Hùng Âm vừa đi “công tác” xong đã sắp xếp đồ đi tiếp. Tinh gào trời gào đất không chịu, thiếu điều nằm xuống sàn ăn vạ.
“Hai đứa nhóc biết lật rồi đấy! Tôi không chăm được cả hai đâu!”
Hùng Âm nhìn thanh niên đang giãy đùng đùng đằng sau mình, anh quay người cho hai đứa nhóc đang địu trên người mình nhìn ba nhỏ của chúng làm trò.
Tinh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng rất mặt dày mà nói. “Tôi đi với anh.”
“Tôi xuất ngoại làm việc, không phải đi chơi.” Hùng Âm lắc đầu phủ nhận ngay.
“Anh đi làm việc, tôi đi chơi. Liên quan gì nhau.”
“Tôi sẽ ở bên cạnh người thuê 24/7, không thể giúp cậu chăm con đâu.”
Tinh bĩu môi. “Anh không muốn chăm con đúng không?”
Người đàn ông phì cười, cũng không biết Tinh làm kiểu gì mà nghĩ ra được đến đó nữa. “Không có. Nhưng mà tôi thật sự không thể rời khỏi người thuê được. Với cả, cậu có hộ chiếu mà đi ra nước ngoài không?”
“…Hình như là không.”
“Đó. Vậy nên ngoan ngoãn ở nhà, tôi làm xong việc sẽ về ngay.”
“Không.”
“Vậy tôi mua quà về cho cậu. Mấy thứ giống như cậu trưng bày ở phòng khách ấy.”
Tinh quay đầu nhìn, là đám mô hình cậu luôn yêu quý. Sức hấp dẫn của loại “ma toé nhựa” này rất có lực hấp dẫn đối với thanh niên “chưa lớn” như Tinh.
“Hai con, như này này.” Nói rồi Tinh còn cầm hai con mô hình cỡ lớn như bắp đùi cho Hùng Âm xem. “Lúc mua phải gọi cho tôi, tôi tự lựa.”
“Được.” Hùng Âm chỉ cười cười, người ngoài nhìn vào còn tưởng con trai đang vòi vĩnh quà của người bố sắp đi công tác.
Chuyến đi lần này ngắn hơn so với lần trước nhiều. Hội nghị cũng chỉ kéo dài ba ngày, nên lúc Tinh đang tuyệt vọng trước nhóc Phong vừa thay tã đã đi nặng thì có cuộc gọi tới.
Hùng Âm đưa điện thoại cho nhân viên tư vấn để họ đưa máy đi giới thiệu các mô hình cho Tinh. Cả một gian hàng lớn đều là mô hình nhựa đủ các size. Anh nhìn mô hình kích cỡ người thật diện đồ quân đội rằn ri với súng trên tay, không khỏi cảm thán độ tinh xảo của các chi tiết.
Đi một hồi, còn lấy thêm ít đồ chơi cho hai đứa nhóc trong nhà. Đồ nhựa thì tất nhiên hai đứa chưa thể chơi được rồi. Chọn hai con gấu bông phải to gấp đôi hai nhóc để chúng ôm lúc đi ngủ.
Nhân viên quay trở lại, Tinh cười phớ lớ híp hai con mắt lại chỉ cho Hùng Âm hai con. “Hai con này nè. Đẹp lắm. A?”
Thanh niên cúi đầu, cứ như thể đang trò chuyện với hai đứa nhóc. “Gì cơ? Con thích cái này á? Ai da, cha của hai đứa không mua cho đâu. Hay con năn nỉ cha đi?”
Nói rồi màn hình bị choán lấy bởi gương mặt tròn trĩnh của nhóc Phong. Có lẽ bị thu hút bởi mô hình đầy màu sắc, nhóc con vươn hai tay đòi hỏi, hé khuôn miệng kêu mấy tiếng ba ba.
Hùng Âm chỉ cười, đuôi mắt đều híp lại ra hiệu cho nhân viên lấy cả ba mô hình cùng với hai con gấu bông, xách năm món đồ chơi về nước.
Vì xin tách ra khỏi đoàn tạm thời nên lúc anh trở lại, mọi người nhìn đám đồ to xếp bên cạnh không khỏi trêu ghẹo.
“Quả nhiên là một người cha tốt nha.”
“Anh Âm mới có hai đứa nhóc nửa năm tuổi thôi mà. Làm gì đã chơi được mấy cái này?”
Hùng Âm cũng chẳng giấu giếm, cười giơ lên. “Mua cho người lớn trong nhà đấy.”
Lúc thực sự nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc của cả ba ba con ở nhà, Hùng Âm cảm thấy, thì ra đây là lý do tại sao trong chuyện cổ tích, người cha sẵn sàng mạo hiểm tìm một bông hồng cho con gái để mang về.
…****************…
Lời tác giả: Bông hồng mang về cho con gái, đố hỏi đó là truyện cổ tích nào nào?
…****************…
Đội trưởng nói sẽ giới thiệu cho Hùng Âm qua đơn vị khác, thì tất nhiên sẽ làm. Ở nhà thêm một tháng rưỡi nghỉ ngơi, Hùng Âm nhận được cuộc gọi từ bên trường quân khu cách nơi bọn họ sống một tiếng đi lại.
Hùng Âm sẽ được chuyển công tác sang đó làm giảng viên cho lính đặc vụ, ngoài ra còn có chỉ dạy công tác nghiệp vụ cho một số sinh viên học viện quân sự.
“Lương không bằng lúc đi làm nhiệm vụ cho lắm.” Hùng Âm cười cười, nửa đùa nửa thật nói chuyện với đội trưởng.
Độ nguy hiểm tỷ lệ thuận với mức lương. Cũng may nhà nước không quá bạc đãi nhân viên công chức, chỉ là so với cuộc sống trước kia, bọn họ cần tiết kiệm một chút. Chứ miệng ăn núi lở, tiền đâu chịu cho được?
“Anh đi dạy á?” Tinh lúc nghe thấy công việc này còn cười một hồi lâu. “Tôi chưa tưởng tượng được anh đứng trên bục giảng kiên nhẫn dạy cho học sinh bên dưới là như nào cả.”
“Tôi dạy thực hành. Không phải kiểu đứng trên bục đâu.”
“Nếu vậy cũng tiện, sau này cho anh dạy hai đứa nhóc, tôi không cần khổ não ngồi đọc chữ có hiểu hay không.”
Nhắc tới đây Hùng Âm mới nhớ, trình độ học vấn của Tinh mới chỉ tới lớp 2, dừng ở mức nhận diện mặt chữ với mấy phép tính cộng trừ đơn giản. Anh nhìn thanh niên đang vui vẻ chơi đùa với con, trong lòng muốn cho cậu đi học, ít nhất sau này cũng phải học xong trung học phổ thông chứ.
Nhưng, làm thế nào để nói ra mà không làm mất lòng cậu đây?