Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 81: Viên kẹo thứ tám mươi mốt



Lúc máy bay tới thành phố S, Từ Lạc Dương vẫn còn hơi chóng mặt. Lần thứ ba giúp cậu đo nhiệt độ, Trịnh Đông nhìn đường màu đỏ trên nhiệt kế, tâm trạng đang thấp thỏm mới bình ổn lại: “Không sốt, chắc là chỉ bị cảm thôi.”

Từ Lạc Dương ho mấy tiếng, rụt lại ở chỗ ngồi không muốn di chuyển, giọng cũng hơi khàn: “Rõ ràng mỗi ngày em đều uống rất nhiều ca cao nóng để kéo dài tính mạng, vậy mà còn bị cảm!”

Lúc thu dọn hành lý đã có một chút triệu chứng, nhưng thời gian gấp quá, Từ Lạc Dương cũng chẳng thấy nghiêm trọng chút nào. Đợi tới lúc lên máy bay, trên đường đi cứ ho khan nhảy mũi suốt, bật máy sưởi bọc áo lông mà vẫn thấy lạnh, Từ Lạc Dương tỏ vẻ thất vọng.

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu, Trịnh Đông đưa cho cậu hai viên thuốc cảm: “Uống đi, là thuốc đặc trị, trước lúc đi thảm đỏ uống thêm hai viên nữa, chắc sẽ chống đỡ được. Lát nữa nhớ đội mũ và đeo khẩu trang, bên ngoài rất lạnh, đừng để bị nặng thêm.”

Từ Lạc Dương gật đầu, rồi lại hắt xì một cái, nước mắt cũng chảy ra theo. Cậu tưởng tượng đến cảnh tượng lát nữa mình vừa đi thảm đỏ vừa nhảy mũi, bèn bị bản thân mình chọc cho bật cười.

Mới vừa xuống máy bay, đã nhận được điện thoại do Lư Địch gọi tới, nói rằng fan tới đón ở sân bay rất nhiều, phóng viên cũng không ít, hỏi Từ Lạc Dương có cần đi cổng VIP không.

Từ Lạc Dương không trả lời ngay, mà nghiêng đầu hỏi Trịnh Đông trước: “Anh Trịnh, lần này bên mình mời bao nhiêu vệ sĩ?”

“Tám người.”

Yên tâm rồi, Từ Lạc Dương mới gật đầu, cậu khàn giọng nói vào trong điện thoại: “Không đi cổng VIP, anh Trịnh dẫn nhiều người, có thể ngăn được phóng viên.”

Từ cửa đón máy bay đi ra, Từ Lạc Dương mới nhận ra Lư Địch chẳng khoa trương chút nào, liếc mắt nhìn qua, toàn là người chen chúc nhau. Chỉ là tuy người rất nhiều, nhưng đều yên lặng giơ bảng đèn led viết tên cậu, chỉ có lúc thấy cậu xuất hiện ở phía xa xa, mới khẽ phát ra tiếng la hét, cơ mà rất nhanh đã yên tĩnh lại.

Từ Lạc Dương hai tay bắn tim, đang định nói chuyện, lại ý thức được giờ giọng mình đã bị khàn một nửa, xoắn xuýt mấy giây, cậu dứt khoát tìm Trịnh Đông lấy giấy và bút, trước tiên viết lên đó bốn chữ, sau đó giơ lên cho fan nhìn.

—— Lâu rồi không gặp!

Nghe fan đều đáp lại lâu rồi không gặp, Từ Lạc Dương cười cong cả mắt, cậu lại đổi một tờ giấy khác, nhanh chóng viết mấy chữ lớn xuống: “Tôi rất khỏe, các bạn thì sao?”

Lần này câu trả lời đa dạng hơn, cậu nghe thấy có người bảo cậu nhớ chú ý sức khỏe, có người nói bản thân rất khỏe, cũng có người nhắc cậu bên ngoài gió rất lớn. Từ Lạc Dương vẫn luôn mỉm cười lắng nghe bọn họ nói, khoảng nửa phút sau, mới viết tiếp: “Tôi phải đi rồi.” Sau đó lại rất nhanh đổi một tờ khác: “Các bạn nhớ chú ý an toàn nhé!”

