“Cô cái gì cũng không hiểu.” nhẫn nhịn thật lâu, anh mới căng chặt giọng nói ném ra một câu.
“A, chị hiểu.”
Vu Mộc Hi biểu cảm như hiểu rõ, “Nhìn khắp Hoa Thành, loại đàn ông nào không muốn đến câu lạc bộ Bá Tước, còn không phải là thích trang phục dụ hoặc kia sao. Tiểu Li Tử, chị hy vọng em lần sau đừng tới chỗ như thế này, tới nhiều, không có lợi cho sức khỏe thể xác và tinh thần.”
Lệ Thịnh Quân bất lực, căn bản không có cách nào nói chuyện với cô.
“Em có nghe chị nói không đấy?” Vu Mộc Hi thấy anh không nói gì, ngữ khí trở nên nghiêm khắc lên, “Về sau chị không cho phép em tới nơi chướng khí mù mịt này.”
“……”
Thế mà lại dám nói câu lạc bộ cao cấp xa hoa của anh là nơi chướng khí mù mịt.
Ánh mắt Lệ Thịnh Quân lạnh buốt quét về phía cô, cuối cùng nghĩ một đằng nói một nẻo mở miệng: “Tôi cũng không thích chỗ này, là anh trai của bạn học tôi Hoắc Đình Diễn thích nên mới đến đây.”
Anh nhấn mạnh ba chữ Hoắc Đình Diễn.
Vu Mộc Hi nghe vậy thì vô cùng đau đớn, “Không thể tin được thần tượng của chị thế nhưng lại có loại đam mê biếи ŧɦái này, nhìn bề ngoài còn rất nho nhã.”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Lệ Thịnh Quân có chút chột dạ nên trốn tránh ánh mắt của cô.
Anh tuyệt đối không phải cố ý chửi xéo Hoắc Đình Diễn.
“Cũng phải.” Vu Mộc Hi hoàn toàn thất vọng, “Cái loại người chơi với Lương Mộ Nguyên này khẳng định đều có chung sở thích. Đây gọi là vật họp theo loài.”
Sắc mặt Lệ Thịnh Quân càng nặng nề.
Anh đã sớm biết, Lương Mộ Nguyên sớm muộn gì cũng có ngày sẽ kéo chân anh, nhưng không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy.
“Mộc Hi, ở đây.”
Ven đường, Tống Hiền ngồi ở trong xe Haval của anh ta vẫy tay gọi.
Vu Mộc Hi kéo lấy Lệ Thịnh Quân chạy nhanh đi qua. Khi cô đến phía trước xe, kéo cửa xe vị trí ghế phụ muốn ngồi lên, Lệ Thịnh Quân đột nhiên lôi kéo cô ra phía sau, nhàn nhạt ra lệnh, “Ngồi đằng sau.”
Nói xong, anh ngồi lên ghế phụ.
Vu Mộc Hi ngây người một lát, buồn bực lên ghế sau.
“Tiểu Li Tử, sao em cũng ở đây?” Tống Hiền nhìn thanh niên non nớt bên cạnh, rõ ràng chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi, nhưng kỳ lạ là cảm giác rất áp lực.
Lệ Thịnh Quân không quen biết anh, không nói chuyện. Vu Mộc Hi vội giải thích, “Đây là Tống Hiền, là bạn học cấp ba của chị, cũng là đồng hương của chúng ta.”
Vẻ mặt Tống Hiền không thể hiểu được, “Tôi cùng em trai cậu không phải đã từng gặp nhau rồi sao?”
“Lần trước em trai tôi đi thang máy xảy ra chuyện, mất trí nhớ.” Vu Mộc Hi thở dài nói.
Tống Hiền kinh ngạc, “Sao cậu không nói với tôi việc này, sớm biết tôi cũng nên đi bệnh viện thăm Tiểu Li Tử.”
“Cậu không phải cũng bận sao, lại nói dù sao chuyện cũng qua rồi.”
“Đúng rồi, cậu có gặp Lương Mộ Nguyên không, anh ta có đồng ý cho cậu mở cửa hàng ở Black Five không?” Tống Hiền hỏi.
“Phi, đừng nhắc đến anh ta nữa.” Vu Mộc Hi lòng đầy căm phẫn nói, “Chỗ này không chứa chị đây, thì có khác chỗ chứa. Tôi cũng không tin toàn bộ giới livestream đều bị Đường Ngộ điều khiển.”
Tống Hiền nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Lệ Thịnh Quân bỗng nhiên ấn mở radio trên xe, đài đang phát câu hỏi có liên quan đến thông tin ô tô, anh nghiêng người thờ ơ mở miệng nói: “Kết quả của Viện Nghiên cứu Bảo hiểm Trung Quốc đã đưa ra, Passat hoàn toàn bùng nổ rồi.”
“A”? Đề tài chuyển quá nhanh, Tống Hiền không kịp phản ứng lại.
Vu Mộc Hi ngốc, “Kết quả của Viện Nghiên cứu... cái quỷ gì??”
Lệ Thịnh Quân từ từ giải thích: “Ừm, công ty nghiên cứu công nghệ kỹ thuật và hiệu suất an toàn của ô tô, trên thế giới còn có mấy công ty khác tham gia thí nghiệm va chạm cơ cấu, IIHS của Mỹ, J-NCAP của Nhật Bản …”
Vu Mộc Hi đau đầu, cô đang muốn mắng chết tên khốn Lương Mộ Nguyên ngay bây giờ. Tại sao đề tài lại chuyển sang cái gì va chạm cơ cấu. Cô lại không muốn đổi xe, cũng không phải lái xe rồi gây tai nạn.