Edit + Beta: Toả Toả
Mặt Phó Thành hiện ý cười, vươn tay nhét bỏng ngô vào miệng anh, nhẹ giọng nói: “Tập trung xem phim.”
“Chậc!” Tưởng Du nhai bỏng ngô trong miệng, nuốt xuống rồi há miệng với Phó Thành.
Đối phương tự giác đem bỏng ngô đưa vào miệng của anh.
“Khụ khụ.” Trần Đình ho khan vài tiếng, không chút khách khí đem hộp đưa tới: “Em còn muốn.”
“Hết rồi.” Vẻ ôn nhu trên mặt Phó Thành biến mất, lạnh lùng nói.
“Đàn anh Tưởng Du ——”
“Đưa qua đây đi.” Tưởng Du bất đắc dĩ nói.
“Vẫn là đàn anh Tưởng Du…….”
Một bàn tay trực tiếp đoạt lấy hộp, Phó Thành hung ác nói: “Làm phiền người khác xem phim.”
Trần Đình tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đến cảnh cuối phim, các nhân vật chính dìu dắt lẫn nhau chạy ra khỏi toà thành kinh khủng, đến cửa cuối cùng, họ nhìn thấy những bóng ma phiêu dạt.
Bọn họ cùng khóc, dùng chút sức lực còn sót lại ôm chặt lấy người kia, hôn môi nhau.
Người luôn luôn không xem được tình tiết cảm động – Tưởng Du đã sớm rưng rưng nước mắt, sợ người xung quanh phát hiện mà cố nén nước mắt.
Nhưng khi nam chính vì nữ chính mà hy sinh tính mạng, anh rốt cuộc không nhịn được nữa.
Anh quay đầu dùng sức lau đi nước mắt trên mặt.
Tục ngữ nói đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng chảy, xem phim mà rơi nước mắt thì sẽ bị chê cười.
Anh liên tục lấy ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt rồi hít mũi.
Bỗng nhiên một miếng khăn giấy từ sau lưng đưa tới, anh kinh ngạc một phen, lén liếc mắt xem. Khăn giấy thật sự là do hắn đưa qua, nhưng hắn vẫn còn đang nghiêm túc xem phim.
Có lẽ chú ý đến tầm mắt của anh, Phó Thành khẽ nhìn thoáng qua mặt anh, lập tức quay lại đưa mắt tiếp tục xem phim.
Tưởng Du do dự một hồi, ngón tay run rẩy cầm lấy khăn giấy.
Anh hít sâu vài lần, tâm tình rốt cuộc bình phục lại.
Vành mắt anh phiếm hồng, dựa vào ghế, mắt liếc nhìn Phó Thành vài lần, đột nhiên tới gần, ghé vào bên tai hắn rồi ngừng lại.
“Cậu dám đem cảnh lúc nãy nói ra ngoài thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Ha ha, cậu muốn không khách khí với tôi như thế nào?” Phó Thành rất tò mò nói.
“Tôi……..” Tưởng Du liếc hắn một cái: “Tôi đánh cậu.”
“Phụt hì, còn gì nữa không?”
“……” Đây là lần đầu tiên Tưởng Du dùng giọng điệu làm nũng đi uy hiếp người khác.
Phó Thành nhếch môi, chu đáo nhét bỏng ngô vào miệng Tưởng Du.
“Không cần phải uy hiếp tôi, cảnh này chỉ thuộc về tôi cũng không tệ lắm.”
“Lúc nãy tôi không có khóc ——”
“Ừ ừ, đó là do bụi bay vào mắt.” Phó Thành hùa theo nói.
“……..” Sắc mặt Tưởng Du luân phiên trắng đỏ, rốt cuộc từ bỏ đấu tranh.
Hết phim, mọi người lần lượt rời khỏi chỗ.
Tưởng Du không có sức lực dựa vào ghế, xem một bộ phim, anh bị doạ hết mấy lần.
Gần kết thúc còn nhảy ra một con ma, anh sợ tới mức nắm chặt cánh tay Phó Thành.
Mặt mũi đều rớt hết, không còn nhặt được.
“Đi thôi.” Phó Thành lắc lắc bỏng ngô rơi trên đồng phục, rất nhiều đều là do Tưởng Du đánh rơi khi anh sợ hãi.
“Tôi không cử động được.” Tưởng Du uể oải nằm trên ghế.
Phó Thành đẩy đẩy mắt kính: “Cậu chắc chứ?”
“Đàn anh Tưởng Du, em đỡ anh.” Trần Đình tranh giành nói.
Một mũi tên lạnh lùng bay về phía Trần Đình, Phó Thành chặn tất cả con đường dẫn đến chỗ Tưởng Du.
Hắn duỗi tay kéo Tưởng Du đang nằm liệt trên ghế lên: “Có cần ôm công chúa không?”
Ôm công chúa?
Tưởng Du nháy mắt tỉnh táo lại, đứng thẳng: “Không sao, tôi có thể tự mình đi.”
“Ừm, đáng tiếc.” Phó Thành nói.
Tưởng Du mím chặt môi, làm một động tác mời. Khi Phó Thành đi trước mặt anh, nắm đấm hết nâng lên lại hạ xuống.
“Tôi rất muốn nhìn thấy hình dáng của nắm đấm đó.” Phó Thành thong thả nói.
“Ha ha, ngài nhìn nhầm rồi.” Tưởng Du cười gằn.
Phó Thành bất đắc dĩ lắc đầu, ra khỏi rạp chiếu phim.