Cực kỳ ăn ý, sau khi Từ Lạc Dương thu hồi tờ giấy cuối cùng, fan bao vây xung quanh cậu bèn nhường ra một con đường, còn như có như không giúp cậu ngăn cản phóng viên.

Đợi tới lúc lên xe bảo mẫu, Từ Lạc Dương tìm Trịnh Đông xin hai tấm chụp ở hiện trường ban nãy, còn chụp thêm một tấm selfie nữa, rồi mới post weibo: “Cảm ơn các bạn đã tới đón tôi, chú ý giữ ấm, chú ý an toàn!”

Từ lúc mới bắt đầu debut, Từ Lạc Dương đối xử với fan vẫn luôn là loại thái độ này, Trịnh Đông đã quen với việc cậu cưng fan. Đợi tới lúc Từ Lạc Dương up xong weibo, Trịnh Đông mới đưa ly giữ nhiệt cho cậu: “Uống một ít nước nóng, tranh thủ thời gian ngủ một giấc, đến khách sạn anh gọi cậu.”

Từ Lạc Dương gật đầu, tầm mắt dời khỏi màn hình, vẻ mặt hơi thất vọng: “Lúc em xuống máy bay có gửi tin nhắn cho Trường An, ảnh trả lời em rồi, nói không có tác phẩm được đề cử, nên là không đi thảm đỏ.”

Đầu ngón tay dùng sức chọt màn hình hơi lớn một chút, Từ Lạc Dương ủ rũ nói: “Em còn định gặp Trường An nữa chứ, lần trước ảnh tới tham ban, cũng đã là hai tuần trước rồi, không biết khoảng thời gian này ảnh có gầy đi không.”

Môi Trịnh Đông giật giật, nuốt lời đã đến bên mép xuống, mà nói: “Có gì đâu mà ủ rũ? Đợi giải Kim Phong kết thúc, cậu và cậu ấy cùng diễn《Lối rẽ》, giải Bạch Ngân của liên hoan phim Flanders chắc chắn là hai cậu sẽ cùng đi thảm đỏ.”

Từ Lạc Dương nằm nhoài trên ghế dựa, uể oải: “Nhưng em vẫn rất muốn gặp ảnh!”

“…”

Muốn rải cẩu lương thì cứ việc nói thẳng!

Đến khách sạn do ban tổ chức đặt, Từ Lạc Dương chẳng còn bao nhiêu tâm tư để sầu não nữa. Để đồ đạc xuống, trước tiên tranh thủ thời gian đi chào hỏi mấy tiền bối quen biết ở chung tầng. Xong thì bị Mục Lan và Điền Nhã Nhã bắt đi thử đồ làm tóc và make up.

Nhưng lần này, nể mặt cậu bị cảm, Mục Lan không ngăn cậu nhét miếng dán giữ nhiệt bên trong quần áo nữa, mặc dù cả quá trình đều đứng ở bên cạnh tỏ vẻ ghét bỏ.

Bởi vì yêu cầu của nhân vật mà Từ Lạc Dương gầy hơn trước một chút, đã về tới trạng thái 62 kg, vậy nên trên eo dán bốn miếng giữ nhiệt, sau khi mặc quần áo vào cũng không nhìn ra. Dán thêm hai miếng lót giữ ấm ở lòng bàn chân nữa, Từ Lạc Dương đứng dậy đi mấy bước, lúc này mới mặt mày hớn hở nói: “Dán miếng ấm giữ nhiệt, đi khắp thiên hạ chẳng sợ chi!”

Sau khi chỉnh sửa lại thật tốt, Từ Lạc Dương bèn tới tập hợp với đoàn phim. Vào cửa, cậu đi tới trước mặt Chử Vệ chào hỏi, tiếp đó nói: “Đạo diễn Chử, thật sự rất xin lỗi, trước đó vẫn luôn quay phim ở nước ngoài, nên không thể đi theo hoạt động tuyên truyền của bộ phim.”

Cho dù Chử Vệ có để ý hay không, cậu cũng phải bày tỏ sự áy náy của mình.

“Không trách cậu, tính tình của Mạnh Hoa Chương tôi biết, ông ấy lo sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của nhân vật, chắc chắn sẽ không thả cậu về.” Chử Vệ tiện tay cầm một nắm đậu phộng đưa cho cậu, lại hỏi: “Trường An đâu? Không đi cùng cậu à?”

Từ Lạc Dương nhận lấy đậu phộng bằng hai tay, nghe thấy Chử Vệ hỏi Thích Trường An, bèn cười trả lời: “Hai năm qua Trường An chỉ quay《Lối rẽ》, nên lần này không tới. Nhưng mà mấy ngày nữa, cháu sẽ cùng anh ấy tới tham gia liên hoan phim Flanders, 《Lối rẽ》lúc trước đã đưa lên rồi.”

“Không tới?” Động tác lột đậu phộng trên tay Chử Vệ dừng lại, ông liếc nhìn nụ cười trên mặt Từ Lạc Dương, rồi lại dời tầm mắt về trên tay mình: “Biết rồi.”

Lúc này, nghe thấy có người gọi tên mình, Từ Lạc Dương bèn quay đầu lại thì nhìn thấy Hạ Nam đi tới.

“Lạc Dương! Ban nãy tôi còn đang nghĩ xem cậu có đến không.” Hạ Nam mặc trên người một bộ suit đặt may riêng, nơ màu đỏ sậm, rất phù hợp với khí chất ôn hòa của anh ta.

Từ Lạc Dương lịch sự chào hỏi lại, còn cười nói: “Dĩnh Xuyên Vương lâu rồi không gặp!”

Trong bộ phim《Loạn thế》, Hạ Nam đóng Dĩnh Xuyên Vương Tử Hiền, em trai của hoàng đế Tử Sở.

Nụ cười của Hạ Nam càng thêm tươi tắn, cũng nói đùa: “Bệ hạ lâu rồi không gặp, thân thể vẫn khỏe chứ?”

“Long thể của trẫm vô cùng khỏe mạnh!”

Nói xong, nam chính Phạm Lê và nữ chính Cát Na cũng đi qua chào Chử Vệ. Mấy diễn viên chính gần như đến đông đủ, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào đi chăng nữa, thì trên mặt đều tỏ ra vui mừng.

Thấy Hạ Nam đứng bên cạnh Từ Lạc Dương tìm đề tài tán gẫu cực kỳ tích cực, Chử Vệ cầm điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Thích Trường An.

“Có người lại dán mắt vào Bánh Ngọt Nhỏ của cậu, muốn cướp kìa.”

Thích Trường An trả lời lại rất nhanh: “Cướp không nổi.”

Nhìn thấy ba chữ này, cũng có thể tưởng tượng được giọng nói và vẻ mặt của Thích Trường An, Chử Vệ lại viết: “Cậu không nói cho cậu ấy biết cậu sẽ tới à?”

“Không, muốn cho em ấy một niềm vui bất ngờ.”

Chử Vệ nhìn câu này trên màn hình, trả lời lại rất ngắn gọn: “Có gì khác nhau đâu, tôi không hiểu, để tôi giúp cậu trông chừng.”

Tắt màn hình điện thoại, Chử Vệ ngẩng đầu nhìn về phía Từ Lạc Dương: “Lạc Dương tới đây một chút.”

Nghe thấy Chử Vệ đang gọi mình, Từ Lạc Dương nói tiếng xin lỗi với Hạ Nam xong bèn đi qua: “Đạo diễn Chử chú gọi cháu ạ?”

“Ừm,” gọi người qua, Chử Vệ dừng lại mấy giây rồi mới nghĩ được đề tài: “Cậu ở trong đoàn phim của Mạnh Hoa Chương, có thể ngộ gì không?”

Từ Lạc Dương theo bản năng đứng thẳng người, có cảm giác bị giáo viên chủ nhiệm hỏi bài, vắt hết đầu óc bắt đầu nghĩ đáp án.

7h43p, đoàn phim《Loạn thế》bước lên thảm đỏ giải Kim Phong, giọng MC vang lên.

“… Bộ phim《Loạn thế》này, vừa công chiếu đã đại bạo phòng vé, trở thành quán quân phòng vé của năm nay…”

Từ Lạc Dương giẫm trên thảm đỏ, trong hiện trường gió hơi lớn, cậu cố chịu đựng không để run cầm cập, nhưng mà nụ cười trên mặt sắp đông cứng lại rồi. Lúc này, cậu nghe thấy có fan gọi tên Thích Trường An, theo bản năng nhìn sang, bèn nhìn thấy một bảng đèn led viết ‘Thích Trường An’ và ‘Cổ Thành’. Thế là nụ cười của cậu càng xán lạn hơn một chút, vẫy vẫy tay về phía đó, dẫn tới một trận la hét.

Đến khu phỏng vấn, đầu tiên là phối hợp với truyền thông để chụp ảnh, sau đó nam nữ MC bắt đầu dựa theo quy trình mà đặt câu hỏi. Từ Lạc Dương là nam phụ, sau khi hỏi xong nhà sản xuất, đạo diễn, nam nữ chính thì mới hỏi đến cậu.

“Chúng tôi đều biết, mọi người đều là nam diễn viên ưu tú, vậy lúc mọi người chụp ảnh chung, Từ Lạc Dương cậu nghĩ gì trong đầu?? Liệu có lo người bên cạnh mặc đồ đẹp trai hơn mình không?”

Từ Lạc Dương cầm micro, giả vờ do dự mấy giây: “Thật sự phải nói thật ư?”

Nữ MC gật đầu: “Đương nhiên rồi, chúng tôi cực kỳ tò mò về sự thật sau hậu trường!”

Từ Lạc Dương cúi đầu bật cười, sau đó lại quay mặt về camera lần nữa: “Với cá nhân tôi mà nói, mỗi lúc như thế này, tôi đều sẽ ở trong lòng không ngừng tự nhắc nhở chính mình,” cậu cố ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, thay đổi giọng điệu: “Xong rồi xong rồi, cả quá trình phải hóp bụng lại mới được! Nếu không bụng nhỏ cũng sắp bị lộ rồi! Hoặc là nghiêm túc sám hối, thật sự không thể thức đêm đánh Mario nữa, trên mặt mọc thêm hai nốt mụn, phấn lót cũng chẳng che được!”

Hai người MC đều bị chọc cười, ngay sau đó lại hỏi Hạ Nam một câu hỏi liên quan đến bộ phim nữa, rồi tiễn đoàn phim xuống dưới.

Đến bên trong hội trường, Từ Lạc Dương được máy sưởi vây quanh, chỉ số tâm trạng nhanh chóng tăng vụt lên. Cậu tìm tới chỗ của mình ngồi xuống, rồi bắt đầu gửi tin nhắn cho Thích Trường An: “Em tới trong hội trường rồi, nhưng mà để đẹp, nên vẫn chưa ăn tối, buồn quá!”

Thích Trường An trả lời lại rất nhanh: “Dạ dày có khó chịu không?”

Khóe miệng nhếch lên, động tác trên ngón tay Từ Lạc Dương rất nhanh: “Không khó chịu, em là cục cưng khỏe mạnh! Nhưng anh nhớ phải ăn cơm tối đó,” suy nghĩ một chút, cậu lại thêm một câu ở phía sau: “Giải Kim Phong có livestream, anh có thể nhìn thấy em trên ti vi!”

“Được.”

Các loại lễ trao giải đều có cùng một công thức, chả có gì mới mẻ, mỗi khi camera lia tới, Từ Lạc Dương đều duy trì nụ cười, những lúc còn lại thì toàn nhìn trên sân khấu đờ người ra. Trong đầu cậu đang tính toàn lịch trình hai ngày nay của mình, vừa nghĩ tới việc chẳng bao lâu sau là có thể gặp được Thích Trường An, lập tức vui vẻ muốn nhảy lên luôn.

Mở màn chưa tới một tiếng, đoàn phim《Loạn thế》đã giành được 4 hạng mục trong danh sách đề cử, hai giải thưởng lớn theo thứ tự là giải tạo hình đẹp nhất và nhạc phim hay nhất, còn có dựng phim hay nhất và nam chính xuất sắc nhất.

Sau khi chiếu xong cái quảng cáo thứ ba, Từ Lạc Dương bắt đầu hơi căng thẳng, khách mời trao giải đã lên sân khấu, đang đọc danh sách các tác phẩm ngắn xuất sắc nhất. Dựa theo quy trình, giải thưởng tiếp theo chính là nam phụ xuất sắc nhất, Từ Lạc Dương không nhịn được mà uống một ngụm nước để nhuận giọng.

Mắt Chử Vệ đang nhìn hình ảnh trên màn hình lớn, bỗng nhiên nhích lại gần Từ Lạc Dương, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

??

Từ Lạc Dương đang định hỏi chuẩn bị tâm lý gì thì nhìn thấy camera lia tới, nên đành phải ngồi thẳng lại, sau đó lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trong lòng lại giống như bị mèo cào —— rốt cục là phải chuẩn bị tâm lý cái gì cơ? Có thể nói một lần cho xong không hả!

Mãi cho đến khi người nhận giải nói xong lời cảm ơn, Từ Lạc Dương vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi Chử Vệ. Bởi vì sắp bước vào phân đoạn của nam phụ xuất sắc nhất, nên camera vẫn luôn lia tới cậu, cậu phải giữ hình tượng mới được.

Lúc trong lòng cậu đang xoắn xuýt, bèn nghe thấy trên sân khấu vang lên một câu: “Mời người trao giải, diễn viên nổi tiếng quốc tế Thích Trường An!”

Lúc nhìn thấy Thích Trường An một thân âu phục màu đen phối với sơ mi trắng bước thật dài, từ trên thang lầu đi xuống, cả người Từ Lạc Dương đều choáng váng, cậu lẩm bẩm: “Có lẽ mình xuất hiện ảo giác rồi…”

Chử Vệ ngồi bên cạnh bật cười: “Không phải ảo giác, là người thật.”

Từ Lạc Dương sờ sờ ngực, rồi mới chợt phản ứng lại —— bị lừa nữa rồi! Nhưng Trường An đúng là không đi thảm đỏ, cơ mà vẫn giận!

Được rồi, cũng rất hạnh phúc!

Nhận ra sau khi Thích Trường An đứng sau giá micro bèn nhìn xung quanh khán phòng, tim Từ Lạc Dương càng đập nhanh hơn —— xong rồi, luôn cảm thấy Trường An đang nhìn về phía mình! Cậu căng thẳng đến mức môi bị khô, ghế ngồi giống như mọc ra mấy cây kim, khiến cậu có chút ngồi không yên.

Cậu nhìn chằm chằm người trên sân khấu, tầm mắt chẳng dời đi nổi.

Ngay lúc này, trên màn hình xuất hiện những bộ phim được đề cử, phần của Tử Sở trong《Loạn thế》xếp ở vị trí thứ ba.

Từ Lạc Dương chia một chút sự chú ý lên trên màn hình, bèn nhìn thấy Tử Sở một thân long bào nằm nhoài trên đùi một mỹ nhân mặc cung trang, vẻ mặt vừa lưu luyến vừa tối tăm. Tiếp đó, Tử Sở khoác áo giáp nhấc theo đao cán dài, vung đao bổ về phía đại tướng ở dưới trướng, máu tươi văng lên mặt, nhưng vẻ mặt hắn lại cực kỳ thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng nguyên. Hình ảnh xoay chuyển, lại chiếu đến cảnh tượng hắn đứng trên tường thành, lấy thân đền nợ nước.

Sau khi đoạn phim đã cắt nối biên tập được chiếu xong, toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh lại. Từ Lạc Dương lặng lẽ hít một hơi, khống chế thật tốt biểu cảm trên khuôn mặt, bởi vì sau khi chiếu xong nhân vật đã được biên tập, trên màn hình lớn sẽ xuất hiện cảnh quay đặc tả cậu và bốn diễn viên được đề cử khác.

Dưới ánh đèn rực rỡ, giọng Thích Trường An lại vang lên lần nữa: “Người đoạt giải nam phụ xuất sắc nhất của giải Kim Phong lần thứ 71 là,” ba giây sau, anh mới đọc tên: “Từ Lạc Dương.”

Lúc đọc lên ba chữ này, giọng nói của anh mang theo ý cười và niềm tự hào không dễ nhận ra.

Từ Lạc Dương bị Chử Vệ kéo mới đứng lên, đầu óc cậu hơi choáng váng, giống như phản xạ có điều kiện mà ôm người bên cạnh. Lúc bắt tay với Chử Vệ, cậu mới phản ứng lại, nghiêm túc gật đầu nói: “Cảm ơn đạo diễn Chử.”

Chử Vệ vỗ vỗ vai cậu: “Đi đi, cậu đạt giải rồi.”

Chỉnh lại quần áo, Từ Lạc Dương đi lên sân khấu, ánh đèn spotlight vẫn luôn chiếu theo đỉnh đầu cậu. Mà lúc này, comment trên website livestream đã nổ tung.

“—— A a a a a Cổ Thành của mị a a a a a! 《Loạn thế》hay lắm luôn đó! Hoàng đế bệnh kiều đảo loạn lòng mị! Diễn cực kỳ tốt luôn!”

“—— Xem “Loạn thế” đến ba lần đây! Tui phát cuồng vì Tử Sở!”

“—— Kích động trực tiếp áu áu áu! Trường An của mị trao giải cho Lạc Dương của mị! Ngã xuống đất không dậy nổi! Cap màn hình cap màn hình!”

“—— Từ giờ trở đi, không được nháy mắt! A  a a a a a!”

Những cái này Từ Lạc Dương không biết, mỗi một bước đi lên sân khấu cậu đều bước rất ổn định, lúc giẫm lên bậc thang cuối cùng để lên sân khấu, cậu không nhịn được mà mỉm cười —— Thích Trường An đang đứng ở đó chờ mình.

Cậu nhìn người đàn ông trước mặt chẳng thèm chớp mắt, sau khi xác định không gầy mấy so với lần trước gặp, mới một lần nữa cong khóe miệng lên.

Thích Trường An bước về phía trước hai bước, hai người cực kỳ ăn ý mà ôm nhau, Từ Lạc Dương tránh khỏi camera, nhanh chóng nói một câu: “Em rất nhớ anh.”

Nhẹ nhàng vỗ lưng Từ Lạc Dương, Thích Trường An kề sát bên vành tai cậu, cười thấp giọng nói: “Sau khi kết thúc cùng nhau về nhà, ngoan.”

Cái ôm rất ngắn ngủi, sau khi tách ra, Thích Trường An đưa cúp của giải Kim Phong cho Từ Lạc Dương, hai người ôm thêm một lần nữa, sau đó, Thích Trường An đi xuống sân khấu, Từ Lạc Dương đứng phía sau giá micro.

Cùng lúc đó, khu vực bình luận của livestream trực tuyến đã gần như đầy comment, toàn bộ bình luận đều là hỏi: “Lúc ôm nhau, rốt cục là Thích Trường An nói gì với Từ Lạc Dương thế?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv