Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 3



Mẹ Tinh thất thểu ngồi bên ngoài phòng bệnh. Đầu tóc bà rối bời như tâm trí bà bây giờ vậy. Bà không hề biết con trai mình đã bị người ta ***** ***. Lúc cha Tinh trở lại, ông nghe chuyện xong thì chỉ thở dài một tiếng. Có lẽ là đã quá bất lực.

"Đứa nhỏ số khổ..." Nhìn vợ mình rấm rức khóc lên, ông không khỏi than trời trách đất.

"Có lẽ phải bỏ thật ông ạ." Mẹ Tinh thều thào mà đáp.

"Nhưng tôi với bà sau này thì sao? Mà kể cả không vì tôi với bà, thì thằng Tinh, mai sau nó già, nó chết không ai chôn à? Hương khói họ Lương, ai thờ phụng?"

"Mình đợi đứa khác."

"Có con gái nhà ai chịu lấy một thằng du thủ du thực như nó?"

Tinh ngồi trong phòng, nghe thấy cả. Cậu chỉ nhìn cái bụng phẳng lì của mình, cũng không dám xuống tay. Cậu có gan bỏ nhưng không có gan làm.

Chợt trong tâm trí loé lên hình ảnh về tờ giấy ghi số điện thoại. Người đó ít ra cũng phải góp tiền để bỏ cái thai chứ?

Vừa về đến nhà, cậu đã mở ngay cái ngăn kéo ra, bên trong chỉ có mấy bao thuốc lá cùng với tiền. Tờ giấy bị vò vụn, nhàu nát trôi tuốt luốt bên trong góc ngăn kéo. Mấy dòng chữ đều nhìn không ra nét nổi nữa. Khó nhọc lắm mới luận ra được mấy chữ số.

Tiếng điện thoại tút dài, Tinh cũng sợ là sẽ không ai bắt máy. Cậu tắt đi, gọi lại. Lần này thì bên kia bắt máy ngay.

"Alo?"

"..."

"Ai bên kia đầu dây thế?"

"Tôi... một tháng trước..."

Đầu dây bên kia yên lặng, có lẽ là đang nghĩ, hoặc đang đợi Tinh nói xong. Nhưng Tinh không nói được. Cậu mím môi, biểu cảm khổ sở không ngừng. Nên nói thế nào đây? Rằng tôi mang thai à?

"Alo? Ai ở đầu dây sao?"

"Tôi muốn gặp anh."

"Nhưng cậu là ai?"

"Một tháng trước, ở khách sạn... chúng ta qua đêm với nhau."

Đầu dây bên kia lại im lặng, sau đó tiếng anh ta nhẹ hơn. "Được. Cậu ở chỗ nào? Tôi qua đón."

"Không cần. Anh ở đâu, tôi qua."

"Tôi đang trên đường về nhà. Đường x, khu x. Cậu biết chỗ đó không?"

"Biết."

"Vậy..."

"Giờ tôi sẽ qua."

Cuộc trò chuyện toàn mấy câu ngắn cũn, cũng chẳng biết được mục đích chính của cuộc gặp mặt. Nhưng mỗi người đều thủ sẵn ý định của bản thân.

Địa chỉ người đàn ông kia đọc là một khu dành cho quan chức, nhà giàu. Nhìn dãy nhà cách nhau cả mấy khoảng đất cùng những chiếc siêu xe đỗ tuỳ ý trên đường nội khu là hiểu.

Nhà họ Lương mới giàu căn bản không so được với những người trong đây.

Tinh chú ý đến người đứng chỗ cổng nội khu. Người kia nhìn trẻ, mặc đồng phục học sinh. Tuy Tinh không biết là trường nào nhưng chắc chắn cũng là trường danh giá. Thứ khiến cậu chú ý hơn cả là gương mặt và thân hình của người này, rất giống với người mà hôm đó Tinh thấy qua camera khách sạn.

Cao lớn, góc cạnh. Khiến người ta chú ý, lại khó quên.

"Sao anh lại mặc đồng phục học sinh?" Tinh tiến lại, khó hiểu mà hỏi ngay. Tự dưng cậu lại thấy bất an với câu trả lời sắp được thốt ra.

Người trẻ tuổi đưa mắt sang nhìn cậu. Dường như cũng đánh giá người đột nhiên xuất hiện này. "Tôi là học sinh cấp ba mà." Cậu ta đáp lại một cách thản nhiên.

"Vậy năm nay anh... cậu bao nhiêu tuổi?"

"Mười bảy."

Tinh bỏ chạy. Ngay sau đó luôn. Cậu giao cấu với trẻ vị thành niên, còn chưa mười tám luôn. Còn ở đó mà đòi bắt đền người ta cái gì chứ? Người ta chưa tố cáo là may đó!

Người trẻ tuổi nhìn theo Tinh, biểu cảm nhăn lại khó hiểu. Cuối cùng coi thành người điên phát bệnh.

Một chiếc xe chậm rãi lăn bánh lại cổng nội khu, cửa kính xe cũng được hạ xuống. Bên trong là một người đàn ông đứng tuổi, cằm lún phún râu. Anh ta ném cho người trẻ tuổi chiếc cặp. "Có cái cặp cũng quên."

"Cám ơn chú."

"Người đâu rồi?"

"Con không biết, chưa thấy." Người trẻ tuổi đáp lại, cậu ta mở cửa xe tiến vào bên trong. "Để con lái xe vào cho, chú chờ tiếp đi."

Người đàn ông ra khỏi cửa xe, thân mình cao lớn đứng thẳng trước cổng nội khu. Nếu Tinh còn ở đây, nhất định cậu sẽ ngạc nhiên vì người trẻ tuổi kia và người đàn ông này giống nhau đến sáu, bảy phần. Mà người đàn ông này mới đúng là người đêm đó chung đêm với cậu.

Nhưng Tinh hiện tại không có ở đây. Cậu chỉ biết lái xe vội vã về nhà, mặt mày trắng bệch mà bước vào bên trong. Mẹ Tinh thấy con trai đã về liền lo sợ đi lại. "Con đi đâu vậy? Đang mang thai đó, không được uống rượu nữa đâu."

"Mẹ..." Đây là lần thứ hai Tinh gọi mẹ một cách tự nhiên như thế.

Người phụ nữ sững người. Bà cũng rất ngạc nhiên, còn tưởng cậu đi ra ngoài thoáng đãng, nghĩ thông rồi. "Con đừng có nghĩ nhiều, trước thả lỏng đã rồi chúng ta cùng nhau bàn chuyện."

Tiếng điện thoại phá vỡ cuộc trò chuyện của bọn họ, Tinh nhìn điện thoại trong tay, là số điện thoại mà cậu gọi trước khi ra khỏi nhà. Người ta muốn gọi đến hỏi tội rồi.

Cậu sợ hãi bấm tắt đi. Gương mặt càng thêm trắng, nhìn mẹ Tinh hoảng sợ. "Mẹ, mẹ, con không muốn vào tù. Con, tối đó con không biết. Mẹ ơi."

Làm người, dù ít dù nhiều cũng đều sẽ sợ cái từ "tù". Nhất là mấy người như Tinh, cậu sợ hãi bản thân sẽ bị tống vào cái nơi đáng sợ đó.

Mẹ Tinh nghe thế cũng hoảng, nhưng điện thoại lại rung lên lần nữa, con trai bà sợ đến độ ném vỡ điện thoại, rồi chạy biến lên phòng. "Tinh à, Tinh!"

Chiếc điện thoại rung trên sàn, màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi gọi đến. Mẹ Tinh cầm lên, hít sâu một hơi rồi nhận cuộc gọi.

"Alo."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv