Miền Bắc tiến vào thời điểm đầu hạ với những cơn mưa to như bão và trút nước thẳng vào sân nhà của bất kì người dân nào.
Hùng Âm đóng lại cửa sổ ngăn tiếng ồn bên ngoài, quay đầu nhìn sâu gạo đang cuộn mình trên giường.
Tinh run cầm cập mà trở mình, chỉ thò mỗi cặp mắt ra khỏi cạnh chăn. Từ bên trong xương nhức như thể có mấy trăm con kiến bồ lổm ngổm. Còn khó chịu hơn cả lúc bị chuột rút.
Nhìn thanh niên hai mày nhíu chặt khó chịu, Hùng Âm cũng cảm thấy căng thẳng. Lúc tối qua anh bôi kem dưỡng ẩm cho Tinh, phát hiện ra tay chân của thanh niên đều bị phù nề và rạn cả. Tuy rằng kem bôi cũng hỗ trợ một phần nhưng mà hiệu quả không quá khá quan.
Bác sĩ nghe vấn đề bị nhức xương của Tinh, nhìn tình trạng thời tiết thì nói không có vấn đề gì cả. Chỉ là thời gian hẹn lịch mổ tới gần, Hùng Âm muốn đảm bảo mọi thứ đều nên hoàn hảo.
“Đợi ngớt mưa là đỡ thôi.” Nói xong anh ngồi xuống bên cạnh chỉnh điều hoà rồi xoa bóp chân cho Tinh. “Hôm nay ăn súp gà nhé? Có muốn ăn chút rau không?”
“Ăn bào ngư.” Tinh thều thào.
“Không thể ăn hải sản.”
“Anh không cho tôi ăn…”
“Không phải không cho ăn. Bác sĩ nói không thể ăn hải sản vào lúc này.”
“Anh hết tiền nuôi tôi rồi nên mới không mua cho tôi ăn. Aaaa…” Nói rồi Tinh ngửa nhìn lên trần rên la.
Hùng Âm biết Tinh đang khó chịu nên vô cớ gây rối. Nhưng mấy đồ hải sản thật sự không thể ăn.
“Đợi mổ xong tôi dẫn cậu đi ăn?”
“Không muốn, muốn bây giờ cơ…”
“Không thể.”
“Aaaa…” Vừa kéo dài giọng, còn không quên thể hiện sự tủi thân của mình.
Hùng Âm bất lực, nhưng vẫn nhất quyết không đáp ứng. Thấy không có phản hồi, bữa trưa hôm đó chỉ có súp gà cùng một ít rau xào, Tinh cũng đành ngồi húp hết một tô trên giường.
Đi kèm với nước mưa trôi ầm ầm trên các mái nhà còn có thời gian dự sinh tới.
Thời điểm hẹn lịch với bác sĩ tới, Tinh hồi hộp lại lo sợ trước viễn cảnh bản thân bị mổ bụng. Cậu nắm chặt tay áo Hùng Âm lúc bước xuống xe.
Người đàn ông cao lớn một tay xách làn đồ sinh cho em bé cùng đồ cho bà bầu, một tay cho Tinh níu kéo, chậm rãi tiến đến phòng bệnh. Hộ tá đã sắp xếp cho bọn họ phòng bệnh riêng, đến chiều bác sĩ sẽ qua kiểm tra xem đã thích hợp để mổ hay chưa.
“Đừng lo lắng.” Thấy thanh niên ngoan như con chim cút ngồi trên giường, Hùng Âm phì cười đem ấm nước sôi để ra.
“Anh có bị mổ bụng đâu mà biết.” Tinh đáp lại ngay. “Nhỡ đâu, đang mổ cái thuốc tê hết tác dụng thì sao? Còn có, bác sĩ tay nghề có ổn không thế? Sẽ không…”
“Ổn hết.” Hùng Âm chặn tiếng. “Mẹ tôi sẽ làm phụ mổ, đảm bảo bụng cậu không có sẹo luôn.”
Mẹ Hùng làm quân y cũng lo lắng không kém con rể, thậm chí còn làm đơn muốn hiệu trưởng cho mình làm phụ mổ. Thực ra thì mục đích chính là muốn làm người đầu tiên nhìn thấy cháu nội.
“Mẹ anh sẽ không bỏ mẹ lấy con chứ?” Tinh nghiêm mặt nghi ngờ.
“Không có. Thai rất khoẻ mạnh, cậu cũng khoẻ mạnh. Cả hai đều sẽ khoẻ mạnh.”
Tinh hỏi ngớ ngẩn thế nào, Hùng Âm cũng đều sẽ kiên nhẫn trả lời. Đợi đến tối ngủ qua đêm còn chủ động đưa tay cho Tinh nắm. Anh sợ cậu lạ chỗ không ngủ được, lại thêm lo lắng sẽ mất ngủ. Nhưng cũng chỉ là lo thôi. Thực tế Tinh đặt lưng xuống giường, nói mấy câu liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hùng Âm theo báo thức mà tỉnh dậy, mang đồ đã chuẩn bị sẵn tới bên giường Tinh. Còn có một chiếc váy bà bầu.
“Tôi không mặc váy.” Tinh quả quyết gạt đi.
“Nó chỉ là một cái áo dài mà thôi. Không phải váy.” Hùng Âm giải thích. “Mặc đồ này mới có thể đi mổ được. Không tin cậu ra ngoài mà xem.”
Thế là Tinh ôm bụng bầu chạy ra hành lang. Hôm nay ngoài bọn họ cũng có một số người có lịch mổ nên đều mặc đồ bệnh viện. Có thai phụ ôm bụng, mặc cái “áo” Hùng Âm nói đi lại trên hành lang. Cậu đang định phản bác thì cuối hành lang, một ông cụ chống gậy mà di chuyển lại. Đúng là mặc “áo” phẫu thuật.
Hùng Âm chỉ vào ông cụ, vẻ mặt “đó, cậu thấy chưa” với Tinh.
Cuối cùng Tinh vẫn nhận mệnh mặc “áo phẫu thuật”.
Bác sĩ nhìn bệnh nhân nằm ngửa trên giường bệnh, được đẩy vào phòng phẫu thuật thì hất cằm với người bên cạnh một cái. “Con dâu chị hả?”
Hiển nhiên người mà bác sĩ đang nói chuyện cùng là mẹ Hùng. Thấy có người hỏi đến, mẹ Hùng cũng cười đáp. “Con rể tôi. Thai song sinh, hơi lớn chút.”
“Không sao.” Bác sĩ ra hiệu cho y tá chuẩn bị đồ. “Thuốc mê kèm thuốc tê tí là xong ấy mà.”
Tinh thì chỉ có thể bất lực nhìn bọn họ trùm khăn lên nửa người mình, có tiếng cắt gì đó.
“Khoan đã, mọi người không gây mê à?” Tinh hoảng sợ kêu lên.
Mẹ Hùng nghe thấy tiếng liền tiến lại. “Chưa mà. Từ từ. Nào, chịu nhói tiêm thuốc tê tí nhé.”
Nói xong, phần vùng bụng của Tinh nhói lên một cái, nửa thân dưới cũng dần mất đi cảm giác. Hiển nhiên thuốc tê đang làm rất tốt công việc của mình.
Sau khi xác nhận đã gây tê xong, hộ tá kéo tới một chiếc ống. Là chỗ truyền khí gây mê.
Trước khi chìm vào bóng tối, Tinh còn nghe thấy mẹ Hùng nói, cậu mở mắt ra là có thể thấy con.
“Bắt đầu mổ. Dao số…”
Tinh không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng lúc mơ màng tỉnh lại, hình như bên tai có tiếng thì thào. Trần nhà vẫn y chang lúc cậu lâm vào hôn mê. Ánh đèn rọi mờ mờ phần dưới ngực.
“Bệnh nhân tỉnh lại.” Y tá hoảng sợ kêu lên.
Có lẽ mọi người cũng không ngờ tới Tinh lại tỉnh lúc này. Mẹ Hùng ngẩng phắt đầu lên nhìn Tinh, lại nhìn cuộc phẫu thuật đã tiến vào giai đoạn cuối, động tác cũng run lên một chút. Bác sĩ chính thì rất quyết đoán.
“Còn thuốc tê. Tiếp tục tiến hành.”
Một y tá tiến tới bên cạnh nhìn các con số trên số trên màn hình, lại trấn an tinh thần cho Tinh.
Thanh niên từ phần ngực trở xuống thì không cảm nhận được gì, cũng không nhìn được phần bụng do có tấm chắn, nhưng nghĩ tới ổ bụng của mình bị người ta sục sạo, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Cũng may rất nhanh bác sĩ đã đưa một vật gì đó đỏ hỏn ra, đặt lên cân. “Ba ký. Con trai.”
“Hai ký rưỡi, con gái. Khoẻ mạnh cả.”
Có tiếng oe oe be bé bên tai. Nghe ầm ĩ, nhưng lại là tiếng kêu mang lại cảm giác kì diệu nhất trên đời với Tinh.
Hùng Âm ở bên ngoài phòng chờ phẫu thuật, cùng với cha Hùng và cha mẹ Tinh. Lúc nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng sinh vọng ra, tim anh đập nhanh đến lạ. Còn hưng phấn hơn cả lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, đến nỗi nước mắt cũng không kìm được, lã chã rơi trên mặt.