Hùng Âm có lên mấy trung tâm dạy học, nhưng mà gia sư đâu phải cứ tìm là có. Trước mắt cứ mua sách học cho Tinh trước, rồi cho cậu ôn lại kiến thức.
“Đọc truyện cổ tích cho con đi chứ.” Hùng Âm đưa tới quyển sách mỏng cho Tinh, anh cũng tò mò xem tốc độ đọc của Tinh ở mức nào.
Tinh gật gật, cầm quyển sách mỏng toan đọc thì nghi hoặc giơ lên, có chút bối rối. “Hai đứa nó nói còn chưa được, đọc truyện nghe có hiểu không?”
“Bảo cậu đọc thì đọc đi, thắc mắc nhiều làm gì chứ?”
Nói rồi Hùng Âm quay người gấp quần áo. Tinh thấy hai đứa nhóc đang tròn mắt nhìn mình chờ đợi,
“Ngày xửa ngày xưa, có một chú quạ đen. Chú cứ bay mải… Hùng Âm, chữ này chữ gì? Rồi ghi iê thì đánh vần như nào?”
“Miết. Mải miết.” Hùng Âm đưa mắt sang, đáp lại.
“Ừ, bay mải miết. Chú khát khô cả cổ mà không tìm được chỗ nào để uống nước. Chợt, chú thấy một chai thuỷ tinh còn chứa một ít nước. Nhưng lượng nước quá ít, mỏ của chú không thò vào uống được.”
“Tôi nhớ hình như truyện đâu đó đọc thế đâu?” Anh quay đầu qua hỏi, muốn ngó vào trong sách.
“Đại để ý là thế, tôi truyền tải đúng mà. Anh gấp của anh đi, nhiều chuyện.”
Hùng Âm chỉ đành quay đầu lại làm công việc của bản thân, tiếng đọc sách của Tinh tiếp tục vang lên.
“Chú loay hoay một hồi, chợt nghĩ ra một cách. Chú bay ra bờ sông, gắp từng viên sỏi ở đó lại chỗ chai thuỷ tinh. Nước trong chai thuỷ tinh theo từng viên sỏi rơi vào chậm rãi dâng lên. Thế là cuối cùng, quạ ta đã có nước để uống. Hết rồi.”
“A ba ba ba… mam mam…” Nhóc Phong vỗ hai bàn tay lại với nhau, rất hoan hô với thành tựu của ba nhỏ.
“Cám ơn con trai. Truyện này cũng hay lắm, dạy hai đứa phải làm việc thông minh nè, kiên nhẫn nè. Bay qua bay lại giữa cái chai với bờ sông mệt lắm đó… Bờ sông…”
Hùng Âm ngoài ý muốn còn nghe được lời bình phẩm của Tinh, vui vẻ gật gù cảm thấy thực ra thì cậu không hẳn là IQ thấp đâu.
“Hùng Âm, con quạ này ngu bỏ ** ra í.” Tinh đọc lại quyển truyện, không nhịn được chửi đổng lên.
Anh quay vội đầu, nhìn hai đứa nhóc mặt ngơ ngác. “Sao lại chửi bậy trước mặt con như thế chứ? Có chuyện gì?”
“Nè, anh nom xem. Nó khát nước, nó đi tìm nước. Nó bay tới bờ sông, mang sỏi đá bỏ vào chai nước.”
“Ừ, như thế thì nước trong chai mới dâng lên để mà uống được chứ?”
“Thế sao nó không uống mẹ ở sông đi? Đi qua lại làm gì?” Tinh khinh bỉ chỉ chú quạ đen.
Lần này tới lượt Hùng Âm nghệt mặt ra, anh cũng không ngờ tới cậu lại chú ý tới điểm này. Anh cầm lấy quyển sách, đọc lại quyển truyện mà được rao bán với số lượng mấy chục triệu bản trong nước.
“Cái tội đọc không kĩ.” Hiếm có khi Hùng Âm giơ tay, đánh đầu Tinh một cái, giở ngay trang đầu. “Cậu không đọc đoạn này hả? Trời hạn hán, đất đai đều khô cằn cả. Khô hạn thì lấy đâu ra nước ở sông.”
“Nếu sông cũng cạn thì sao cái chai lại có nước?” Tinh nhất định không chịu chấp nhận bản thân sai, cãi theo thực tế tới cùng.
“Cái đó cậu đi mà hỏi chai nước chứ sao lại hỏi tôi?”
“Rõ ràng là sách dởm, lần tới không mua nữa.”
“Truyện ngụ ngôn của người ta hay như thế, qua lời cậu nghe buồn cười thật đấy.” Nói rồi còn không quên bỏ lại câu cười nhạo.
Tinh tức giận lao tới cầm lấy tay Hùng Âm, cắn xuống. Đàn ông cao lớn da dày thịt béo, nhưng mà cũng không chịu được trước sức cắn của thanh niên, hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Hai đứa nhóc nhìn cha và ba của chúng lăn lộn, miệng cười khanh khách, còn vỗ tay hoan hô nữa chứ.
*********************
Gần đây nhóc Phong càng ngày càng hiếu động, thậm chí còn tự mình lật người, trườn tới mấy chân bàn mà rung rung.
“Đừng để đồ ở trên bàn.” Hùng Âm nhìn Tinh đặt cốc nước uống dở lên mặt bàn bếp thì nhắc nhở. “Hai con đang độ tuổi tập bò, chúng hay lay chân bàn để vịn lắm.”
“Hai con báo con của ba, mau xem hai đứa đã nghịch như nào khiến cha lo sợ kìa.”
Tinh hôn mạnh lên cái má phúng phính của nhóc Phong, một tay ôm con gái, cũng trao thêm một nụ hôn nồng cháy tình ba con.
Nhưng không thể không nói, tuổi tập bò của hai đứa nhóc khiến cho hai bậc phụ huynh nhà bọn họ rất phấn khích và mong chờ. Tưởng rằng sẽ thấy thằng nhóc hay quậy chống tay lên bò đầu tiên, lại không ngờ tới con gái bảo bối đã làm được trước, còn bò tới chỗ anh trai, vung tay đánh cái bốp.
Hùng Âm vừa buồn cười vừa lo chạy tới tách hai đứa ra. “Ấy, đừng đánh anh con. Đừng đánh.”
“Đánh mạnh lên con gái. Đúng rồi, con gái họ Lương phải thế chứ. Mạnh lên.”
Tên nhóc kia cũng không chịu thua, bị đánh mặt liền gồng người bò dậy, lao vào đánh trả. Bé Thi bị bất ngờ, vừa mới bò dậy đã bị tông ngã, liền oa oa khóc lớn.
Cha lớn thì ngồi tách hai đứa ra, lo chúng đánh nhau to. Còn ba nhỏ thì chỉ ngại thiên hạ không loạn, còn kêu Hùng Âm giữ nhóc Phong, mình ôm bé Thi cho chúng đối diện nhau, nhìn xem đứa nào hung dữ hơn.
Có lẽ tuyệt chiêu của con gái quá mạnh, nhóc Phong không tấn công em gái nữa, còn rất nhẹ nhàng mà vươn tay muốn sờ sờ em gái. Bé Thi thút thít, thấy anh trai giơ tay muốn chạm liền bĩu môi quay đầu trốn, không chấp nhận lời xin lỗi.
Trẻ con chóng giận chóng vui, hai người lớn bọn họ còn tưởng giận to, thế mà lát sau đã thấy chúng ê ê a a nằm ngửa trong cũi trẻ em nhìn trần nhà.
…********************…
Trích phân đoạn tấn công (đã phiên dịch tiếng con nít theo cách cục súc)
Bé Thi: Đánh chừa này. Kêu, kêu, kêu. Miệng như cái loa í. Đói là bài hải bài hải gọi cha.
Nhóc Phong: Ơ, láo nhể. Cha, nó láo với con này. Cha bưng con lên, con lao vào khô máu luôn. Cám ơn ba đã hỗ trợ nhấc nó lại. Mày ngon mày vào đây.