bất đắc dĩ nói: "Em đã nói đó là người vô tội rồi, sao thầy còn phải truy cứu trách nhiệm của người ta nữa?"

"Vậy thì được rồi." Sau khi có được lời hứa của lão Kim, Lục Vân Đàn mới mở miệng, khai báo động cơ phạm tội, nhưng lại lược bớt một số chuyện không quan trọng, ví dụ như sự tồn tại của Thanh Vân bang, sự gia nhập của Lương Vân Tiên.

Cô loại luôn Lương Vân Tiên ra khỏi câu chuyện này, từ đầu đến cuối chưa hề nhắc đến tên của anh.

Anh là bông tuyết trắng trên thế giới này, là một học sinh giỏi đa tài, không thể xuất hiện trong sự việc xằng bậy như này được.

Thế nhưng, Trần Tư Vũ lại khác, cô ta là cực phẩm nhân gian!

Nếu như phải chọn lấy một người để thêm mắm dặm muối, vậy thì người được chọn này, chắc chắn là Trần Tư Vũ không lệch đi đâu được!

Nói xong, Lục Vân Đàn còn lo rằng lão Kim không tin, lại nói một cách chắc chắn: "Không tin thì thầy có thể trích xuất camera vào lúc hai giờ chiều thứ Hai, cậu ta đọc nhật ký của em vào đúng lúc đó ạ!"

Cô cũng lược luôn Lý Nguyệt Dao khỏi chuyện này, bởi vì Lý Nguyệt Dao là một người sợ xã hội có thâm niên, da mặt còn mỏng hơn cả tờ giấy, nếu như khiến cô ấy bị cuốn vào chuyện này, đồng thời tiết lộ nội dung nhật ký của cô ấy cho lão Kim, chắc chắn cô ấy sẽ điên mất, nói không chừng sau này còn không thể nào học môn của lão Kim một cách bình thường được nữa.

Chân mày của lão Kim càng nhíu chặt hơn, sắc mặt cũng càng lúc càng tối sầm lại: "Trần Tư Vũ thật sự đã đọc nhật ký của em ngay trước mặt bạn học cả lớp sao?"

Lục Vân Đàn gật đầu thật mạnh, lòng đầy căm phẫn: "Hoàn toàn là sự thật ạ! Cậu ta rất xấu tính, lòng dạ độc ác! Giẫm đạp danh dự của em trước mặt mọi người!"

Lão Kim: "..."

Nói thật, ông ấy không hề nhìn thấy chút dấu vết bị chà đạp danh dự nào trên người bạn học này.

Thở dài một cái, lão Kim tiếp tục hỏi: "Sao bạn ấy lại có được nhật ký của em?"

Về chuyện này, Lục Vân Đàn cũng đã từng hỏi Lý Nguyệt Dao, Lý Nguyệt Dao nói rằng nhật ký của mình được giấu ở nơi sâu nhất trong tủ quần áo, trên ngăn tủ còn được khóa lại, chỉ có khi nào lấy đồ gì trong tủ mới mở ra, không biết Trần Tư Vũ đã lén trộm đi nhật ký của cô ấy vào lúc nào.

Thế nhưng cô chắc chắn không thể dựa vào câu trả lời của Lý Nguyệt Dao để đối phó với lão Kim được, bởi vì tình huống của bọn họ khác nhau, cô và Trần Tư Vũ không ở cùng một phòng: "Sao em biết được cậu ta lấy kiểu gì ạ? Chẳng lẽ em lại đưa nhật ký tới trước mặt cậu ta để cậu ta đọc được sao? Chắc chắn là cậu ta lấy trộm rồi! Còn trộm như thế nào thì em không biết."

Lão Kim: "Trước đây em đã từng xích mích với bạn ấy chưa?"

Lục Vân Đàn: "Chưa từng ạ, nhưng cậu ta thích bắt nạt người khác, thấy ai hiền thì bắt nạt người đó, chuyên môn bắt nạt mấy người thành thật như bọn em!"

"..."

Lão Kim không thể nhịn được nữa: "Em mà là người thành thật sao?"

Lục Vân Đàn: "..."

Lão Kim lại chất vấn: "Vì sao em không nói chuyện này cho thầy hay lớp trưởng biết?"

Lục Vân Đàn thoáng nghĩ rồi nói: "Cậu ta quen Vương Trạch, nếu như em nói với thầy, dưới áp lực của thầy hoặc trưởng khối cậu ta sẽ xin lỗi, nhưng chắc chắn sẽ không thành khẩn, biết đâu còn ghi thù trong lòng, sau đó nhờ Vương Trạch trả đũa em."

