Cửa vừa mở ra, ai đó trên người chỉ còn độc một chiếc quần lót “kiệm vải” màu trắng bó sát đang đứng trước gương khoe cơ bắp.
***
Tần Tống quả nhiên nói được làm được, sang tuần thứ hai đã sắp xếp côngviệc ổn thoả cho “bánh bao nhỏ quê mùa”, còn là công việc đúng chuyênmôn của cô: dạy trẻ con múa hát. Trường mẫu giáo nằm trong khu nhà haingười đang ở, Hàn Đình Đình đi bộ từ nhà đến đó mất hai mươi phút. Côphụ trách tám em lớp lớn, lương tháng cao gấp ba lần trường cũ.
Thực ra chủ đầu tư của khu nhà này chính là Tần Tống, việc này đối với anhchỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh không hề nói với Hàn Đình Đình, để cô phảimang ơn đội đức, phải lấy cái chết ra đền đáp cho mình.
Hàn ĐìnhĐình vốn là một cô gái thật thà, sau khi được Tần Tống tìm việc làm chothì hết sức biết ơn. Từ đó Tần Tống xưng vương xưng bá trong nhà, hưởngthụ sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ, hết mực cung kính, toàn tâm toàn ý củacô.
Trong những ngày tháng bình dị này, rất nhiều sự việc tưởngchừng như rất vụn vặt đã lặng lẽ thu hút hai người khiến họ xích lại gần nhau…
***
Cuối tuần đầu tiên của mỗi tháng là ngày đạigia đình bên ngoại nhà Tần Tống tụ họp. Trước khi lấy anh, Hàn Đình Đình đã từng tham gia hai lần, hôm nay là lần thứ ba.
Con đường riêng dẫn vào đại bản doanh nhà họ Trương không cho phép xe cộ qua lại, chỉcó Tần Tống lúc nào cũng ỷ mình nhỏ tuổi nhất, lại còn là đứa cháu đượcTrương tư lệnh hết mực cưng chiều nên cứ ngang nhiên lái xe vào.
Cảnh vệ gác ở cổng lớn từ xa đã nhận ra là xe của Lục thiếu gia nên cũng chỉ giơ tay ngăn cản theo kiểu tượng trưng chiếu lệ.
“Tần Tống!” Hàn Đình Đình dẫu sao cũng đã từng vượt qua vòng thi lý thuyết cấp bằng lái: “Chỗ này phải dừng xe mà!”
Tần Tống chẳng thèm để ý đến “bánh bao nhỏ quê mùa”, cứ nghênh ngang xông vào.
“Hai bên đường phía trong kia toàn cây là cây, lại còn có rất nhiều động vật bé nhỏ nữa chứ! Lần trước tôi còn nhìn thấy một con thỏ rừng băng quađường, anh lái xe thế này doạ chúng giật mình chạy nhảy lung tung thìđược ích gì cơ chứ?” Hàn Đình Đình dịu dàng giảng giải đạo lý với TầnTống: “Anh nhìn xem, xe của người khác đều đỗ ở đằng kia cả, mọi ngườiai cũng đi bộ vào mà.”
“Cô phiền phức thật đấy!” Tần Tống vừa làu bàu vừa bẻ lái, bất mãn dừng xe lại.
“Ôi, Tang Tang! Em xem đằng kia có phải là Tần Lục thiếu nhà mình đó không?” Vừa lúc vợ chồng Lý Vi Nhiên đi đến, buông lời trêu chọc Tần Tống.
“Bậy nào!” Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng mang theo ý đùa cợt nhưng cũng rất đỗi dịu dàng, êm tai cất lên.
“Cũng đúng! Lục thiếu gia của chúng ta có bao giờ chưa đâm đầu xe đến trước cửa phòng khách mà đã chịu xuống xe cơ chứ?”
Vợ chồng Lý Vi Nhiên bước đến gần, Tần Tống nhướng mày đang tính phản pháo thì Hàn Đình Đình ở bên cạnh đã nhanh nhảu chào hỏi: “Ngũ ca, chị TangTang!”
Ngữ khí hoà nhã của Hàn Đình Đình khiến vợ chồng Lý ViNhiên cũng không tiện châm chọc tiếp. Tần Tống bàng quan đứng nhìn haicon người không thể không lịch sự khách sáo với “bánh bao nhỏ quê mùa”nhà mình, trong lòng cười khà khà sảng khoái: Đúng là vỏ quýt dày cómóng tay nhọn, để xem sau này hai người còn dám ức hiếp tôi nữa không!
***
Trương Phác Ngọc là con gái út của Trương tư lệnh, trên bà còn có một ngườichị tên là Trương Phác Ngôn, xinh đẹp giỏi giang, lại thấu tình đạt lývà dịu dàng hơn bà. Trương Phác Ngôn cũng chỉ sinh được một cậu contrai, chính là Lý Vi Nhiên. Vì thế Lý Vi Nhiên và Tần Tống cùng lớn lênbên nhau, tình cảm giữa hai người còn hơn cả anh em ruột thịt.
Lý Vi Nhiên cưới một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành tên là Tần Tang. Tần Tang với mẹ chồng cùng một trường phái tiểu thư khuê các nên Trương Phác Ngọc không mấy thích thú.
Hàn Đình Đình lại khác với TầnTang. Khi ông nội cô còn làm cảnh vệ cho Trương tư lệnh đã có mối giaohảo rất tốt với cả nhà họ Trương, cả Trương Phác Ngôn và Trương PhácNgọc đều gọi ông là “chú Hàn” rất thân mật. Bây giờ Hàn Đình Đình lấyTần Tống, đã thân lại càng thêm thân, người nhà họ Trương ai nấy đều yêu quý cô. Trương tư lệnh dặn đi dặn lại: “Đình Đình, nếu Tiểu Lục mà bắtnạt con thì đừng khách khí với nó. Cứ nói cho ông biết, ông sẽ lấy roingựa ra trị nó ngay!”
Tần Tống nghe vậy “Hứ” một tiếng đầy bấtmãn, Hàn Đình Đình lập tức ngồi ngay ngắn, nói đỡ cho anh: “Tần Tống rất tốt, anh ấy sẽ không bắt nạt con đâu ạ!”
Trương Phác Ngôn thấyvậy mỉm cười duyên dáng, trêu chọc đôi vợ chồng nhỏ: “Sao vẫn còn mộtTần Tống, hai Tần Tống thế nữa? Hai đứa ở nhà cũng gọi nhau như vậy à?”
Hàn Đình Đình đỏ mặt. Tần Tống thấy thế liền dang tay ôm Đình Đình vàolòng, thân mật cụng đầu mình vào trán cô: “Ở đây không có người ngoài,em đừng xấu hổ!”
Có lẽ là do thời tiết đang dần chuyển lạnh nênvòng ôm của Tần Tống vô cùng ấm áp, khuôn mặt trẻ con trắng trẻo, tươitắn của Hàn Đình Đình đỏ hồng lên, cô lắp ba lắp bắp khẽ gọi một tiếng:“A Tống!”
Bộ dạng xấu hổ ngọt ngào của cặp vợ chồng mới cướikhiến ai nhìn cũng cảm thấy hạnh phúc. Người lớn trong nhà đều cười vuivẻ, thậm chí còn tới tấp bắt cô phải thay đổi cách xưng hô với mọingười. Hàn Đình Đình ngượng chín mặt lắp bắp gọi tên từng người một.
Trương Phác Ngọc thấy thế lại không vui chút nào, muốn bảo vệ cô con dâu ngoan ngoãn, liền trừng mắt bất mãn với chị gái: “Chị cũng có con dâu đấythôi, sao cứ bắt nạt con dâu nhà em thế? Lúc Tần Tang vào nhà chúng tacũng có gọi tên từng người một như vậy đâu. Định ức hiếp Đình Đình thậtthà nhà em đấy à?”
Trương Phác Ngôn không hề có ý định dừng lại,coi cô em gái trẻ con này cứ như không khí. Tần Tang thấy tình hìnhkhông ổn liền vội vàng đổi chủ đề, hỏi Hàn Đình Đình: “Đình Đình, sứckhoẻ của bố em giờ ổn rồi chứ?”
Trương Phác Ngọc “Hừ” lạnh một tiếng, cướp lời Hàn Đình Đình: “Đã khỏi từ lâu rồi, người ta đã đi làm trở lại rồi.”
“Đình Đình, nói với mẹ con khi nào rảnh thì sang đây chơi nhé, con về đây rồi mẹ con ở nhà một mình chắc buồn lắm!” Trương tư lệnh phu nhân lại nói:“A Tống, con có thời gian thì thường xuyên dẫn Đình Đình về nhà thămnhạc phụ nhạc mẫu, người ta gả con gái độc nhất cho con, con phải quantâm đến hai người nhiều hơn đấy!”
Tần Tống đang vân vê chơi đùatay của “bánh bao nhỏ quê mùa”, không để ý liền buột miệng đáp: “Bọn con ngày nào chẳng qua đó ăn cơm tối.”
“Hai đứa hôm nào cũng qua đó ăn tối?” Trương Phác Ngọc kinh ngạc thốt lên.
Tần Tống biết mình lỡ lời, lập tức cười lấp liếm: “Mẹ… Đình Đình giờ đi làm rồi nên tụi con cũng không thường xuyên sang nữa, sau này hai đứa consẽ về nhà mình ăn cơm!”
“Hai đứa hôm nào cũng qua đấy…” TrươngPhác Ngọc có vẻ rất tổn thương: “Sao không đưa mẹ đi cùng? Mẹ thích ăntương cay mẹ Đình Đình làm lắm!”
Tần Uẩn đã quá quen rồi nên chỉ thấp giọng ho khan hai tiếng, trong khi cả nhà họ Trương đều xấu hổ quay mặt đi nơi khác.
***
Trương tư lệnh quen ngủ sớm, sau bữa cơm mọi người dần tản đi hết. Tần Tống là người ở lại cuối cùng, khi ra khỏi cửa trời đã tối đen, không khí rấttốt, ánh trăng sáng dẫn lối con đường hai người đang dạo bước. Xe vẫnchưa vào đến nơi nên họ quyết định đi bộ ra ngoài. Tần Tống cứ lặng yênkhông nói chuyện. Thật ra cả ngày hôm nay anh cũng không nói gì nhiều,rất khác với ngày thường. Thấy Tần Tống giữ im lặng nên Hàn Đình Đìnhcũng chỉ lặng lẽ sóng bước đi bên anh. Ánh trăng lung linh in bóng trêncon đường dài, bóng cây đung đưa trong gió… Bỗng Tần Tống hét lớn: “Cẩnthận!”
Hàn Đình Đình sợ hết hồn, hai tay theo bản năng níu chặtlấy người bên cạnh, trốn sau lưng Tần Tống, mặt mày tái mét. Tần Tốngthấy trò đùa của mình thành công, liền cười thật lớn.
“Này!” “Bánh bao nhỏ quê mùa” tính tình dễ chịu cũng phải nổi giận rồi: “Sao anh lại làm vậy?”
Tần Tống thấy thế càng cười sảng khoái, Hàn Đình Đình xụ mặt nhìn anh đầy vẻ khinh thường: “Thật là trẻ con!”
Tần Tống nhướng mày: “Ngứa da hả? Dám mạnh mồm mạnh miệng với tôi sao?”
Hàn Đình Đình không nói gì, chỉ trừng đôi mắt to tròn với anh. Tần Tốngtrước nay chẳng ngại trợn mắt thi với ai bao giờ, cũng trừng trừng nhìncô.
Có lẽ là do ánh trăng quá đẹp, hoặc do trợn mắt trừng nhaumột hồi lâu, cũng có thể là vì một lý do nào đó, Tần Tống cảm thấy gương mặt trẻ con bình thường trước mặt anh bỗng trở nên… xinh đẹp lạ thường.
Khụ khụ… Tần Tống không thèm nhìn nữa: “Đi, về nhà thôi!”
Hàn Đình Đình vốn là một đứa trẻ ngoan, thấy anh ta đã nhận thua rồi nêncũng không chấp nhặt. Cô tha thứ cho Tần Tống, rồi ngoan ngoãn “chạybước nhỏ” theo sau anh.
Nguyên nhân khiến cô phải “chạy bước nhỏ” là vì bước chân của Tần Tống quá dài, mà anh thì vẫn cứ nắm tay cô bước đi.
Cả ngày diễn vở vợ chồng mới cưới, hai người cơ hồ cũng rất nhập vai.
***
Hôm sau là chủ nhật, cả hai người đều không phải đi làm.
Hàn Đình Đình làm bữa sáng xong liền lên tầng gọi Tần Tống dậy. Trong phòng rất yên ắng, tìm quanh một hồi không thấy ai, cô tưởng anh ra ngoàichạy bộ nên quay vào phòng tắm tính thu dọn quần áo bẩn của anh. Ai ngờcửa vừa mở ra, ai đó trên người chỉ còn độc một chiếc quần lót “kiệmvải” màu trắng bó sát đang đứng trước gương khoe cơ bắp.
“Cô…” Tần Tống hoá đá.
“Tôi…” Hàn Đình Đình cũng đờ người.
Một hồi lâu sau hai người mới bừng tỉnh, người trốn vào trong, người cuốngcuồng chạy bổ ra ngoài. Trong tình cảnh vừa vội vàng vừa xấu hổ, ngườibên ngoài đụng phải cánh cửa mới khép được một nửa, người bên trong lạinhảy vào cái bồn tắm không có nước, thế là sau một loạt các tiếng động“binh, bốp, cốp, cộp”, cả hai đều đau đớn rên xiết.
***
Tần Tống bước chân cứng ngắc đi xuống nhà, Hàn Đình Đình đang ngẩn người ngồi trước bàn ăn xém chút vùi mặt vào bát cháo.
Mặt Đình Đình đỏ hồng như thể mặt trời đang dần nhô lên sau lưng mình, “một nhúm” phơn phớt hồng bên bàn ăn không hiểu sao lại khiến cho người tacó cảm giác thật tao nhã thanh tú, thật đẹp đẽ! Tần Tống dường như bịánh sáng rực rỡ rọi thẳng vào mắt, ngẩn người mất một lúc rồi mới ngồixuống, cúi đầu lặng lẽ ăn.
Cứ tưởng nha đầu này thuần khiết lắm,sự việc lúng túng ban sáng khiến Tần Tống cảm thấy có chút bất nhã, nêncả buổi sáng chẳng hề kiếm chuyện với cô. Nhưng đến trưa, anh “vô tình”đi thị sát phòng cô, phát hiện Đình Đình đã kể chuyện này với Tư Đồ TừTừ…
“Kích cỡ ra sao?” Tư Đồ Từ Từ gấp gáp buôn chuyện trong tin nhắn.
Cái đồ đại háo sắc này! Tần Tống giận dữ, tay run run mở hộp thư đã gửi xem Hàn Đình Đình trả lời thế nào.
“Một bọc… bự lắm!”
Sét đánh ngang tai, Tần Tống đứng chôn chân tại chỗ.
Được rồi, xem ra “bánh bao nhỏ quê mùa” này cũng… thành thực.
Đúng lúc Tần Tống đang ngây người ra thì di động có âm báo tin nhắn đến, là của Tư Đồ Từ Từ…
“Không có hình thì không có bằng chứng.”
“Bằng chứng cái đầu cô ấy!” Tần Tống ra tay nhanh như chớp, dữ dằn nhấn nút trả lời.
Vừa nhấn nút gửi đi, Tần Tống đã cảm thấy không ổn rồi, nhưng còn chưa kịphuỷ thì chuông điện thoại đã vang lên: Là Tư Đồ Từ Từ gọi đến!
Đúng lúc này, trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Tần Tốngnhanh nhẹn ném thẳng chiếc điện thoại vẫn đang reo inh ỏi trong tay rangoài cửa sổ…
***
“A…” Hàn Đình Đình đẩy cửa bước ra, bị Tần Tống đứng sững ở bên ngoài dọa cho giật mình: “Anh ở trong này làm gì thế?”
Tần Tống ấp úng “Tôi… tôi” cả nửa ngày rồi mới nghiêm mặt lại: “Sao cô không đem quần áo bẩn của tôi đi giặt hả?”
Hàn Đình Đình đỏ mặt, sau khi thấy anh bán khỏa thân hồi sáng, cô liền đóng cửa bỏ chạy, đến giờ vẫn không dám lên tầng: “Hình như hồi nãy tôi nghe thấy di động của tôi kêu?” Cô lúng túng cúi đầu tìm điện thoại, lảngsang chuyện khác để khỏi mắc cỡ.
“Làm gì có chuông nào đâu!” Tần Tống khẳng định: “Cô nghe nhầm rồi.”
Hàn Đình Đình sững người, ngẩng đầu chăm chú nhìn Tần Tống.
Ánh mắt của cô “kỹ sư thiết kế tâm hồn” này thực sự trong trẻo, đúng lúcTần Tống sắp đỡ không nổi, đang tính chủ động nhận lỗi thì cô lại bấtgiác gật gật đầu: “Cũng phải… Tôi hay nghe nhầm lắm.”
Tần Tống nghe vậy thầm thở hắt ra một hơi.
“Nhưng mà điện thoại của tôi đâu rồi nhỉ?” Hàn Đình Đình sau một hồi ngẫm nghĩ lại bắt đầu tìm kiếm: “Tần Tống, anh thử gọi vào số tôi xem… Ơ kìa! Anh chạy đi đâu thế?”
***
Điện thoại của Hàn Đình Đình biến mất, thật sự biến mất rồi.
“Này! Cái này cho cô!” Tần Tống đi ra ngoài “tản bộ” về, ném cho Đình Đình một chiếc di động nắp trượt màu hồng phấn.
“Không cần đâu. Sáng nay tôi còn nhắn tin với Tư Đồ Từ Từ mà, chắc là lẫn đâuđó trong phòng thôi, để tôi tìm lại.” Đình Đình xua tay từ chối.
Tần Tống không vội thu tay về, khẽ nhíu mày, vẻ rất không vui “Hừ” lạnh với “bánh bao nhỏ quê mùa”.
Thấy sắc mặt Tần Tống không tốt, Đình Đình do dự một lát rồi nhận lấy. Thậtra thì cô thích màu hồng này chết đi được! Cầm chiếc điện thoại trongtay cô cứ xem tới xem lui, thích thú không nỡ rời tay.
“Nhưng sốđiện thoại đều trong danh bạ ở điện thoại cũ cả”. Nghịch chán chê mộthồi Đình Đình lại phiền não nói: “Giờ không liên lạc được với Từ Từrồi.”
Không liên lạc được mới tốt chứ… Một người nào đó nghĩ thầm.
“Số điện thoại của Từ Từ là gì ấy nhỉ? 139… 611… 54… 540…” Hàn Đình Đình vắt óc nhớ lại.
“Hình như chúng ta sắp muộn giờ rồi đấy!” Tần Tống buông một câu lạnh lùng, ngữ khí đã dần mất kiên nhẫn.
“Ối!” “Bánh bao nhỏ quê mùa” nhảy vọt lên như thỏ, chạy về phòng thay đồ.
Tần Tống lúc này mới xoa xoa ngực, coi như thoát được một kiếp nạn.
“À, đúng rồi!” Hàn Đình Đình bỗng dưng quay đầu, khiến Tần Tống vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại giật nảy mình, mi mắt giật giật: “Cô reo cái gì thếhả?” Anh bất mãn nạt nộ.
Hàn Đình Đình lè lưỡi, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Cảm ơn anh đã tặng tôi chiếc di động đẹp thế này!”
Đây là lần đầu tiên cô vui vẻ hoạt bát như vậy trước mặt anh, cái đầu lưỡiđỏ hồng ấy khiến miệng lưỡi Tần Tống chợt khô khốc: “Không cần cảm ơn!Cái đó vốn là của tôi, giờ không dùng nữa nên thải ra cho cô thôi.”
Hàn Đình Đình bỗng mở to hai mắt… Màu này á? Thì ra là anh ấy thích màu hồng!
Lời vừa bật ra, Tần Tống suýt chút nữa thì cắn đứt lưỡi, anh quẫn quá không nói thêm bất kì lời biện hộ nào nữa, tay bưng mặt tay vẫy vẫy giục cômau đi thay đồ…
***
Trên đường đi, Tần Tống nói qua về các vị phu nhân của Lương Thị cho Hàn Đình Đình nghe một lượt: Cố Yên nhàĐại boss thì hung tàn vô tận, nếu không cần thiết tuyệt đối đừng tiếpcận; “Tiểu quái thú” nhà Dung Nhị là người quản lí trong giới giải trí,vẫy vùng trong cái giới rồng rắn phức tạp ấy, nói chung là cũng khôngnên quá thân thiết với chị ta; An Tiểu Ly cô dâu của Phúc Hắc tam thì là đồ ngốc, để tránh suy giảm chỉ số thông minh, tốt nhất cũng không nênchơi thân…
“Thế còn chị Tần Tang?” Hàn Đình Đình hỏi.
Tần Tống bất cẩn vượt đèn đỏ, làu bàu câu gì đó, dường như không nghe thấy câu hỏi của Đình Đình.
Thực ra trong các vị phu nhân của Tần Thị Lục thiếu, Tần Tang là người ghêgớm nhất, mấy người còn lại, bao gồm cả Cố Yên mà Tần Tống nhận xét là“hung tàn nhất” ấy cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Tần Tang. Có Tần Tangđưa đi làm quen rồi tiếp xúc suốt cả buổi tối, Hàn Đình Đình chỉ thấymấy người bọn họ ai cũng rất tốt.
Lúc tiệc sắp tàn, Hàn Đình Đình đi vệ sinh, khi băng qua đại sảnh thì trông thấy Tần Tống đang đứngtrong chiếu nghỉ bên cạnh mấy chiếc cột. Đứng cạnh anh là một đại mỹnhân khoác chiếc đầm dạ hội màu bạc ôm sát người, chỉ thấy anh nói gìđó, đại mỹ nhân vén tóc bật cười đầy quyến rũ, khuôn mặt nhìn nghiêngấy, nụ cười ấy… khiến cho Hàn Đình Đình có cảm giác rất quen thuộc. Cáilần cô dùng hai suất kem lớn “lật đổ” mẹ chồng Trương Phác Ngọc, ngườingồi đối diện với Tần Tống trong quán cà phê chính là cô ta!
“Đình Đình!” Đúng lúc này Tần Tang uyển chuyển bước tới: “Sao vậy?”
“Không, không… không có gì!” Hàn Đình Đình vội kéo Tần Tang rời đi.
Tần Tang lấy làm lạ, liếc mắt sang hướng vừa nãy Hàn Đình Đình nhìn đếnngẩn cả người, trông thấy Tần Tống và Trần Doãn Chi – Giám đốc Bộ phậnQuan hệ ngoại giao của Lương Thị thì “Ớ” lên một tiếng: “A Tống, sao cậu lại ở đây?”
Tần Tống xoay người lại, trông thấy hai người, thầnsắc đột nhiên có chút mất tự nhiên. Còn người bạn gái xinh đẹp của anhlại mỉm cười rất ưu nhã: “Lục thiếu phu nhân, chào chị!”
Hàn Đình Đình trong bụng nghĩ thầm, thật đáng thương quá, còn phải cất lời chàohỏi thê tử hiện tại của người đàn ông mình yêu, rồi vờ cười tự nhiênxinh đẹp như thế nữa: “Cứ gọi tôi là Đình Đình đi! Chào chị!”
Trần Doãn Chi lại cười, đáp: “Hôm chị và Tần tổng kết hôn chúng ta đã gặp nhau rồi, hôm đó chị đẹp lắm!”
Ngược chết mất, ngược chết mất! Hàn Đình Đình sắp vỡ tim vì đôi uyên ương khổ mệnh này rồi, người yêu kết hôn mà cô dâu lại không phải là mình… Đạimỹ nhân này rốt cuộc có điểm nào không ổn khiến bố mẹ Tần Tống phải chêphải ghét cơ chứ?
“Khụ khụ!” Tần Tống ho khan hai tiếng: “Hai người có việc cứ đi trước đi, anh với Doãn Chi đang bàn công việc.”
Nam nhân vật chính cuối cùng cũng dũng cảm lên tiếng vì tình yêu! Trong lòng Hàn Đình Đình không khỏi thầm reo lên.
Tần Tang nãy giờ vẫn đứng bên, bàng quan, lúc này mới khẽ mỉm cười, kéo tay Hàn Đình Đình, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”
Lúc trở về, Tần Tống lại trầm mặc một cách kỳ lạ, giống hệt với hôm tụ họp ở nhà Trương tư lệnh.
Hàn Đình Đình thấy thế thầm nghĩ, cũng thật làm khó cho anh quá, nhìn thấyđại mỹ nhân trong lòng mình lưu lạc ở bên ngoài tội nghiệp như thế, anhlàm gì còn bụng dạ nào mà giữ sắc mặt tốt với cô nữa chứ!
“Tần Tống!” Cô nhẹ giọng kêu: “Anh đừng buồn nữa! Một năm sẽ chóng qua thôi!”
“Cái gì cơ?” Tâm hồn Tần Tống nãy giờ đang phiêu bạt mãi tận đẩu tận đâu,tỉnh người lại nhất thời không hiểu cô nói vậy là có ý gì.
“Tôisẽ giúp anh! Nếu anh muốn gặp chị ấy cũng không sao đâu, tôi giúp anhgiấu bố mẹ.” Hàn Đình Đình nói với vẻ cực kỳ cảm thông.
“Cô nói bậy bạ cái gì thế hả?” Mặt Tần Tống trong chốc lát chuyển lạnh, lên giọng quát “bánh bao nhỏ quê mùa”.
Hàn Đình Đình thở dài: “Tần Tống!” Cô nói rất dịu dàng: “Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng ta là bạn, không sao đâu, tôi thật sự, thật sự sẽkhông nói ra đâu mà.”
Ánh đèn đường lạnh lẽo quét qua gương mặtTần Tống, đôi môi đẹp mím chặt lại, một hồi lâu sau mới dần hé ra: “Ainói cho cô biết? Mẹ tôi à?”
“Không có… không có!” Hàn Đình Đìnhvội vàng giải thích hộ mẹ chồng yêu dấu của mình: “Là tự tôi nhìn thấy.Tần Tống, thật sự không sao mà! Mặc dù tôi không biết tình hình cụ thểthế nào, nhưng tôi hiểu anh, anh là một người tốt, nếu anh đã yêu cô ấythì nhất định phải có lý của mình!”
“Tôi không yêu cô ấy… Ít rathì bây giờ đã không còn yêu nữa!” Đèn đỏ, Tần Tống dừng xe, phiền muộnđập vào vô lăng: “Chuyện của tôi không thể nói rõ ràng được… Tôi cũngkhông biết lúc đó mình bị trúng phải bùa mê thuốc lú gì nữa.”
“Tôi hiểu cảm giác này, nhất thời lầm lỗi, đến lúc quay đầu nhìn lại thìthấy thật đúng là hoang đường!” Hàn Đình Đình cảm khái nói với vẻ từngtrải sâu sắc.
Tần Tống thở hắt ra: “Đúng thế, đúng là quá hoang đường…”
“Bất kể thế nào thì anh cũng cố lên nhé!” Hàn Đình Đình từ trong dĩ vãngphấn chấn lấy lại tinh thần, vỗ vai người “đồng bệnh tương lân” bên cạnh với vẻ trượng nghĩa: “Doãn Chi với anh rất xứng đôi, nếu anh thật lòngyêu cô ấy thì một năm sau vẫn còn cơ hội!”
“Doãn Chi?” Tần Tống sững người: “Doãn Chi cái gì cơ?”
“Thì chính là… Doãn Chi đó…” Thanh âm của Hàn Đình Đình trở nên yếu ớt, anhấy dữ dằn quá… Lẽ nào “Doãn Chi” là cách xưng hô thân mật của riêng haingười họ, vì thế không cho phép người khác được gọi như thế?
***
Tần Tống nheo mắt, ánh sáng trong khe mắt như muốn ăn tươi nuốt sống “bánh bao nhỏ quê mùa”.
Cái gì mà còn thêm cả Trần Doãn Chi loạn xạ nào nhảy vào đây nữa chứ? Anhthổ lộ tâm sự bao nhiêu năm nay của mình cho cô, cuối cùng lại chẳngkhác nào đàn gảy tai trâu! Gân xanh trên trán Tần Tống giật liên hồi.
Đừng vậy mà! Yêu quý đến mức nào kia chứ, gọi có một tiếng “Doãn Chi” thôimà cũng nổi giận đến mức này… Hàn Đình Đình cúi thấp đầu, co mình lạitrước ánh mắt dữ dằn của Tần Tống, ráng hết sức để giảm thiểu một cáchtối đa sự tồn tại của mình…
Điện thoại trong nhà bị hỏng, hơn nữa còn không sửa được, sửa kiểu gì cũng không xong. Mạng trong nhà khôngbiết vì sao cũng hỏng luôn, sửa thế nào cũng không được.
Anh thợsửa mồ hôi túa ra đầy đầu, không ngừng xin lỗi Hàn Đình Đình: “Xin lỗi!Xin lỗi! Phu nhân, sự cố này quả thực… quá nghiêm trọng! Tạm thời e làkhông sửa được.”
Nói xong anh thợ liền liếc trộm Tần Tống, thấygương mặt nghiêm nghị của Tần tổng, mồ hôi trên trán anh ta túa ra càngnhiều hơn… Anh phụ trách vấn đề an toàn mạng của Lương Thị, phần cứngkhông thuộc trách nhiệm của anh, tại sao đột nhiên lại bị Tần tổng xáchđến đây sửa chữa máy điện thoại và modem trống không vốn đã bị tháo ruột ra rồi cơ chứ?
“Không sao đâu, sửa không được thì thôi vậy!” Hàn Đình Đình cảm thấy bị người khác kêu là “phu nhân” thật sự rất khó xử:“Chúng tôi cũng chưa cần dùng vội, sau này anh từ từ sửa cũng được!”
Tần Tống ở bên cạnh ho một tiếng, thủng thẳng lên tiếng: “Cậu về trước đi! Khi nào tôi gọi thì qua đây sửa tiếp!”
***
Anh thợ sửa máy đi rồi, Hàn Đình Đình buồn bực ngồi xổm trước modem chọctới chọc lui, Tần Tống lia mắt sang, cất giọng không nóng mà cũng chẳnglạnh: “Người ta có chuyên môn nghiệp vụ còn sửa không được, cô mày mòlàm gì?”
Hàn Đình Đình thử ngắt nguồn rồi bật lại, nói với vẻnghi hoặc: “Thật kỳ lạ! Mấy ngày trước vẫn còn tốt mà, sao đột nhiênđiện thoại lại hỏng, mạng cũng không lên được thế này…”
“Điệnthoại với mạng vốn cùng đường dây.” Tần Tống mặt không biến sắc: “Cô ban ngày phải đi làm, tối về làm việc nhà, xem ti vi là được rồi, sửa haykhông sửa được cũng có sao đâu.”
“Thì thế… Nhưng mà tôi khôngliên lạc được với Từ Từ, cũng không nhớ số điện thoại của cậu ấy, lạikhông thể lên mạng kiếm cậu ấy nữa… Làm thế nào bây giờ?” Hàn Đình Đìnhchống cằm nghĩ ngợi, bỗng dưng thốt lên: “Ngày mai tôi đem máy tính xách tay lên nhà trẻ là được rồi, bên đó có thể lên mạng.”
“Khụ khụkhụ…” Tần Tống đang điềm nhiên uống trà bỗng nhiên bị sặc. Phải phá nhưthế nào để cho cái máy tính xách tay hỏng luôn mà không bị “bánh bao nhỏ quê mùa” phát giác ra đây?
***
Tần Tống cả đêm trằn trọcsuy nghĩ kế hoạch phá hoại máy tính xách tay của “bánh bao nhỏ quê mùa”, thế nhưng anh còn chẳng có cơ hội để thực thi…
Sáng sớm lúc Tần Tống chuẩn bị đi làm, di động của Hàn Đình Đình đổ chuông, anh nhanh như chớp phi qua bắt máy: “A lô!”
Mẹ Đình sững sờ một lúc: “Là A Tống đấy à?”
“Mẹ!” Tần Tống cất giọng ngọt ngào như mật đường: “Con chào mẹ ạ!”
“Ừ ừ, chào con! A Tống, Đình Đình của mẹ đâu rồi?”
Hàn Đình Đình đang rửa bát trong bếp, thấy có chuông điện thoại liền cuống quýt chạy ra nghe.
“Này!” Tần Tống đưa điện thoại cho cô: “Là mẹ cô đấy.”
“Ừm!” Cô chùi bàn tay vẫn còn ướt nước lên tạp dề, Tần Tống đưa di động vàotận bên tai cô, Đình Đình nghiêng má tựa vào bả vai. Khi anh thu tay về, đầu ngón tay bất giác trượt qua một bên gò má mềm mại, mịn màng… TầnTống vặn vẹo ngón tay có chút khác thường, quay đi một cách mất tựnhiên, cúi người thay giày.
***
“Mẹ!” Hàn Đình Đình cười tít mắt: “Từ Từ có gọi điện đến nhà mình không ạ?”
Động tác thay giày của Tần Tống đột nhiên khựng lại, tai dỏng lên nghe ngóng.
“Không có. Con đổi số di động, nó vẫn chưa biết à?” Mẹ Đình kinh ngạc.
“Vâng ạ, chắc cậu ấy không nhớ số điện thoại nhà mình, lúc trước tụi con toàn gọi di động cho nhau… Không sao đâu mẹ ạ! Con nhớ có để cuốn sổ ghichép đâu đó trong phòng mình, trong đấy có cả địa chỉ và số điện thoạicủa cậu ấy, tối tan ca con về tìm lại là được mà.”
“Không được!” Tần Tống thẳng lưng lên, hấp tấp ngắt lời cô: “Tối nay hai đứa mình phải qua nhà bố mẹ tôi ăn tối.”
“Hả?” Hàn Đình Đình kinh ngạc nhìn anh: “Hẹn khi nào vậy?”
“Tối qua tôi đã bảo cô rồi. Sao thế, mới đó mà cô đã quên ngay được à?” Tần Tống lạnh mặt, lời lẽ đanh thép.
Hàn Đình Đình có chút hoang mang. Mẹ Đình ở đầu dây bên kia nghe thấy vậyliền nói: “Đình Bảo à, con nghe lời A Tống, tối nay đừng về nữa! Tối nào hai đứa cũng sang đây, bỏ mặc bố mẹ bên đó, như vậy không tốt đâu!”
“Con biết rồi ạ.” Hàn Đình Đình nghi hoặc ngắt điện thoại. Tối qua anh ấy có nói thật ư? Sao mình không nhớ nhỉ?
“Khụ khụ…” Trái tim vừa nhảy vọt ra của Tần Tống cuối cùng cũng chui lại vào lồng ngực, anh khôi phục vẻ mặt ngông nghênh: “Này! Cô xong chưa đấy?Mau đi thay đồ đi, tiện đường tôi đưa cô một đoạn!”
“Vâng, vâng!” Hàn Đình Đình hoàn hồn, vội vã về phòng xách theo áo khoác, vừa đi vừatự lẩm bẩm: “Nhưng đúng là mình chẳng nhớ gì cả…”
Bộ dạng hoangmang của “bánh bao nhỏ quê mùa” thật sự rất thú vị, khuôn mặt người nàođó đứng sau lưng cô vốn đang nặng nề nhăn nhó, liếc thấy cô chạy vội vềphòng, khóe môi bất giác cong lên…