Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Lục Vân Đàn đi theo con đường ra khỏi sân thi đấu, cô để cây Hồng Anh Thương ra sau hậu trường rồi lại chạy trở vào lối vào. Bởi vì muốn vào sân bóng rổ thì đây là con đường gần nhất, tầm nhìn thông thoáng rõ ràng, thế nên cô mới dự định là đứng ở lối đó để xem trận đấu bóng.
Người dẫn chương trình mặc đồ com-lê lại bước lên sân thi đấu, sau khi nói trước ống kính một đoạn phát biểu do trưởng nhóm Hán ngữ khối 12 soạn thảo cẩn thận, cuộc thi mới chính thức bắt đầu.
Mỗi đội gồm mười hai thành viên. Đội hình ra sân đầu tiên sẽ có bảy người, bảy người còn lại sẽ ngồi ghế dự bị cùng huấn luyện viên ở hàng ghế thứ nhất của khán đài.
Thành viên dự bị của đội Nhật Bản ngồi ở phía bên phải của nhà thi đấu, cũng chính là bên Lục Vân Đàn đứng xem; thành viên dự bị của đội Trung Quốc ngồi ở phía bên trái, ngồi cách đội Nhật Bản một khoảng tiêu chuẩn của sân bóng rổ.
Đội Trung Quốc vừa đưa đội hình vào sân thì Lục Vân Đàn đã cau mày: Năm người giành chiến thắng trong trận đấu thăng hạng do Lương Vân Tiên dẫn dắt vừa qua đều không được lựa chọn vào đội hình xuất phát.
Năm người xuất phát đầu tiên đều thuộc đội giáo viên, trong đó có cả Chu Lạc Trần.
Hiển nhiên là năm người nhóm Lương Vân Tiên đã bị loại trừ và bị gây khó dễ rồi.
Không công bằng!
Thật sự quá không công bằng!
Lục Vân Đàn càng nghĩ càng tức giận, trong lòng mắng mỏ huấn luyện viên của đội giáo viên…
Có nội tình! Nội tình mờ ám! Đúng là giỏi làm trò mập mờ! Không phá đám sau lưng người khác thì không chịu được phải không?
Một lũ già khốn nạn!
Nếu mà thua, để tôi chống mắt xem mấy lão già khốn kiếp các người giải quyết thế nào!
Chợt có người vỗ lên vai Lục Vân Đàn từ phía sau. Cảm xúc bực bội trong lòng cô vẫn đang trào dâng, mặt mũi đầy hằn học, đôi mắt chứa đầy sát khí khi quay lại nhìn người đằng sau.
Lục Vân Phong cầm trong tay cốc trà sữa chưa mở, bất đắc dĩ nhìn em gái: “Ai chọc giận em à?”
Lục Vân Đàn khoanh tay, hất cằm về phía sân bóng rổ: “Mấy giáo viên ngồi ở hàng đầu đối diện đó, chuyên gia trong việc giở trò mờ ám.”
Lục Vân Phong ngẩng đầu nhìn theo, anh ấy rất ngạc nhiên khi thấy Lương Vân Tiên: Tên nhóc ốm yếu bệnh tật này sao dám thi bóng rổ vậy? Không muốn sống nữa à?
“Tại sao thằng nhóc mọt sách kia lại tham gia cuộc thi?”
Lục Vân Đàn: “Tất nhiên là vì người ta chơi hay. Người ta đã chiến đấu hết mình qua các vòng tuyển chọn đấy.”
Lục Vân Phong tỏ ra rất thờ ơ: “Chơi hay thế sao không vào sân đi? Lại ngồi ở khu dự bị làm gì?”
Lục Vân Đàn hừ một tiếng rồi bực bội nói: “Đấy là vì mấy ông giáo viên của tổ thể dục chơi đểu! Nếu không thì nhất định cậu ấy sẽ được ra sân!”
Cuối cùng Lục Vân Phong cũng đã hiểu vì sao cô lại tức giận: “Không cho mọt sách ra sân thì là chơi đểu à?”
Lục Vân Đàn gật đầu rất mạnh: “Đúng thế! Một trò chơi đểu của đểu, đểu từ đầu đến chân!”
Lục Vân Phong thở dài: “Mạnh thì còn có kẻ mạnh hơn, người ta là huấn luyện viên mà còn không am hiểu bằng em chắc?”
“Thế không thì sao chứ! Rõ ràng là có mờ ám ở đây! Chậc, mà thôi, anh không hiểu được đâu!” Lục Vân Đàn không có hứng nói với anh của cô nhiều như thế, hậm hực giật cốc trà sữa trong tay anh ấy, có điều vẫn chưa hài lòng: “Ống hút đâu rồi?”
Lục Vân Phong nhíu mày: “Ai nói là mua trà sữa cho em?”
Lục Vân Đàn nói rất hùng hồn, lý lẽ rõ ràng: “Chứ không anh đến tìm em làm gì? Không phải đưa trà sữa cho em hả?” Cô chìa bàn tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên, nói năng rất ngang ngược vô lý: “Mau đưa ống hút ra đây! Không phải thì em sẽ nói với cô Dương là anh mua cốc trà sữa này cho cô ấy!”
Lục Vân Phong: “...”
“Con mẹ nó, em đúng là đáng yêu nhỉ.”
Cụm con mẹ nó không phát âm thành tiếng nhưng khẩu hình lại rất rõ ràng.
Sau đó anh ấy bất đắc dĩ phải nâng tay kia lên, đập mạnh cái ống hút vào lòng bàn tay Lục Vân Đàn.
Bàn tay Lục Vân Đàn đỏ rực vì bị đánh, vừa hất tay vừa trừng mắt nhìn anh trai: “Anh cứ đợi đấy, em sẽ nhắn luôn vào nhóm người một nhà yêu thương lẫn nhau là anh không muốn lấy vợ, để tất cả cô dì chú bác vào trừng phạt anh.”
Lục Vân Phong: “...”
Lục Vân Đàn nhân cơ hội tống tiền: “Trừ phi anh cho em một chút phí bịt miệng.”
Gương mặt Lục Vân Phong không chút biểu cảm: “Vậy em nhắn đi.”
Lục Vân Đàn: “...”
Một tiếng vang lớn chói tai đã khiến Lục Vân Đàn dời sự chú ý, cô lập tức quay ngoắt về sân bóng rổ, quên sạch vụ tiền phí bịt miệng…
Bầu không khí tại sân bóng rổ bỗng yên tĩnh trở lại, ngay cả không khí cũng đầy những hơi thở căng thẳng.
Không một ai dám thở mạnh.
Không biết ai hô câu “Trung Quốc cố lên” trước đã tạo được cả làn sóng đáp lại, trong phút chốc vô số khẩu hiệu cổ vũ vang vọng khắp cả nhà thi đấu. Hàng ngàn lá cờ đỏ nhỏ đồng loạt vẫy phấp phới, đưa mắt ra xa chỉ toàn là sắc cờ đỏ rực rỡ của Trung Quốc đang tung bay.
Cảm giác tự hào và kiêu hãnh đồng thời dâng lên trong lòng Lục Vân Đàn: Đây chính là sức mạnh của lá cờ đỏ Trung Quốc!
Đội hình xuất phát của cả Trung Quốc và Nhật Bản đồng thời ra sân, đứng vào vị trí ở hai bên sân bóng. Đội tuyển trẻ Trung Quốc đứng ở phía đông, còn đội tuyển Nhật Bản đứng ở phía tây. Nhìn theo mắt của Lục Vân Đàn thì đội Trung Quốc đứng sân bên trái, đội Nhật Bản đứng sân bên phải.
Làn sóng cổ vũ cố lên dần ngưng lại, bên trong nhà thi đấu một lần nữa trở lại bầu không khí yên tĩnh và căng thẳng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Dãy số được in trên bộ quần áo chơi bóng của năm cầu thủ bóng rổ đội Trung Quốc lần lượt là: 6, 7, 10, 13, 15. Chu Lạc Trần là người số 6.
Đội Nhật Bản theo thứ tự sau: 4, 5, 9, 11, 23.
Mỗi trọng tài đứng mỗi bên một người, trọng tài là người Trung Quốc.
Trọng tài cầm bóng đứng ở tâm sân bóng, cầu thủ tung bóng của hai bên cũng bắt đầu đứng về vị trí của mình. Tuyển thủ cao nhất trong cả hai team đều đảm nhiệm việc tung bóng.
Tuyển thủ tung bóng bên đội Trung Quốc là số 10, bên Nhật Bản là số 11. Cả hai bên đều cao to, ngang tài ngang sức, hầu như đều ở khoảng 1m88.
“Người Nhật Bản cũng cao quá nhỉ.” Lục Vân Đàn khoanh tay, tựa vào tường rồi quay lại nói nhỏ với anh trai: “Em cứ nghĩ bọn họ thấp lắm cơ.”
Lục Vân Phong cũng đứng giống hệt cô, khoanh tay dựa vào tường: “Nếu mà tính theo tỉ lệ trung bình thì bình quân người ta còn cao hơn nước mình đấy.”
Trong lòng Lục Vân Đàn thấy không thích lắm, ghen tị đáp lại: “Ồ? Có thật không? Anh xem thông tin ở đâu đấy? Có đúng không thế?”
Lục Vân Phong: “Nhà nước công bố số liệu đấy. Nhưng mà đây là chiều cao trung bình được lấy trong khoảng từ 18 đến 40 tuổi. Chủ yếu là thế hệ trước thấp quá, các thế hệ sau tăng trưởng dinh dưỡng hơn, số lượng người cao hơn cũng rất nhiều.”
Lục Vân Đàn bắt đầu thấy cân bằng hơn: “Dù sao thì tương lai của chúng ta vẫn còn hy vọng!”
Lục Vân Phong cười nói: “Quốc thái dân an, tất nhiên là tương lai có hy vọng rồi.”
Ngay khi tiếng còi vang lên, trọng tài ném bóng lên trên. Số 10 bên Trung Quốc và số 11 giơ tay nhảy lên, cuối cùng số 10 bên Trung Quốc nhanh tay hơn và bắt được bóng, cậu ta dùng sức ném bóng về phía đội nhà.
Đến lúc đó, màn tranh tài nảy lửa mới chính thức bắt đầu.
Số 7 bên đội Trung Quốc gần bóng nhất, sau khi nhận được bóng thì nhanh nhẹn dẫn bóng lao về phía đội địch, tuy nhiên lại lọt vào vòng vây của hai tuyển thủ số 4 và số 5 nên phía Trung Quốc không thể nào đột phá vòng vây phòng thủ của đối phương, cuối cùng chỉ còn cách chuyền bóng đi. Số 7 tung bóng về hướng Chu Lạc Trần ở bên trái.
Chu Lạc Trần nhảy lên nhận bóng, số 13 của đội Trung Quốc đã đứng dưới rổ của đội Nhật Bản. Trong giây lát, Chu Lạc Trần do dự giữa việc ném bóng cho số 13 hay là tự mình ném bóng vào rổ, cuối cùng cậu ta đã lựa chọn cái sau. Chu Lạc Trần ném bóng vào lưới, song quả bóng lại đập mạnh vào bảng rổ, tuy nhiên nó không bật ngược lại mà lại rơi ngay sát lưới rồi đáp thẳng vào số 23 của đội đối phương.
Triệu Khôn ngồi hàng ghế dự bị không nhịn được mà thốt tiếng chửi: “Mẹ kiếp, tiên sư Chu Lạc Trần, cậu ta đang làm cái gì thế?”
Tiết Hạo Dương ngồi bên trái cậu ấy cũng lên tiếng: “Thích tinh tướng ở khu 2 điểm mà có thành đâu.”
Trần Long ngồi bên phải Triệu Khôn: “Chả hiểu sao cậu ta chơi tiền phong ổn thế mà cứ nhất quyết phải đổi sang hậu vệ kiểm soát bóng làm gì? Cậu ta vừa không dẫn bóng được mà vừa không ghi điểm được.”
Đinh Nhất Khải ngồi bên phải Trần Long: “Nếu mà là anh Lương thì nhất định anh ấy sẽ chuyền bóng cho số 13, bởi vì vị trí của số 13 rất dễ dàng ghi điểm, chuyền bóng cho anh ấy chắc chắn là an toàn nhất.” Nói xong, cậu ấy nhìn thoáng qua Lương Vân Tiên đang ngồi bên phải, mong được anh tán thành.
Nhưng Lương Vân Tiên lại không nói gì mà chỉ mím chặt đôi môi mỏng, nghiêm túc quan sát số 23 Nhật Bản trên sân thi đấu.
Số 23 là một người hung hăng, cậu ta khéo léo dẫn bóng lướt qua và nhanh chóng lao về phía đội hình Trung Quốc. Cậu ta giống như một con sói hoang xông vào nơi không người vậy, số 10 và số 13 của Trung Quốc đồng thời bám theo hai bên mà cũng không thể phòng thủ nổi.
Khi Đinh Nhất Khải quay lại theo dõi trận đấu thì số 23 đã xông vào khu vực ba giây dưới rổ của đội Trung Quốc, bật mạnh lên và thành công úp bóng vào rổ.
Chưa đầy hai phút, tỉ số đã là 0:1.
Nói không thất vọng là giả, song các bạn học sinh ngồi trên khán đài cũng không tiếc hô khẩu hiệu, vỗ tay nhiệt liệt cho các tuyển thủ trẻ tuổi của đội Trung Quốc. Ngay cả Lục Vân Đàn đứng ngay lối đi của sân cũng căng giọng gào to: “Trung Quốc! Cố lên! Trung Quốc! Cố lên!”
Để hô được hiệu quả, cô thậm chí còn đặt cốc trà sữa xuống đất, hai tay tạo thành hình loa ở trên môi, trong lòng vẫn sục sôi ý chí: Có lợi ban đầu cũng chẳng được gì, có mỗi một điểm thôi mà, bắt kịp rất dễ dàng!
Nhưng tình huống diễn ra trên sân lại không lạc quan như trong tưởng tượng của cô.
Đội Trung Quốc đang bị đội Nhật Bản chèn ép liên tục, dù là người không hiểu gì về bóng rổ như Lục Vân Đàn cũng có thể nhận ra tuyển thủ bên kia có kỹ năng cao hơn bên mình một bậc, hơn nữa họ phối hợp tốt hơn bên ta rất nhiều.
Màn tranh đấu cứ thế tiếp diễn, tỉ số đã dần chênh lệch ở một khoảng khá xa.
Chỉ còn hai phút nữa là hiệp một kết thúc, tỉ số của hai đội từ 0:1 đã biến thành 10:21.
Nhìn thế này thì chắc đã phân rõ thắng bại rồi.
Các học sinh THPT số 2 ngồi trên khán đài reo hò, cổ vũ cho đội Trung Quốc cũng héo rũ cả người vì thất vọng.