Năm phút sau, Lệ Thịnh Quân trong phòng Cẩn Ly thấy trên bàn có một đống sách y khoa, anh đau muốn bể đầu.
Nếu như phải nói về IT, kỹ sư dân dụng, tài chính, máy móc, ngữ pháp thì những chuyên ngành này đối với Lệ Thịnh Quân mà nói cũng không thành ván đề, dù sao anh học số học cũng rất tốt, hơi chăm một chút cũng không là vấn đề. Nhưng y học, thứ này là điều anh không thể khống chế được.
Anh không hiểu được, bảo anh làm thế nào để đi lấy kim, lấy máu và giải phẫu.
‘A, a, Vu Cẩn Ly, thật xin lỗi, nếu như cậu không quay lại sớm, tôi chỉ có thể cho cậu đổi sổ.’
...
6 giờ 40p, Lệ Thịnh Quân nhìn thức ăn trên bàn biểu cảm rất phức tạp.
Anh cho tới bây giờ chưa thấy qua người có thể nấu canh cá giống luộc như vậy, không phải canh cá thường có màu trắng sữa sao? Hơn nữa cách nửa mét, anh cũng có thể ngửi được mùi cá tanh bay tới.
“Nhanh ăn cơm đi.” Vu Mộc Hi rất bình tĩnh, tự nhiên thúc giục. Cô đối với việc nấu canh cá có chút lòng tin, coi như phát huy hơn những ngày thường.
Lệ Thịnh Quân cầm đũa lên chật vật nếm thử một miếng, thiếu chút nữa bị mùi tanh làm cho phải nhổ ra. Vu Mộc Hi đại khái biết là giấm có thể khử mùi tanh, cho nên là cho không ít giấm, đầu lưỡi căn bản đều là vị chua.
Cô làm thế nào có thể làm ra một con cá như vậy mà mặt không chút biến sắc.
Ăn thêm hai miếng, khi đũa của anh chọc phải bụng cá, vẫn còn dính máu.
Anh chọc nhìn vào bên trong, phát hiện căn bản chưa chín.
Vu Mộc Hi “Ừ” , nói: “Chị cũng nấu lâu như vậy, tại sao lại chưa chín? Vậy, em lựa chỗ chín ăn là được rồi, không chín đừng ăn.”
Lệ Thịnh Quân: “...”
Anh căn bản không muốn ăn có được không?
Hơn nữa cô không thể nấu lại thêm một chút sao?
Lệ Thịnh Quân sắc mặt khó coi buông đũa xuống: “Tôi nói cô lớn như vậy, ngay cả đồ ăn cũng không làm được, sau này làm sao lấy chồng.”
“Không phải em nói nấu ăn không được cũng không sao, thật sự không ai thèm lấy em nuôi chị cả đời.” Vu Mộc Hi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn em trai có chút khổ sở: “Em bây giờ cũng không nhớ rõ sao?”
Người phụ nữ đối diện đôi mắt ướt nhẹp nhìn mình, thật giống đau khổ, ủy khuất, mất mát vô cùng.
Lệ Thịnh Quân khóe miệng giật một cái, lạnh nhạt nói: “Không nhớ, Tôi thậm chí ngay cả làm thức ăn cũng không nhớ. Cô cũng biết, não tôi bị chấn động, rất nhiều chuyện đều quên. Tôi bây giờ có thể nhớ mình là Vu Cẩn Ly đã là rất tốt.”
“Tại sao lại như vậy?”
Vu Mộc Hi chịu nhiều đả kích, chân răng đau nhức: “Vậy em còn nhớ quét dọn, vệ sinh và giặt quần áo như thế nào sao?”
“...”
Lệ Thịnh Quân uống một ngụm nước, anh sợ mình bị tức chết.
Khi bị sặc nước, anh mới không khách khí nói: “Cô là coi tôi như em trai, hay là xem tôi làm bà vú nuôi?”
“Không phải.”
Sự thờ ơ trong mắt anh khiến Vu Mộc Hi có chút tổn thương, cô chân thành giải thích: “Là em trước kia nói cùng chị kiếm tiền nuôi gia đình, hết thảy giao cho em là được. Tiểu Ly, chị là bị em chiều hư, nếu em không muốn làm thì đừng làm...”
Lệ Thịnh Quân gật đầu, nghĩ rằng cô sẽ nói gì đó như “Chị sẽ làm tiếp”, cô đổi giọng và nói: “...nhà cửa bừa bộn không thành vấn đề.”
Lệ Thịnh Quân ra sức xoa xoa lông mày: “Theo cô đi, dù sao tôi cũng không tính ở nhà, tôi quyết định ở ký túc xá.”
Anh quyết định muốn xa người phụ nữ này ra một chút.
Vu Mộc Hi chớp mắt, có chút mơ hồ: “Tại sao?”