Lão Kim không biết làm sao: "Cho dù Vương Trạch có gây sự với em, em cũng có thể phản ánh lại với thầy mà!'

Lục Vân Đàn: "Sau đó thì sao ạ? Cậu ta sẽ chỉ tạm thời không gây sự với em, nhưng chỉ đảm bảo là không tìm gặp trong trường, ra ngoài đường thì không chắc, nói không chừng còn tìm vài người chặn em trên đường em về nhà, thầy cô cũng đâu quản được mấy người ngoài trường, thay vì ồn ào đến nỗi mọi người đều biết, chẳng bằng đánh cho cậu ta một trận nhớ cả đời."

Lão Kim: "..."

Ông ấy lại chẳng thể nào phản bác được lời của cô.

Người làm giáo viên như bọn họ cũng có nghe nói đến mấy nhân vật làm mưa làm gió trong khóa, tình huống của Vương Trạch cũng quả thực giống như lời cô nói, chẳng những gây gổ trong trường học mà còn qua lại với dân xã hội ngoài trường, đánh nhau là chuyện như cơm bữa với cậu ta, là một tên cá biệt không thể dạy dỗ được, đại đa số học sinh đều khá sợ cậu ta.

Cuối cùng, lão Kim thở dài một hơi: "nhân vật không vừa đâu, đổi thành học sinh khác thì tránh bạn ấy còn không kịp."

Lục Vân Đàn vẫn còn kiêu ngạo, không hề tự cảm thấy mình đang bị tra hỏi, hất cao cằm lên: "Em là quán quân võ thuật toàn quốc ạ, truyền nhân chính tông của Hình Ý quyền, sao mà sợ cái loại sâu bọ này được chứ?"

Lão Kim cũng biết nhà cô mở võ quán, nhưng vẫn rất bất đắc dĩ: "Cho dù nói như thế nào đi nữa thì đánh nhau cũng là sai, huống chi là ở bên trong trường!" Ông ấy lại ra lệnh: "Gọi điện thoại cho mẹ em, bảo bà ấy chiều nay đến trường một chuyến!"

Lục Vân Đàn chớp chớp mắt: "Em không có điện thoại di động."

Lão Kim không tin: "Em mà không có điện thoại di động sao?"

Vẻ mặt Lục Vân Đàn rất thành thật: "Không có thật ạ, nhà trường không cho mang điện thoại di động theo!"

Lão Kim không muốn so đo với cô: "Được rồi, không cần đến em, thầy sẽ gọi cho mẹ em."

Lục Vân Đàn: "Dạ."

Lão Kim xua xua tay với cô: "Đi đi, về lớp học bài đi."

Lục Vân Đàn đứng không nhúc nhích: "À thì, em muốn xin nghỉ phép giờ học thể dục ạ."

Lão Kim: "Sao lại xin nghỉ?"

Lục Vân Đàn hùng hồn: "Bởi vì hôm qua đánh nhau nên em bị thương rồi ạ."

Lão Kim: "..."

Không còn lời nào để nói, không còn lời nào để nói nữa!

Vẫn còn lo rằng lão Kim không tin, Lục Vân Đàn lại ăn không nói có mà bổ sung thêm một câu: "Nửa bên xương sườn của em tím cả rồi, nhìn qua cũng khá nghiêm trọng, chỉ cử động một chút thôi đã đau rồi ạ!"

Cô thật sự không nói láo, hôm nay sau khi rời giường, cô cố ý vén áo ngủ lên nhìn thoáng qua, xương sườn phía bên phải đã bị bầm tím một mảng, hiện ra hình tơ nhện màu đỏ tím.

Lão Kim thở dài một hơi: "Em muốn xin nghỉ mấy ngày?"

Lục Vân Đàn được voi lại đòi tiên: "Thương tổn đến gân cốt phải một trăm ngày ạ."

Lão Kim: "..."

Sau khi có được đơn xin nghỉ phép chính thức, có hiệu lực, có uy tín, Lục Vân Đàn đầy sức sống quay về lớp, không hề có cảm giác của một người bị thương một chút nào.

Cách giờ vào tiết thứ hai môn Tiếng Anh chỉ còn một hai phút, cô đi tìm Trần Tư Vũ trước, truyền đạt thư mời bằng miệng của lão Kim với cô ta.

Mãi cho đến khi tiết tiếng Anh sắp tan học, Trần Tư Vũ mới về lớp, hai mắt sưng đỏ, thút thít không ngừng, rõ ràng là đã bị lão Kim dạy dỗ một trận ra trò.

Lục Vân Đàn rất tán thưởng điểm ấy ở lão Kim: Không thiên vị bất kỳ một học sinh nào trong lớp, bất kể là hư hay ngoan, đều đối xử bình đẳng, tương đối rõ ràng!

Sau khi tan tiết thứ ba, vào khoảng thời gian chạy thể dục, Lục Vân Đàn có giấy xin phép nghỉ chính thức trong tay nên yên tâm thoải mái ngồi ở trong lớp, ung dung chờ đợi kiểm sát trưởng Lương ghé qua.

Hôm nay kiểm sát trưởng Lương đến muộn hơn mấy phút so với bình thường, Lục Vân Đàn hơi mất hứng, vừa phì phò cậy cục tẩy, vừa âm thầm chà tay nghĩ bụng: Cho dù hôm nay Tần Vận đã xin nghỉ, thế nhưng anh có đi tìm Tần Vận cũng chẳng có ích gì đâu, cô ấy cũng đâu xin nghỉ vì anh, người ta có bạn trai rồi, người ta thích tóc xoăn!

"Ầm" một cái, cửa sổ được mở ra, Lục Vân Đàn lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy Lương Vân Tiên nhưng lại chẳng hề vui vẻ một chút nào, đến cả câu "thư sinh thối" cũng không la lên, kỳ quái nói một câu: "Yo, bất ngờ thật đấy, quân sư vẫn còn nhớ đến một bang chủ như tôi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu đã lập môn hộ khác rồi chứ."

Lương Vân Tiên: "..."

Có chuyện gì vậy nhỉ?

Để bảo vệ cái cổ, Lục Vân Đàn đứng lên trên ghế, thế nhưng vẫn phải ngẩng đầu nói chuyện với Lương Vân Tiên: "Cậu nghe cho kỹ đây, tôi muốn nói cậu nghe một tin tức xấu."

Lương Vân Tiên không biết bản thân đã trêu chọc cô thế nào, căng thẳng mà mím môi lại: "Cái gì, tin tức gì?"

Lục Vân Đàn: "Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó, có thể sẽ làm tổn thương đến cậu."

Lương Vân Tiên: "..."

Chân mày của Lục Vân Đàn nhướng lên: "Chuẩn bị xong chưa?"

Lương Vân Tiên hít sâu một hơi: "Cậu nói đi."

Lục Vân Đàn lại thở dài: "Tần Vận có bạn trai rồi, chính là tên bị tớ tháo khớp tay đó, Giả Khôn Dương."

Lương Vân Tiên cau mày, không hiểu cái gì cả: "Vậy thì sao?"

Lục Vân Đàn giang rộng hai tay: "Vậy nên cậu hết cơ hội rồi, trong lòng người ta đã có người khác rồi."

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn kiềm chế nội tâm hả hê của mình, "tốt tính" an ủi một câu: "Không sao, chân trời nào mà không có cỏ thơm chứ? Cần gì phải bám dính lấy một người không buông, đúng không? "

Lương Vân Tiên mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô: "Ôn tiếng Anh đi."

Lục Vân Đàn: "Mỗi thế thôi hả?"

Lương Vân Tiên thờ ơ: "Nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian."

Lục Vân Đàn ngơ người: "Cậu không đau lòng, không buồn sao?"

Lương Vân Tiên gằn từng chữ trả lời: "Tôi còn chẳng biết cậu ấy."

Lục Vân Đàn không tin: "Lý Hàng còn trông thấy cậu đi tìm cậu ấy mà!"

Lương Vân Tiên chắc chắn như đinh đóng cột: "Tôi chưa từng đi tìm cậu ấy."

Lục Vân Đàn nhíu chặt mày lại: "Cậu ấy nói cậu đã từng đi, cậu lại nói cậu không đi, hai cậu đang trêu đùa tôi đấy à?"

Lương Vân Tiên nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm: "Cậu tin cậu ấy hay là tin tôi?"

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên lại hỏi: "Tôi và cậu ấy cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai trước?"

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên lại hỏi tiếp: "Nếu như Thanh Vân bang chỉ có thể giữ lại một người, cậu chọn tôi hay chọn Lý Hàng?"

Lục Vân Đàn: "..."

Ba câu hỏi chí mạng liên tục được tung ra, hỏi đến mức bang chủ Lục váng cả đầu óc, lại còn kêu ong ong.

Cùng lúc đó, cuối cùng thì cô cũng cảm nhận được sự vất vả khi thân đứng đầu một bang: Muốn cân bằng mọi thứ, thật sự là quá khó khăn!

Lương Vân Tiên: "Sao lại không nói gì?"

Đầu óc của Lục Vân Đàn đang xoay mòng mòng, cuối cùng quyết định lựa chọn chính sách lừa đảo: "Tôi chọn, Hạ Tây Dương."

Lương Vân Tiên xoay người rời đi.

"Này! Này! Sao cậu lại bỏ đi!"

Lục Vân Đàn vội vàng lúng lúng leo ra khỏi bệ cửa sổ, chạy chầm chậm đuổi theo kiểm sát trưởng Lương, đưa tay ra kéo lấy vạt áo của anh: "Cậu còn chưa kiểm tra bài tiếng Anh của tôi mà!"

Lương Vân Tiên dừng bước, bình tĩnh nói: "Không kiểm tra nữa."

Lục Vân Đàn lại không vui: "Sao lại không kiểm tra?"

Lương Vân Tiên: "Sau này cũng không kiểm tra nữa."

Lục Vân Đàn đột nhiên có cảm giác như bị vứt bỏ: "Tại sao?"

Lương Vân Tiên: "Không có thời gian, phải đến lớp 12/18 tìm Tần Vận."

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Vân Đàn im lặng một hồi: "Gì ấy nhỉ, Tần Vận nhà người ta, học lớp 12/15 cơ."

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn nhịn cười, nói: "Sao cậu không nhớ được cả lớp của người ta thế? Như thế thì đúng là không theo đuổi được người ta rồi."

Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh: "Ừm, cảm ơn cậu nhắc nhở, sau này chắc chắn sẽ nhớ rõ."

Lục Vân Đàn liếc anh: "Xì, nhỏ nhen."

Lương Vân Tiên: "Rốt cuộc ai nhỏ nhen?"

Lục Vân Đàn không hề cảm thấy xấu hổ, trơ tráo nói: "Tôi đang kiểm tra mức độ trung thành của cậu, nhỡ cậu phản bội thì phải làm sao bây giờ?"

Lương Vân Tiên: "Kết quả kiểm tra thế nào?"

Lục Vân Đàn: "Cậu rất trung thành! Tuyệt đối sẽ không phản bội!"

Lương Vân Tiên: "Rồi sao nữa?"

Lục Vân Đàn sửng sốt: "Có ý gì?"

Lương Vân Tiên: "Mới tới mà đã được làm phó bang chủ rồi, tôi thì sao?"

Lục Vân Đàn: "..."

Hay lắm, không ngờ một thư sinh thối như cậu cũng là một kẻ hám danh trục lợi!

Nhưng mà, nếu như người ta đã rửa sạch hiềm nghi phản bội rồi, không thể tiếp tục trừng phạt nghiêm khắc nữa.

Suy nghĩ giây lát, Lục Vân Đàn thăm dò hỏi: "Cậu muốn làm cái gì?"

Lương Vân Tiên không tranh không đoạt: "Nghe theo bang chủ."

Lục Vân Đàn: "..."

Haiz.

Chẳng có cây đèn nào là cạn dầu cả.

Cuối cùng, cô nói: "Vậy được rồi, vậy thì cất nhắc cậu làm phó bang chủ."

Lương Vân Tiên: "Dưới một người, trên vạn người?"

Lục Vân Đàn gật đầu chắc nịch: "Đúng!"

Lương Vân Tiên: "Được rồi, bắt đầu ôn tiếng Anh đi."

Lục Vân Đàn: "..."

Lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.

Lương Vân Tiên hơi híp mắt: "Chưa chuẩn bị sao?"

Lục Vân Đàn hậm hực nói: "Mới vừa rồi cậu còn nói không kiểm tra mà!"

Ở phương diện đốc thúc bang chủ Đàn học tập, kiểm sát trưởng Lương tuyệt đối không nhượng bộ: "Hôm nay không thuộc, lần sau sẽ phải học thuộc hai bài."

Lục Vân Đàn chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn Lương Vân Tiên: "Sao cậu lại không hỏi xem tôi có giấy xin nghỉ phép hay không?"

Lương Vân Tiên thở dài, mặc dù cuộc đối thoại này đã lặp đi lặp lại vô số lần, thế nhưng anh vẫn dựa vào yêu cầu của bang chủ Đàn, hỏi thăm một câu: "Bạn học này, cậu có giấy xin nghỉ phép không?"

Lục Vân Đàn chưa từng thấy đắc ý như vậy bao giờ: "Có nè!" Cô lập tức lấy giấy xin nghỉ phép từ trong túi quần của quần đồng phục học sinh ra: "Nửa tháng đó."

Lão Kim không thể nào cho cô nghỉ một trăm ngày được, nửa tháng đã là ưu ái lắm rồi.

Nhìn giấy xin nghỉ phép màu xanh lá cây trong tay cô, Lương Vân Tiên hơi nhíu mày: "Xương sườn đau lắm à?"

Lý do cô viết ở trên giấy xin nghỉ phép chính là: Gãy bốn cái xương sườn. Sau khi lão Kim xem xong thì cho rằng cô nói quá, ông ấy bèn xóa mấy chữ này của cô đi, đổi thành: Bị thương ở xương sườn.

Lục Vân Đàn vốn muốn đáp "Không đau", thế nhưng lời vừa đến đầu môi, ma xui quỷ khiến thế nào lại đổi thành: "Rất đau đó, bị thương nặng rồi, cần phải dưỡng một trăm ngày mới được."

Lương Vân Tiên lại càng nhíu chặt mày, giọng điệu cũng gấp gáp: "Có cần phải đến bệnh viện không?"

Lục Vân Đàn: "Cái đó thì khỏi, bọn tôi là người tập võ, đều là gân cốt sắt thép!"

Lương Vân Tiên: "Cho dù là cốt thép thì bị gãy cũng phải hàn, sửa chữa lại."

"..."

Lục Vân Đàn: "Không gãy."

Lương Vân Tiên còn muốn nói thêm gì đó thì đám người kết thúc buổi luyện tập đột nhiên tràn vào khu giảng dạy. Lục Vân Đàn âm thầm giật mình, xoay người đi về phía phòng học: "Tôi đi trước đây, nếu để cho lớp trưởng trông thấy tôi khoẻ như vâm đứng ở đây thì không hay."

Lương Vân Tiên thở dài, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng cô quay về lớp.

Các học sinh lục tục quay về lớp, Lục Vân Đàn triệu tập bang chúng của Thanh Vân, mở một hội nghị nhỏ ở gian để đồ phía sau phòng học, tuyên bố tình huống điều động nhân sự trong bang: "Từ giờ trở đi, Lương Vân Tiên được đề bạt từ quân sư lên Phó bang chủ, Lý Nguyệt Dao đổi thành chức quân sư."

Hạ Tây Dương bối rối, khó mà tin nổi: "Quân sư Lương được thăng chức rồi sao?"

Lý Hàng cũng bối rối, lấy làm lạ: "Không phải đã tước đi quyền được thăng chức suốt đời rồi sao?"

Lục Vân Đàn: "Quyền giải thích cuối cùng thuộc về bổn bang chủ hết!" Nói rồi cô xoay người rời đi, không cho bọn họ cơ hội lắm miệng.

Hạ Tây Dương tức giận bất bình: "Sao bang chủ có thể như vậy được?"

Lý Hàng: "Chẳng phải thay đổi quá nhanh sao!"

Hạ Tây Dương nhìn về phía Lý Nguyệt Dao: "Cậu không hận sao? Quân sư Lương đã cướp vị trí của cậu rồi đó!"

Lý Hàng: "Cậu ấy đúng là quá dã tâm!"

Lý Nguyệt Dao cũng không muốn trở thành vật hi sinh trong những cuộc đấu tranh ở bang, mím môi, yếu ớt đáp lại: "Thật ra tôi làm gì cũng được, không cần lựa chọn."

Hạ Tây Dương và Lý Hàng liếc nhìn nhau, ánh mắt lóe lên vẻ căm phẫn khi chưa đạt được gian kế.

Sau khi tan tiết bốn, Lương Vân Tiên xuất hiện ở ngoài cửa sổ phòng học lớp 12/2, đưa cho Lục Vân Đàn một chai rượu thuốc giúp lưu thông máu, tan máu đông.

Tả hộ pháp Hạ Tây Dương và Hữu hộ pháp Lý Hàng nhìn thấy cảnh tượng này, lại lần nữa liếc nhìn nhau, hơi híp mắt lại, vẻ mặt dần dà hiện ra vẻ giảo hoạt của kẻ tiểu nhân gian nịnh...

Xem ra, chúng ta đã đánh giá thấp bản lĩnh của phó bang chủ Lương rồi, sau này, phải đối phó với cậu ta nhiều hơn nữa mới phải!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv