Editor: Dạ Tịch
Beta: Mạc Y Phi
Kiều Hạ dậy thật sớm để đi đón Tiêu Tiêu xuất viện.
Chủ yếu là vì Tiêu Tiêu có oán hận quá lớn với bệnh viện, sáng sớm đã gọi điện thoại như đòi mạng cô, đuổi hết đám sâu ngủ trong người Kiều Hạ đi, cô đành cam chịu số phận bật dậy khỏi giường, đi đón Tiêu tiểu thư bị lô cốt nhà cô ấy chọc điên lên.
Kiều Hạ và Tiêu Tiêu là bạn cùng phòng khi học đại học, năm nay hai người cùng thi đậu nghiên cứu sinh Đại học A lại tiếp tục làm bạn học với nhau.
Tiêu Tiêu là người địa phương, lúc mới nhập học cô nàng đều ở nhà mình. Đúng lúc đó anh họ của Kiều Hạ phải đi du học, nhưng không muốn cho thuê căn phòng đó, lại cảm thấy để phòng trống không cũng không an toàn nên dứt khoát cho Kiều Hạ dọn vào ở, tiện thể để cô làm quen hoàn cảnh thành phố A trước.
Kiều Hạ cũng vui vẻ dọn vào ở, ít nhất nghỉ đông hay nghỉ hè đều không phải phiền não chuyện mẹ Kiều bắt đi xem mắt nữa.
Lần này Tiêu Tiêu bị gãy chân, cô nàng nhất quyết không muốn nói cho người nhà biết, thế là tùy tiện bịa ra cái lý do đi du lịch tốt nghiệp với bạn học rồi quay lại bắt Kiều Hạ thu nhận mình.
Kiều Hạ bị cô ấy giày vò quá không chịu nổi nên gọi điện thoại cho anh họ hỏi ý kiến, anh họ của cô tỏ vẻ cho dù cô có dắt trai về nhà anh ta cũng không phản đối… Xem ra chuyện Kiều Hạ “đợi gả gấp” đã được mẹ Kiều loan tin ra tới nước ngoài rồi.
Khi Kiều Hạ chạy tới bệnh viện thì bị bộ dạng tiều tụy giống như yêu ma trên núi Hắc Sơn (1) hút khô tinh lực của Tiêu Tiêu làm sợ hết hồn.
(1) Yêu ma trên núi Hắc Sơn là nhân vật trong bộ phim Thiến nữ u hồn (A Chinese Ghost Story)
“Cậu bị lô cốt ăn rồi hả?”
“… Đừng có nhắc hai chữ lô cốt trước mặt tớ!”
Có trời mới biết tại sao hôm qua cô có thể gắng gượng nói chuyện với Kỳ Thượng Dương!
Hôm qua sau khi Kiều Hạ chạy trốn...
“Hình như cô Tiêu rất có hứng thú với tôi?”
“…Ha ha, chỉ một chút thôi.”
Tôi không chỉ cảm thấy hứng thú với anh còn cảm thấy tính thú nữa kìa!
“Cô Tiêu hẳn phải biết, giữa bác sĩ và bệnh nhân không thể có tình cảm vượt quá giới hạn…”
“Ngày mai tôi có thể xuất viện rồi!”
Loading...
Sau khi xuất viện thì tôi không còn là bệnh nhân của anh nữa!
“Thế nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
Kỳ Thượng Dương nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu, trong mắt lóe lên ý cười nhưng trên mặt lại tỏ ra khó xử, trầm ngâm nói: “Thế nhưng tôi không thích trẻ em.”
Tiêu Tiêu: …
“Ha ha ha ha xin lỗi tớ không nhịn cười nổi nữa … Không chừng người ta đang khen cậu trẻ tuổi, nhìn không ra tuổi thật ấy chứ… phụt ha ha ha!”
Nghe Tiêu Tiêu kể xong, Kiều Hạ ôm bụng cười to, mặc dù tối qua đã nghe qua điện thoại một lần nhưng bây giờ phối hợp với vẻ mặt bi thương của người trong cuộc, cô cảm thấy chuyện này đủ cho cô cười một năm.
“Trẻ tuổi cái rắm!”
Tiêu Tiêu không nhịn được mắng một câu: “Kỳ Thượng Dương đáng chết, dám chê bà đây ngực phẳng! Ngực phẳng thì sao! Anh ta có biết ngực phẳng có thể tiết kiệm bao nhiêu vải vóc cho quốc gia không! Bà đây ngực phẳng bà đây kiêu ngạo!”
“Được được được, cậu nói gì cũng đúng.” Kiều Hạ vừa dọn đồ vừa dỗ dành bạn tốt: “Đúng rồi, sao hôm nay không thấy bác sĩ Kỳ vậy?”
“Hôm nay đến lượt anh ta nghỉ!”
Tiêu Tiêu thuận miệng đáp một câu, sau khi nói xong lại buồn phiền nắm tóc: “Thật là phiền quá đi, làm tớ ngủ không yên giấc, tối qua tớ còn nằm mơ thấy mình cầm thuốc nổ đi nổ lô cốt nữa.”
Kiều Hạ: …
Cậu yêu lô cốt sâu nặng rồi.
Ban đầu cô cho rằng Tiêu Tiêu chỉ nằm viện hai ngày, chắc không có nhiều hành lý, nhưng sau một lúc thu dọn mới nhận ra hai tay không đủ xách, mà vật lớn nhất chính là… Tiêu Tiêu đang bó thạch cao.
Không biết con nhóc Tiêu Tiêu này có phải mập ra hay không, chỉ đỡ cô ấy lên xe lăn thôi đã khiến Kiều Hạ mệt bở hơi tai, Tiêu Tiêu còn ngụy biện là thạch cao làm tăng trọng lượng của cô ấy.
Kiều Hạ nhét một cái túi vào lòng Tiêu Tiêu cho cô ấy ôm, còn mình thì đeo một cái ở sau lưng, một cái xách trên tay và còn phải đẩy xe lăn cho cô ấy.
Khu nội trú trong tòa nhà bệnh viện, cách cửa ra vào bệnh viện một khoảng, đến lúc Kiều Hạ đẩy Tiêu Tiêu ra tới cửa bệnh viện đã mệt đến nổi thở không ra hơi.
Nhưng người nào đó ngồi trên xe lăn còn bắt chước giọng điệu của ông nội mà châm chọc nói: “Người trẻ tuổi, vừa nhìn đã biết bình thường không thèm vận động, bây giờ đến lúc quan trọng thì như xe bị tuột xích.”
Kiều Hạ:…
Tại ai mà bà đây phải ở đây chịu tội hả?
Dù Kiều Hạ tới đây từ sớm, nhưng thu dọn đồ đạc và xử lý thủ tục xuất viện cũng tốn không ít thời gian.
Bây giờ đã hơn mười giờ, đúng lúc mặt trời gay gắt nhất, Kiều Hạ có mang theo ô nhưng không biết làm sao để mở ô, chỉ có thể phơi mình dưới cái nắng gắt gọi xe taxi, xe taxi thì không gọi được ngược lại lại có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt các cô.
Lúc Kiều Hạ và Tiêu Tiêu còn đang nghi ngờ, cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống.
Kiều Hạ: “…?”
Tiêu Tiêu: “…!”
Kỳ Thượng Dương nhìn hai người túi lớn túi nhỏ bên ngoài, nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ không có tên con trai nào đến giúp hai người à?”
Hôm nay đến lượt anh ta được nghỉ, nhưng vì không yên lòng chuyện Lăng Hàn hôn mê chưa tỉnh nên phải đến bệnh viện xem thử, không ngờ vừa đến cửa bệnh viện đã thấy hai cô gái túi lớn túi nhỏ đón xe, trong đó có một người đang ngồi xe lăn, anh ta cảm thấy hơi quen mắt bèn lái xe đến gần xem thử, quả nhiên… là Tiêu Tiêu và Kiều Hạ.
Khí chất trên người Kỳ Thượng Dương cho người ta cảm giác anh ta là người lạnh lùng, nhưng lúc cười lên sẽ cho người khác cảm giác anh ta là người ôn hòa nhã nhặn, còn khi anh ta cau mày thì cả người đều toát ra vẻ nghiêm túc.
Kiều Hạ hơi xấu hổ, cười đáp: “Lúc đầu tôi nghĩ một mình tôi cũng được, không ngờ hành lý hơi nhiều.” Hai túi đồ lại nặng như vậy.
Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, đáp: “Chúng tôi đã xuất viện rồi, xuất viện cũng phải qua ải của bác sĩ Kỳ sao?”
Kỳ Thượng Dương lườm cô nàng một phát, không đáp lại, xuống xe hỏi Kiều Hạ: “Hai người muốn đi đâu?”
Kiều Hạ "À" một tiếng rồi nói ra địa chỉ theo phản xạ.
Kỳ Thượng Dương xách hành lý trong ngực Tiêu Tiêu bỏ vào cốp xe, tiếp đó mở cửa xe, không đợi Tiêu Tiêu kịp phản ứng liền ôm ngang cô nàng lên, nhét vào... không sai, anh ta thật sự nhét Tiêu Tiêu vào vị trí ghế phụ, rồi xoay người nói với Kiều Hạ: “Giờ này khó đón xe lắm, tôi đưa hai người đi.”
Kiều Hạ đã sớm bị bộ dạng tổng tài bá đạo của Kỳ Thượng Dương làm hoảng sợ rồi, chỉ biết ngẩn ngơ lên xe.
Tiêu Tiêu ngồi ở ghế phụ gào thét: “Bệnh nhân xuất viện anh cũng quản, bác sĩ Kỳ, ngài quá chuyên nghiệp rồi đấy!”
Kỳ Thượng Dương thuần thục lái xe về hướng Kiều Hạ nói, nghe giọng điệu châm biếm của Tiêu Tiêu cũng không tức giận: “Không dám nhận, không dám nhận, tôi chỉ giúp đỡ người làm niềm vui, nhất là giúp trẻ em.”
Tiêu Tiêu bị chẹn họng, kêu lên một tiếng đau đớn, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta nữa, bên tai ửng đỏ khác thường.
Kỳ Thượng Dương cười khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên xe có hơi lúng túng.
Kiều Hạ ngồi phía sau: …
Dường như ngửi được mùi vị chua xót của tình yêu.
Chỗ ở của Kiều Hạ cách bệnh viện không xa, chỉ hơn nửa tiếng lái xe, Kiều Hạ không muốn tiếp tục bầu không khí lúng túng nữa, cô bèn giả bộ ho một tiếng rồi tìm chủ đề nói chuyện.
“Không phải hôm nay đến phiên bác sĩ Kỳ được nghỉ sao? Sao anh còn đến bệnh viện vậy?”
“À, tôi có một người bạn bị tai nạn giao thông, đang nằm trong bệnh viện, tôi cảm thấy không yên tâm nên đến xem.”
Kỳ Thượng Dương thản nhiên nói, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, làm cho Tiêu Tiêu đang giận dỗi cũng phải nghiêng đầu sang nhìn anh ta.
“A, thật xin lỗi… nhắc đến chuyện đau lòng của anh.” Kiều Hạ nhìn qua Kỳ Thượng Dương, nghĩ thầm người bạn bị tai nạn giao thông kia nhất định rất quan trọng với anh ta, bằng không anh ta sẽ không chạy đến bệnh viện vào ngày nghỉ của mình thế này.
Ngược lại Kỳ Thượng Dương cười cười không thèm để ý: “Không sao, tai nạn thì không cách nào tránh khỏi, vì cậu ấy xui xẻo thôi.”
Tiêu Tiêu chống cằm lầm bầm: “Tôi bị tai nạn xe, bạn của anh cũng bị tai nạn xe, mấy ngày trước hot search weibo cũng là tai nạn xe, gần đây có phải tai nạn xe cộ quá thường xuyên rồi không?”
“Đúng rồi.” Tiêu Tiêu định lấy điện thoại di động ra để tìm kiếm gì đó, “Người bị tai nạn xe lên hot search weibo hình như là con ông cháu cha đó, nghe nói vừa về nước thì bị xe đâm, người này cũng quá xui xẻo rồi, ừm, anh ta tên gì ý nhỉ… Lăng gì gì…”
“Lăng Hàn.”
“Đúng đúng đúng, chính là Lăng Hàn… sao?”
Lúc Tiêu Tiêu phản ứng lại mới phát hiện người vừa tiếp lời là Kỳ Thượng Dương, cô ấy kinh ngạc nhìn anh ta, chỉ thấy sắc mặt anh ta hơi mất tự nhiên, chậm rãi nói: “Cậu ta chính là người bạn kia của tôi.”
“…”
Tiêu Tiêu thành công chứng minh câu nói buổi sáng của mình ‘tối qua tớ ngủ không ngon’, xe chỉ mới đi được nửa đường, cô ấy đã ngủ tới trời đất mịt mù, chảy cả nước miếng, tiếng nghiến răng phát ra kèn kẹt.
Kiều Hạ chuẩn bị xuống xe đánh thức cô ấy: …
Nhà của Kiều Hạ ở tầng 7, không khéo đúng lúc thang máy phải bảo trì, thế là Kỳ Thượng Dương làm người tốt đến cùng, dứt khoát đưa các cô lên tầng.
Lúc đầu Kiều Hạ còn cảm thấy mới quen biết Kỳ Thượng Dương được mấy ngày, để anh ta lên nhà mình cũng không tốt lắm, thế nhưng nhìn cái người nào đó đang há to miệng ngáy khò khò trên xe, cô cũng đành chấp nhận.
Xách túi lớn túi nhỏ bò lên đến tầng 7, Kiều Hạ mệt đến nỗi thở hồng hộc như chó, vừa vào cửa liền ném đồ xuống đất, vội vàng dẫn Kỳ Thượng Dương đang ôm Tiêu Tiêu đến phòng ngủ, đặt cô ấy lên giường.
“Bác sĩ Kỳ, vất vả cho anh rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi rót nước cho anh.”
Kỳ Thượng Dương định đưa người về nhà xong sẽ đi ngay, nhưng Kiều Hạ đã đứng lên đi vào phòng bếp lấy nước liền yên lặng đồng ý, đành ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, nhìn không chớp mắt.
Lăng Hàn nằm trong phòng ngáy khò khò, bị tiếng động ở phòng khách đánh thức, liền biết ngay Kiều Hạ trở về, anh lập tức đi ra ngoài, muốn hỏi tội cái người không xứng làm chủ kia, sáng sớm đã ra khỏi cửa, ngay cả bữa sáng cũng không chuẩn bị cho anh! Ngay cả THỨC ĂN CHO CHÓ cũng không có!
“Gâu! Gâu! Gâu!”
Ôi, anh tức giận đến nổi phát ra âm thanh đáng xấu hổ như thế này đây.
Nhưng ngay lúc anh chạy ra đến phòng khách, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, anh lập tức dừng bước chân, lúc này người đàn ông nghe được tiếng kêu của anh bèn liếc mắt nhìn sang bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như đứng im.
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!” Kỳ Thượng Dương! Cuối cùng ông đây cũng chờ được cậu!
Lăng Hàn kích động kêu lên, mặc dù vẫn bị tự động phiên dịch thành tiếng chó kêu.
Lúc Kỳ Thượng Dương nghe tiếng chó sủa còn cho rằng mình nghe nhầm, ai ngờ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh lại đối mặt với một con poodle nhỏ màu nâu lông quăn, sau đó nó nhanh chóng chạy về phía mình, vừa chạy vừa sủa…
Kỳ Thượng Dương: !!!
Chỗ này có chó!
Đúng lúc này Kiều Hạ bưng nước từ phòng bếp ra, nhìn thấy người vừa rồi còn ngồi thẳng tắp trên ghế sofa, bây giờ co người vào một góc trên ghế, hai chân giơ lên cao, mặt đầy cảnh giác nhìn con chó trước sofa.
Kiều Hạ: …
Thôi xong… Hình như cô vừa phát hiện một bí mật rất ghê gớm.
Vốn đang chìm đắm trong vui sướng vì được gặp thằng bạn thân, Lăng Hàn nhìn thấy dáng vẻ như gặp quỷ của Kỳ Thượng Dương, anh…
Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện... Thằng nhóc Kỳ Thượng Dương này sợ chó.