Trời đã tối, Phó Thành vừa mới rút điện thoại ra thì đúng lúc vang lên tiếng chuông.
Nhìn thấy cái tên được hiển thị, hắn khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
“Alo.”
Tưởng Du đi ném rác vào thùng rác, lúc trở lại bên cạnh Phó Thành thì nghe thấy hắn đang nói chuyện điện thoại, chủ đề đều là hội họp và nghiên cứu thị trường.
Anh không nói lời nào, an tĩnh đứng bên cạnh.
Đầu dây bên kia nhất định là ông nội của Phó Thành.
Từ biểu cảm trên mặt của Phó Thành, có thể thấy mối quan hệ đã tốt hơn trước rất nhiều.
Không còn lạnh lùng, không còn hở một tí là tức giận không vui.
Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tích cực——
Phó Thành cúp điện thoại, quay đầu đối mặt với Tưởng Du: “Đi, đưa cậu về nhà.”
“Không phải cậu đang bận sao?”
“Đưa cậu về nhà cũng không mất nhiều thời gian.” Phó Thành mỉm cười nói, ánh mắt chú ý tới bóng đèn Trần Đình cách đó không xa: “Đàn em Trần, tự cậu về nhà đi.”
“Em cũng có thể……”
“Trần Đình, học kỳ sau gặp lại.” Tưởng Du quay người lại nói với Trần Đình.
- --
Một chiếc ô tô đen dừng trước cổng tiểu khu, Tưởng Du đẩy cửa xuống xe, theo sau là Phó Thành.
Ánh đèn bao trùm lấy hai người, tăng thêm ánh sáng dịu nhẹ cho vẻ ngoài tuấn tú.
“Phó Thành, tôi vào trước đây.” Tưởng Du nói.
“Chờ đã.” Phó Thành bước tới, chủ động nắm lấy tay anh: “Trong khoảng thời gian này có thể tôi sẽ rất bận, số lần gặp nhau có thể sẽ giảm bớt. Nhưng tôi hy vọng lúc cậu nhớ đến tôi có thể gọi cho tôi một cuộc điện thoại hoặc là nhắn tin trên WeChat.”
“Được!” Tưởng Du gật đầu nói.
Phó Thành siết chặt tay anh, ánh mắt hiện lên tia không nỡ.
“Được rồi, cậu lên lầu đi, tôi cũng quay về công ty xử lý một ít chuyện.”
Tưởng Du đi ba bước lại quay đầu nhìn Phó Thành phía sau một lần, cuối cùng đành phải đi vào trong tiểu khu.
Anh chạy nhanh lên tầng ba, rồi nhìn xuống hành lang. Có thể nhìn thấy bóng dáng của Phó Thành đang lặng lẽ đứng tại chỗ nhìn về phía cổng.
Một lát sau Phó Thành bước lên xe, chiếc ô tô đen lái khỏi cổng tiểu khu.
Tưởng Du lấy điện thoại ra, bấm vào WeChat của Phó Thành, gõ một đoạn chữ.
【Tôi thực hiện lời hứa của mình.】
【?】Phó Thành vẫn trả lời trong vài giây.
Tưởng Du: 【Nhớ cậu nên gửi cho cậu một tin nhắn WeChat.】
Phó Thành: 【Ừm, tôi cũng vậy.】
Phó Thành: 【Lúc nãy quên hỏi cậu sẽ ăn Tết như thế nào.】
Tưởng Du suy tư: 【Như thường lệ là sẽ đến nhà bà ngoại, năm nay chắc cũng vậy.】
Phó Thành: 【Được.】
Tưởng Du thoả mãn cất điện thoại, thu dọn quần áo rồi sải bước về nhà.
“Con về rồi.” Anh mở cửa ra, hét vào bên trong.
Ánh mắt nhanh chóng bắt gặp một đôi hài ở cửa, vải màu tím sậm, phía trước hài còn dán một đoá hoa hồng.
Đây là........
“Cháu ngoại của bà, cuối cùng con cũng về rồi.” Một giọng nói vui mừng vọng ra từ bên trong, theo sau là một cụ già khoảng 60 tuổi chạy chậm ra.
“Bà ngoại!” Tưởng Du bỏ cặp sách xuống, hai tay ôm lấy bà ngoại trước mặt.
“Ha ha, để bà nhìn xem có phải đã cao hơn rồi không.”
“Không thể cao được nữa rồi.” Tưởng Du trêu đùa nói, ánh mắt cẩn thận nhìn bà ngoại.
Bà ngoại đã ngoài 60 tuổi, nhưng tâm hồn chỉ có 18 tuổi.
Thích thử thách những điều mới lạ, cách đây không lâu còn đi nhảy nhạc jazz, không may bị trẹo cổ chân, bị ông ngoại quở mắng một hồi.
Da dẻ trên mặt bà trắng nõn sáng bóng, tuy có hơi chảy xệ nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất thư hương của bà.
Khi bà còn trẻ đã từng dạy ở trường trung học, sau đó gả cho ông ngoại thì trở thành một người mẹ toàn thời gian.
Từ một cô bé da trắng không biết nấu ăn bà đã thành công phát triển lên cấp độ đầu bếp năm sao.
“Bà ngoại, sao bà lại ở đây? Không cần phải quản ông ngoại nữa à?”
“Hiếm khi rảnh rỗi, đừng nhắc đến ông ngoại con.” Bà ngoại nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Lúc nãy bà nghe mẹ con nói con đã có người mình thích rồi?”