Tiếng nước ào ào bên trong phòng tắm vọng ra tận phòng ngoài. Hùng Âm thở nặng nhọc ngồi trên giường, người ngoài nhìn vào còn tưởng anh lên cơn đau tim hay gì đó không bằng.
Tinh tắm xong, chỉ có mười mấy phút sau đã thấy Hùng Âm ra. Anh vội đến độ tóc cũng chưa kịp lau, nước tỏng tỏng ướt cả cổ áo thun.
“Đi chậm chút.” Tinh sợ nước làm sàn trơn, dù sao đầu chống của nạng cũng không chống trượt, lỡ có gì thì khóc không ra nước mắt mất.
Hùng Âm ngoan ngoãn ngồi cho Tinh lau khô tóc, đôi mắt nhìn chồng chăm chú, chỉ trực chờ cậu ngừng tay sẽ lao tới ăn sạch sẽ từng tấc da thịt.
Tinh đỏ bừng mặt đem khăn lau khô tóc, còn không quên đánh đôi bàn tay hư hỏng đang rờ roạng người mình. Bọn họ không phải lần một lần hai làm, nhưng mà với Hùng Âm tâm trí tuổi “hai ba” thì đúng là lần đầu thật.
“Nửa người dưới anh không tiện, để em làm đi.” Tinh đem người ấn xuống giường, đỏ mặt muốn cởi quần.
“Không, để anh làm. Anh là chồng mà.” Hùng Âm bật dậy bụng xịu.
“Nhưng anh…”
“Anh được. Anh sẽ cho em biết thế nào là được.” Anh mới không nói, bản thân vì không muốn nằm dưới nên mới cố đâu.
Tinh nhận mệnh nằm im trên giường. Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, cậu thấy Hùng Âm cởi cái quần con ra. Nhưng mà tầm mắt lại chỉ chú ý tới những vết sẹo chằng chịt trên nửa thân người của Hùng Âm.
Dù là kem mờ sẹo cũng chưa thể đem những vết tích đó mờ đi.
Cậu vươn tay, sờ phần sẹo ở cơ bụng. “Có đau không?”
Hùng Âm cầm tay Tinh kéo xuống chỗ hạ thân. “Chỗ này có đau nè.”
Tinh nhìn dụng cụ sinh sản trong tay, siết nhẹ lại, đem người đối diện la lên oai oái. Hùng Âm hứng khởi bừng bừng cũng vì thế mềm xèo xuống, ỉu xìu. Ngôn Tình Hài
Anh khóc không ra nước mắt, đem gỡ từng ngón tay ra. “Nắm nhẹ thôi. Lát nữa dùng chỗ kia cắn chặt là được.”
“Vô duyên.” Tinh vung tay đánh vai anh một cái, đỏ tai vươn tay ôm cổ Hùng Âm. “Hôn em đi.”
Hùng Âm cúi người, dè dặt hôn một cái.
“Ơ thế hôn vậy thôi à?”
Anh lại cúi đầu, hôn thêm một cái.
Tinh giận dỗi đạp người ra, muốn xuống giường. Lúc này Hùng Âm mới bắt lấy tay cậu kéo lại, cười cười làm sâu thêm nụ hôn.
Môi lưỡi quấn quít trao đổi dịch thể, sớm đã không phân được của ai với của ai. Tiếng chậc chậc ướt át khiến cho ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt, mà hai thủ phạm chính vẫn say sưa tình mặn ý nồng.
Đầu ngón tay du tẩu từ trước ngực xuống bụng dưới. Chỗ này buổi chiều vì đi biển nên còn rám nắng, phân hai nửa nâu trắng rõ ràng, lại kích thích tầm nhìn không thôi.
“Anh đút nhẹ thôi, rách mất.” Tinh thở hắt ra một tiếng sợ hãi, cậu cũng cực lực thả lỏng bản thân mà không thể.
“Mới có hai ngón tay thôi, cố lên đi.”
Hùng Âm như đứa con nít, mỗi một ngón tay lại năn nỉ cậu thêm một lần, năn nỉ đến độ Tinh quẫn bách muốn đâm đầu vào gối cho rồi.
Nơi giao hợp trở thành một mảng lầy lội bất kham, không phân rõ đâu là dịch ruột, đâu là gel bôi trơn. Nhưng đều chung một điều, đem nơi đó biến thành một cái động đầy thu hút.
Hùng Âm định tự mình tiến công, nhưng phút cuối lại hoá thành bị động.
Tinh lo sợ đầu gối các khớp của anh chưa khỏi hẳn, nhỡ vận động mạnh ảnh hưởng về sau, cưỡng chế người nằm thẳng băng trên giường đệm.
“Anh nằm im. Nếu anh dám động, lần tới… sẽ không có lần tới nữa.”
Hùng Âm lúc này mới không cam lòng nằm thẳng băng trên giường, nhẫn nhịn nhìn Tinh tự mình ngồi xuống.
Góc nhìn hiện tại thực sự rất kích thích. Người thanh niên toàn thân không có mảnh vải nào, nước da vì nắng biển chiếu đã hơi đen sạm đi, nhưng chỉ càng trông khoẻ khoắn.
Phần hạ bộ vì mặc quần bơi mà sáng hơn hẳn một tông so với các nơi khác, càng thêm thu hút tầm nhìn.
Thứ mà Hùng Âm quan tâm hơn cả là thứ đang mấp máy nuốt hạ bộ anh vào bên trong. Cảm giác ấm nóng truyền từ hạ thân dọc theo sống lưng, đi kèm còn có cơn khoái cảm không ngừng đánh úp hạ bộ.
Hùng Âm phải cố lắm mới không bật người đè úp Tinh lại.
Tinh nghiến răng, nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Hùng Âm thì chợt có cảm giác thành tựu. Lại cúi đầu nhìn chỗ giao hợp, lặng lẽ đỏ mặt lên. Như thế này cũng quá… ******* rồi đi?
Cảm nhận thứ bên trong mình tuy chưa “nuốt” hết nhưng đã vội vàng nảy mấy cái thúc giục, Tinh hơi nhấc hông, lại hạ xuống.
Cả hai thoáng kêu lên tiếng thở dài cùng rên rỉ. Không rõ là đau hay vui sướng.
Hùng Âm nhìn Tinh chằm chằm, ánh mắt đó quá nóng bỏng và thèm khát, khiến cho Tinh không kìm được cúi đầu, hôn môi anh, lại đem tay che mắt Hùng Âm. “Đừng có nhìn.”
Sau đó, phần hông nâng lên rồi hạ xuống, tự mình rong ruổi trên cơ thể Hùng Âm.
Không thể nhìn, Hùng Âm chỉ càng thêm nóng nảy, hai hàm răng cắn chặt nín nhịn đến nỗi ê ẩm. Nhìn phần xương hàm cằm hơi nhô ra, Tinh tất nhiên là biết Hùng Âm đang cảm thấy gì.
Cảm giác chiếm hữu và kiểm soát khiến cho đầu óc cậu thả lỏng đầy vui sướng, không kìm được khóc nấc lên một tiếng, động tác hạ xuống cũng mạnh hơn hẳn.
Hùng Âm không lường được động tác này, trực tiếp bắn ra. Đem bên trong Tinh nhồi đầy, nóng bỏng đến doạ người.
Tinh bị động tấn công bởi chất lỏng ấm nóng kia, toàn thân run rẩy, cũng bắn ra. Không chỉ bụng Hùng Âm, thậm chí bắn lên cả mặt anh.
Hùng Âm lần nữa nhìn thấy ánh sáng, chú ý tới tầm mắt luống cuống của Tinh đang định đi tìm khăn giấy, cũng hiểu.
Anh lật người, đè Tinh xuống trở lại giường. “Giờ tới lượt anh nhé.”
Nói xong liền nặng nề đút vào, phần hông cũng không kiêng nể gì mà dập xuống.
Đột nhiên đằng sau bị nhồi đầy cùng cảm giác ma sát đau xót. Cơn đau qua đi, chính là khoái cảm vô tận.
“Ư~… Hùng Âm…”